Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 197: Giận

Hoạ Thuỷ

26/04/2016

Ngày hôm sau, Uyển Tình quả nhiên đến trễ. Cả Mục Thiên Dương cũng đến muộn, cô có thể không đến muộn sao? May mà Thiên Tuyết phát hiện Mục Thiên Dương không có ra ngoài, liền gọi điện thoại giúp cô xin nghỉ phép rồi.

Buổi chiều Mục Thiên Dương đến công ty, cô mới đi làm.

Thiên Tuyết hỏi: “Cậu nói với anh ấy?”

“Nói. Anh ta không đồng ý.” Uyển Tình nhìn cô, “Về sau chúng ta phải cẩn thận.”

Thiên Tuyết ngẩn ra: “Anh ấy nói thế nào?”

Uyền Tình nghĩ nghĩ, nói : “Anh ta nói anh ta bắt gặp sẽ tức giận.”

Thiên Tuyết há hốc vì kinh ngạc, bám lấy cô: “Chúng ta không nên đi làm!”

Uyển Tình nhíu mày: “Cẩn thận một chút là được.”

“Còn hơn một tháng nha!” Thiên Tuyết phát điên, “Nếu như bị phát hiện làm sao bây giờ?’

Uyền Tình bực bội thở dài: “Tớ cũng không biết, cứ hy vọng là sẽ không bị phát hiện đi.”

Buổi chiều tan tầm hai người trở lại biệt thự, phát hiện Mục Thiên Dương ngồi trong phòng khách hoảng sợ.

Mục Thiên Dương lật xem báo, nghe tiếng động ngẩng đầu liếc nhìn các cô: “Đi đâu?”

Uyển Tình hé miệng, không nghe được âm thanh. Thiên Tuyết cái khó ló cái khôn: “Xem phim!”

Mục Thiên Dương vừa nghe, lờ mờ liếc cô một cái: “Trời nắng như vậy, cẩn thận không bị cảm nắng.”

“Anh cứ yên tâm.”

Mục Thiên Dương lại nhìn Uyển Tình: “Em xách cái gì?”

Uyển Tình cả kinh, nhìn chằm chằm gói đồ to trên tay, là quần áo đi làm của cô, cô cầm về giặc sạch. Cô vội vàng xách gói đồ giao cho Thiên Tuyết: “Là quần áo Thiên Tuyết mua.”

“Đúng vậy, em mua quần áo.” Thiên Tuyết ôm chặt gói quần áo, “Em lên tắm rửa, mặc thử quần áo mới như thế nào.” Nói xong liền ôm chặt gói quần áo chạy.

Mục Thiên Dương nhíu mày nhìn thoáng qua, nói: “Từ khi hai người một chỗ, càng ngày càng không ra dáng thiên kim tiều thư! Trước kia tốt xấu gì cũng có dáng vẻ thiên kim, hiện tại hoàn toàn là một nha đầu điên!”

“Ách….” Uyển Tình cứng đờ, là hắn đang trách cô?

“Rất tốt…” Mục Thiên Dương cuối đầu tiếp tục xem báo, “Trước kia ông thích cô bộ dạng thục nữ, ông còn sợ cô sau vài năm sẽ giống như Triệu Mĩ Na bây giờ, nhìn như vậy thật không thoải mái.”



Uyển Tình thở ra, hóa ra không phaỉ trách cô. Cô nói: “Tôi….Tôi đi rót cho anh ly cà phê.”

“Ừ.” Hắn nở nụ cười thật sung sướng.

Cửa hàng trà sữa có bán cà phê, Uyển Tình cũng có học một chút, liền chiếu theo phương pháp đã học làm ly cà phê. Mục Thiên Dương sau khi uống nghi hoặc nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Em làm sao?”

“Ừ…….”

“Sao uống xong liền hỏi như vậy?” Cô nhìn ly cà phê, không lẽ khó uống ~

Chậc, nếu thư ký của hắn pha loại cà phê này mang đến, lập tức bị hắn đuổi việc. Thật không biết, cô pha như thế nào liền uống hết?

Uyển Tình mặt đỏ lên: “Em có học một chút.”

“Học?”

Uyển Tình thấy chút nữa là nói sai, vội vàng nói: “Em nhìn thấy trên mạng, trước hình như không giống.”

Mục Thiên Dương yên lặng nhìn cô, cho là cô cố ý vì mình mà học, nhất thời tâm tình tốt lên. Bỏ cà phê xuống, hướng cô vẫy tay,: “Đến.”

Uyển Tình bước qua, nhồi cạnh hắn. Hắn ôm cô, vui vẻ hôn lên mặt. Uyển Tình có chút ngại ngùng: “Anh đừng…. Một lát Thiên Tuyết có thể xuống đây.”

Mục Thiên Dương buông cô ra, hỏi: “Ngoại trừ cà phê, có còn học những thứ khác?”

Uyển Tình nhìn hắn: “Anh muốn cho em học?”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, cười nói: “Không cần.” Các việc này, cô chủ động làm mới có ý nghĩa. Muốn cô làm, việc này thật hèn mọn.

Uyển Tình cúi mặt, tròng mắt chuyển động, đưa tay ôm cánh tay hắn: “Vậy em học nấu ăn đi.”

“Vốn em nấu ăn không tệ, À, món ớt xanh hương vị cũng tốt lắm.”

Uyển Tình nhịn không được cười lên một tiếng: “Vậy đêm nay em nấu cho anh ăn?”

Hắn bỗng nhiên nhìn cô, tâm bắt đầu nhảy loạn. Thật lâu sau, hắn đưa tay vuốt mặt cô, hai mắt lóe lên tia ấm áp, nói không ra lời.

“Em thích là tốt rồi….”Hắn cuối đầu thở dài, ôm cô, chậm rãi xiết chặt cánh tay, âm thanh kích động run run: “Uyển Tình…..”

Thùng thùng thùng thùng….



Thiên Tuyết từ trên lầu chạy xuống, thấy hai người ôm nhau, bỗng nhiên dừng lại. Cô do dự, đang muốn đi lên, Uyển tình đã đẩy Mục Thiên Dương ra. Mục Thiên dương ngẩng đầu hung hăn trừng mắt liếc cô, cô vô tội thổi còi trong miệng, chạy xuống, ở trước mặt hắn dạo một vòng: “Váy mới, thế nào?”

Mục Thiên Dương quan sát một chút, nói: “Cũng tạm.”

Thiên Tuyết ngồi lại sô pha: “Đây là em cung Uyển Tình đi mua, chỉ một trăm đồng! Em muốn mặc đi học, sau khi vào đại học sẽ không mặc hàng hiệu nữa!”

Nói đến vào đại học, Uyển Tình đột nhiên nhớ đến thông báo trúng tuyển, nói: “Ngày hôm qua Sở Thiệu gọi điện thoại cho tớ, hình như nhận được thông báo trúng tuyển rồi! Của tớ gửi về nhà, có thời gian trở về nhà lấy.”

Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn cô không nói lời nào.

Cô trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nheo mắt lại nguy hiễm nói: “Sở Thiệu gọi điện thoại cho em? “

“Tôi….” Uyển Tình vội vàng lắc đầu, “Tôi cũng không biết vì sao cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, cậu ấy du học ở Autralia, cũng sắp xuất phát rồi.”

“Em biết hắn đi du học ở Autralia?”

Giọng điệu Mục Thiên Dương vừa xem như tốt. Dù sao hắn cũng biết cô và Sở Thiệu ngồi bàn kề nhau, tự nhiên thân hơn các bạn học khác. Ai đi học lại không có vài bạn tốt? Bạn học khác phái cùng tán gẫu cũng không đáng ngạc nhiên, dù sao cũng qua vài năm, bọn họ không thân, hắn cũng không vì vậy mà ăn dấm chua, ngược lại cảm thấy mất hứng. Nhưng hiện tại, liên hệ của bọn họ không phải một kiểu, hắn thật sự có chút tức giận.

Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết gải thích như thế nào, liền chống ghế sô pha, lùi ra sau.

“Em trở lại cho anh!” Mục Thiên Dương hét to một tiếng.

Uyển Tình bị hù dọa không dám động đậy.

Thiên Tuyết cũng run lên một chút, hoàn toàn không dám động, cũng không dám thở ra một tiếng.

Không khí yên lặng vài giây, Mục Thiêm Dương đột nhiên ở bên cạnh cầm lên cái gì, bỗng nhiên đầy Uyển Tình trước mặt bàn trà.Sau đó đứng lên, đi lên lầu.

Phanh một tiếng, trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề.Vài phút sau, Thiên Tuyết giật mình, đưa tay cầm lấy vật mà hắn vừa vứt lên bàn trà, là ba vé máy bay đi HongKong.

Hắn muốn dẫn các cô đi HongKong? Thiên Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, không nghỉ ra hắn vì sao phải làm như vậy, chắc là muốn cưng chìu Uyền Tình đi. Bất qua nhìn hắn vứt vé máy bay như vậy, hẳn là không tính đi. Như vậy cũng tốt, nếu đi, công việc phải làm sao bây giờ?

Ai da! Không đúng! Chuyện này không phài trọng điểm!

Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Uyền Tình: “Cậu….”

“Ô…..” Uyền Tình đột nhiên khóc lên, nước mắt rơi xuống, tiếng khóc cũng không lớn

“Cậu còn khóc!” Thiên Tuyết thấp giọng trách cứ, “Cậu điên rồi, sao lại liên lạc với Sở Thiệu?”

Uyển Tình đưa tay gạt nước mắt: “Tớ không có….. chính là ngày hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho tớ, hỏi có phải tớ đọc thông báo không, tớ cũng không biết cậu ấy định làm gì……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook