Chương 218: Khéo
Hoạ Thuỷ
14/05/2016
Đinh Chí Cương rất
nhanh đã đến, Từ Khả Vi nhìn thấy ông, trong cơn giận dữ ông chột dạ
tránh đi mắt bà, hỏi: "Nơi này có máy tính không?"
Từ Khả Vi và Quản Vận Phương sửng sốt, Quản Vận Phương nói: "Trong nhà của tôi có." Sau đó đã kêu Từ Khả Vi trở về mở máy tính.
Từ Khả Vi lo lắng Uyển Tình, cũng không khách khí với bà, mang theo Đinh Chí Cương rời khỏi cửa hàng bán hoa ngay. Phòng ở của Quản Vận Phương cách cửa hàng bán hoa không xa, vài phút là đến.
Máy tính đặt ở trong phòng Quản Vận Phương, cũng rất cũ rồi, là máy tính để bàn Quản Vận Phương vài năm trước mua cho con trai. Lúc con trai bà học đại học, ngại di chuyển, không mang đi, về sau mình buôn bán kiếm được tiền rồi, đã mua máy tính xách tay. Máy tính để bàn để lại ở nhà, Quản Vận Phương và Từ Khả Vi ngẫu nhiên lấy ra chơi trò chơi.
Từ Khả Vi đi vào phòng, mở máy tính ra, chờ máy khởi động đến gần 2 phút. Bà ngồi ở trên ghế, khẩn trương giật giật con chuột, lại không biết nói nên làm cái gì, đành phải đứng lên, nhìn Đinh Chí Cương.
Đinh Chí Cương ngồi xuống, mở ra một trang web, tìm được video cho bà xem: "Này, tôi lúc trước tưởng Uyển Tình. Bà xem, không phải đâu?"
Trong lòng ông thấp thỏm, thực hy vọng không phải, trăm ngàn không phải.
Từ Khả Vi vừa thấy, bỗng nhiên đẩy ông ra, tự mình ngồi xuống. Video chỉ có vài phút, rất nhanh đã phát xong rồi. Bà phát lại lần nữa, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình: "Là nó…….Nhất định là nó…….Đây là bộ quần áo nó mặc khi làm việc."
"Khả Vi?" Quản Vận Phương đã trở lại, đi tới hỏi bà, "Sao lại thế này?"
"Đây là Uyển Tình!" Từ Khả Vi chỉ vào máy tính, quay đầu hỏi Đinh Chí Cương, "Nó đâu? Nó đâu!"
"Nó không có việc gì." Đinh Chí Cương nói, "Bà xem, nó không phải được người cứu lên rồi sao? Hơn nữa xa như vậy, chỉ là một bóng dáng, căn bản thấy không rõ người, không nhất định là nó, bà không nên lo lắng ——"
"Ông câm miệng!" Từ Khả Vi hét lớn một tiếng, lấy di động ra gọi điện thoại, "Làm sao bây giờ? Vẫn là không gọi được…….Nhất định là nó! Nó đã xảy ra chuyện!"
"Đừng lo lắng." Quản Vận Phương nói, "Cô bé ấy được người ta kéo lên, nói không chừng là về nhà."
"Điện thoại trong nhà tôi không ai bắt máy. . . . . ." Từ Khả Vi đỡ đầu, run rẩy lên, "Tôi phải về nhà. . . . . ."
"Chờ một chút!" Quản Vận Phương đột nhiên kêu một tiếng, bấm nút tạm dừng video, chỉ vào phía nam nhân cứu Uyển Tình, "Người này hình như là Hạo Nhiên."
Từ Khả Vi vừa thấy, quần áo của người nọ, xác thực rất giống với bộ quần áo Quản Hạo Nhiên hôm nay mặc.
"Bà đừng vội, tôi gọi điện thoại cho Hạo Nhiên trước!" Quản Vận Phương vội vàng lấy di động ra đi gọi điện thoại, "Hạo Nhiên! Là mẹ! Có phải hôm nay con cứu một cô gái trên thang máy ở trung tâm thương mại ×× hay không?"
Quản Hạo Nhiên bên kia điện thoại sửng sốt: "Mẹ làm sao mà biết?"
"Có người đăng video lên mạng! Cô ấy có thể là con gái của dì Từ?"
"Uyển Tình?" Anh ở nhà mấy ngày nay, không ít lần nghe hai người nhắc tới.
"Cô ấy đi đâu rồi? Con cứu cô ấy, để cô ấy ở đâu rồi?"
Quản Hạo Nhiên buồn cười: “Con có thể để cô ấy ở chỗ nào? Cô ấy bị người mang đi, hẳn là không có việc gì."
"Bị ai mang đi?"
"Con không biết, nhưng khẳng định là người cô ấy quen biết, một cô gái trẻ tuổi."
Quản Vận Phương vội vàng nói cho Từ Khả Vi, Từ Khả Vi vừa nghĩ, thở phào nhẹ nhõm: "Khẳng định là Tiểu Tuyết! Nhưng mà tôi không có điện thoại của Tiểu Tuyết. . . . . . Chị Phương, tôi xin phép, tôi về nhà trước! Nói không chừng nó về nhà rồi!"
"Nói xin phép cái gì chứ? Tôi và bà đi!" Quản Vận Phương lôi kéo bà ra ngoài ngay, máy tính đều không kịp tắt.
Đinh Chí Cương theo sau, để các bà ngồi xe của mình. Từ Khả Vi không có cự tuyệt, muốn nói Quản Vận Phương xem cửa hàng, đừng đi cùng mình. Quản Vận Phương không nghe, đóng cửa hàng liền cùng cô tiến lên xe.
Đến nhà Từ Khả Vi, phát hiện tối như mực, một người đều không có. Từ Khả Vi nhất thời nóng nảy: "Đã trễ thế này, cô đi đâu ?"
Quản Vận Phương nói: "Trung tâm thương mại rất muộn mới đóng cửa, cửa hàng trà sữa cũng có thể còn chưa có đóng cửa, chúng ta đến đó hỏi một chút! Tiểu Tuyết kia không phải làm việc cùng Uyển Tình sao, trong cửa hàng hẳn là có phương thức liên hệ với cô bé ấy!"
"Đúng!" Từ Khả Vi quát to một tiếng, lôi kéo bé muốn ra ngoài.
Đinh Chí Cương ngăn hai người lại: "Tôi đi! Các người ở trong nhà, vạn nhất nó trở lại thì sao? Tôi hỏi tin tức, liền gọi điện thoại cho các người!"
Hai người sửng sốt, Từ Khả Vi có hơi do dự, Quản Vận Phương khuyên cô: "Ông ấy nói đúng, chúng ta ngay tại chờ ở đây. Cũng không biết Uyển Tình ăn cơm chưa? Chúng ta làm một chút đồ ăn cho nó."
Từ Khả Vi gật gật đầu, nhìn Đinh Chí Cương, xa cách nói: "Phiền ông rồi."
Sắc mặt Đinh Chí Cương trắng nhợt, xấu hổ nói: “Nó là con gái của chúng ta. . . . . ."
Từ Khả Vi xoay đầu, tựa hồ không muốn thừa nhận. Ông thở dài, xoay người đi rồi.
Sau khi lên xe, ông liền gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương đang ở biệt thự chăm sóc Uyển Tình, Uyển Tình vừa tỉnh lại, còn không có ăn cái gì. Hắn gọi Thiên Tuyết cầm đồ ăn bưng lên, tự mình cho cô ăn.
Uyển Tình có chút không được tự nhiên, muốn mình tự ăn. Khoát tay, cánh tay phía dưới đau đến không được, nói: "Để Thiên Tuyết làm đi."
Thiên Tuyết vội vàng nói: "Không có việc gì, để anh ấy làm!" Sau đó ngồi ở bên kia giúp đỡ cô.
Uyển Tình đành phải hé miệng, cho Mục Thiên Dương đút. Cô ăn chậm, thấy Mục Thiên Dương cho ăn xong một ngụm liền dừng lại chờ cô, đành phải tăng nhanh tốc độ, kết quả không cẩn thận sặc, ho không ngừng.
Mục Thiên Dương vội vàng bỏ bát xuống, đau lòng vỗ lưng cô: "Chậm một chút, đừng nóng vội."
Lúc này, nghe thấy di động vang, hắn cầm lấy vừa thấy, sắc mặt trầm xuống trầm xuống, nói với Thiên Tuyết: "Em làm. Chậm một chút, đừng sặc."
Thiên Tuyết đổi chổ, bưng cơm lên cho Uyển Tình ăn. Tâm tình Uyển Tình buông lỏng, ăn hết cũng thông thuận hơn.
Mục Thiên Dương đến thư phòng bắt điện thoại, hỏi: "Có việc?"
Đinh Chí Cương sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, khúm núm nói: "Là như vậy, Uyển Tình xảy ra chuyện. . . . . . Không biết Mục tổng có biết hay không?"
"Nên biết đến đều biết rồi , không nên biết đến cũng biết." Mục Thiên Dương đi đến phía trước cửa sổ, nhìn trời tối bên ngoài , "Tôi đã liên hệ mấy nhà tòa soạn báo, ngày mai liền đăng tin giải trừ hôn ước."
Đinh Chí Cương trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Vâng. . . . . ." Ông không có quyền phản đối.
"Còn có việc sao?"
"Uyển Tình nó. . . . . . Không sao chứ?"
"Tôi nói rồi, cô ấy đã sớm không thuộc về quyền quản lý của ông."
". . . . . . Đúng. Nhưng, mẹ con bé đã biết, liên lạc không được với Uyển Tình, rất lo lắng."
Mục Thiên Dương dừng lại một lát, tắt điện thoại, trở về phòng ngủ.
Uyển Tình đang ăn canh, thấy hắn tiến vào, lại bị sặc.
Nếu trước kia, Thiên Tuyết khẳng định cho hắn một cái trừng mắt. Bất quá, hôm nay cô không có lá gan kia, chỉ có thể yên lặng vỗ lưng Uyển Tình, để cô ấy thuận khí.
Mục Thiên Dương bước nhanh qua, trách cứ hỏi: "Em cho ăn như thế nào?"
Thiên Tuyết:. . . . . . Mới không liên quan tới em!
Mục Thiên Dương ngồi vào bên giường, ôm cổ Uyển Tình, nhẹ nhàng mà vỗ cô: "Đỡ hơn rồi chứ ?"
Từ Khả Vi và Quản Vận Phương sửng sốt, Quản Vận Phương nói: "Trong nhà của tôi có." Sau đó đã kêu Từ Khả Vi trở về mở máy tính.
Từ Khả Vi lo lắng Uyển Tình, cũng không khách khí với bà, mang theo Đinh Chí Cương rời khỏi cửa hàng bán hoa ngay. Phòng ở của Quản Vận Phương cách cửa hàng bán hoa không xa, vài phút là đến.
Máy tính đặt ở trong phòng Quản Vận Phương, cũng rất cũ rồi, là máy tính để bàn Quản Vận Phương vài năm trước mua cho con trai. Lúc con trai bà học đại học, ngại di chuyển, không mang đi, về sau mình buôn bán kiếm được tiền rồi, đã mua máy tính xách tay. Máy tính để bàn để lại ở nhà, Quản Vận Phương và Từ Khả Vi ngẫu nhiên lấy ra chơi trò chơi.
Từ Khả Vi đi vào phòng, mở máy tính ra, chờ máy khởi động đến gần 2 phút. Bà ngồi ở trên ghế, khẩn trương giật giật con chuột, lại không biết nói nên làm cái gì, đành phải đứng lên, nhìn Đinh Chí Cương.
Đinh Chí Cương ngồi xuống, mở ra một trang web, tìm được video cho bà xem: "Này, tôi lúc trước tưởng Uyển Tình. Bà xem, không phải đâu?"
Trong lòng ông thấp thỏm, thực hy vọng không phải, trăm ngàn không phải.
Từ Khả Vi vừa thấy, bỗng nhiên đẩy ông ra, tự mình ngồi xuống. Video chỉ có vài phút, rất nhanh đã phát xong rồi. Bà phát lại lần nữa, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình: "Là nó…….Nhất định là nó…….Đây là bộ quần áo nó mặc khi làm việc."
"Khả Vi?" Quản Vận Phương đã trở lại, đi tới hỏi bà, "Sao lại thế này?"
"Đây là Uyển Tình!" Từ Khả Vi chỉ vào máy tính, quay đầu hỏi Đinh Chí Cương, "Nó đâu? Nó đâu!"
"Nó không có việc gì." Đinh Chí Cương nói, "Bà xem, nó không phải được người cứu lên rồi sao? Hơn nữa xa như vậy, chỉ là một bóng dáng, căn bản thấy không rõ người, không nhất định là nó, bà không nên lo lắng ——"
"Ông câm miệng!" Từ Khả Vi hét lớn một tiếng, lấy di động ra gọi điện thoại, "Làm sao bây giờ? Vẫn là không gọi được…….Nhất định là nó! Nó đã xảy ra chuyện!"
"Đừng lo lắng." Quản Vận Phương nói, "Cô bé ấy được người ta kéo lên, nói không chừng là về nhà."
"Điện thoại trong nhà tôi không ai bắt máy. . . . . ." Từ Khả Vi đỡ đầu, run rẩy lên, "Tôi phải về nhà. . . . . ."
"Chờ một chút!" Quản Vận Phương đột nhiên kêu một tiếng, bấm nút tạm dừng video, chỉ vào phía nam nhân cứu Uyển Tình, "Người này hình như là Hạo Nhiên."
Từ Khả Vi vừa thấy, quần áo của người nọ, xác thực rất giống với bộ quần áo Quản Hạo Nhiên hôm nay mặc.
"Bà đừng vội, tôi gọi điện thoại cho Hạo Nhiên trước!" Quản Vận Phương vội vàng lấy di động ra đi gọi điện thoại, "Hạo Nhiên! Là mẹ! Có phải hôm nay con cứu một cô gái trên thang máy ở trung tâm thương mại ×× hay không?"
Quản Hạo Nhiên bên kia điện thoại sửng sốt: "Mẹ làm sao mà biết?"
"Có người đăng video lên mạng! Cô ấy có thể là con gái của dì Từ?"
"Uyển Tình?" Anh ở nhà mấy ngày nay, không ít lần nghe hai người nhắc tới.
"Cô ấy đi đâu rồi? Con cứu cô ấy, để cô ấy ở đâu rồi?"
Quản Hạo Nhiên buồn cười: “Con có thể để cô ấy ở chỗ nào? Cô ấy bị người mang đi, hẳn là không có việc gì."
"Bị ai mang đi?"
"Con không biết, nhưng khẳng định là người cô ấy quen biết, một cô gái trẻ tuổi."
Quản Vận Phương vội vàng nói cho Từ Khả Vi, Từ Khả Vi vừa nghĩ, thở phào nhẹ nhõm: "Khẳng định là Tiểu Tuyết! Nhưng mà tôi không có điện thoại của Tiểu Tuyết. . . . . . Chị Phương, tôi xin phép, tôi về nhà trước! Nói không chừng nó về nhà rồi!"
"Nói xin phép cái gì chứ? Tôi và bà đi!" Quản Vận Phương lôi kéo bà ra ngoài ngay, máy tính đều không kịp tắt.
Đinh Chí Cương theo sau, để các bà ngồi xe của mình. Từ Khả Vi không có cự tuyệt, muốn nói Quản Vận Phương xem cửa hàng, đừng đi cùng mình. Quản Vận Phương không nghe, đóng cửa hàng liền cùng cô tiến lên xe.
Đến nhà Từ Khả Vi, phát hiện tối như mực, một người đều không có. Từ Khả Vi nhất thời nóng nảy: "Đã trễ thế này, cô đi đâu ?"
Quản Vận Phương nói: "Trung tâm thương mại rất muộn mới đóng cửa, cửa hàng trà sữa cũng có thể còn chưa có đóng cửa, chúng ta đến đó hỏi một chút! Tiểu Tuyết kia không phải làm việc cùng Uyển Tình sao, trong cửa hàng hẳn là có phương thức liên hệ với cô bé ấy!"
"Đúng!" Từ Khả Vi quát to một tiếng, lôi kéo bé muốn ra ngoài.
Đinh Chí Cương ngăn hai người lại: "Tôi đi! Các người ở trong nhà, vạn nhất nó trở lại thì sao? Tôi hỏi tin tức, liền gọi điện thoại cho các người!"
Hai người sửng sốt, Từ Khả Vi có hơi do dự, Quản Vận Phương khuyên cô: "Ông ấy nói đúng, chúng ta ngay tại chờ ở đây. Cũng không biết Uyển Tình ăn cơm chưa? Chúng ta làm một chút đồ ăn cho nó."
Từ Khả Vi gật gật đầu, nhìn Đinh Chí Cương, xa cách nói: "Phiền ông rồi."
Sắc mặt Đinh Chí Cương trắng nhợt, xấu hổ nói: “Nó là con gái của chúng ta. . . . . ."
Từ Khả Vi xoay đầu, tựa hồ không muốn thừa nhận. Ông thở dài, xoay người đi rồi.
Sau khi lên xe, ông liền gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương đang ở biệt thự chăm sóc Uyển Tình, Uyển Tình vừa tỉnh lại, còn không có ăn cái gì. Hắn gọi Thiên Tuyết cầm đồ ăn bưng lên, tự mình cho cô ăn.
Uyển Tình có chút không được tự nhiên, muốn mình tự ăn. Khoát tay, cánh tay phía dưới đau đến không được, nói: "Để Thiên Tuyết làm đi."
Thiên Tuyết vội vàng nói: "Không có việc gì, để anh ấy làm!" Sau đó ngồi ở bên kia giúp đỡ cô.
Uyển Tình đành phải hé miệng, cho Mục Thiên Dương đút. Cô ăn chậm, thấy Mục Thiên Dương cho ăn xong một ngụm liền dừng lại chờ cô, đành phải tăng nhanh tốc độ, kết quả không cẩn thận sặc, ho không ngừng.
Mục Thiên Dương vội vàng bỏ bát xuống, đau lòng vỗ lưng cô: "Chậm một chút, đừng nóng vội."
Lúc này, nghe thấy di động vang, hắn cầm lấy vừa thấy, sắc mặt trầm xuống trầm xuống, nói với Thiên Tuyết: "Em làm. Chậm một chút, đừng sặc."
Thiên Tuyết đổi chổ, bưng cơm lên cho Uyển Tình ăn. Tâm tình Uyển Tình buông lỏng, ăn hết cũng thông thuận hơn.
Mục Thiên Dương đến thư phòng bắt điện thoại, hỏi: "Có việc?"
Đinh Chí Cương sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, khúm núm nói: "Là như vậy, Uyển Tình xảy ra chuyện. . . . . . Không biết Mục tổng có biết hay không?"
"Nên biết đến đều biết rồi , không nên biết đến cũng biết." Mục Thiên Dương đi đến phía trước cửa sổ, nhìn trời tối bên ngoài , "Tôi đã liên hệ mấy nhà tòa soạn báo, ngày mai liền đăng tin giải trừ hôn ước."
Đinh Chí Cương trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Vâng. . . . . ." Ông không có quyền phản đối.
"Còn có việc sao?"
"Uyển Tình nó. . . . . . Không sao chứ?"
"Tôi nói rồi, cô ấy đã sớm không thuộc về quyền quản lý của ông."
". . . . . . Đúng. Nhưng, mẹ con bé đã biết, liên lạc không được với Uyển Tình, rất lo lắng."
Mục Thiên Dương dừng lại một lát, tắt điện thoại, trở về phòng ngủ.
Uyển Tình đang ăn canh, thấy hắn tiến vào, lại bị sặc.
Nếu trước kia, Thiên Tuyết khẳng định cho hắn một cái trừng mắt. Bất quá, hôm nay cô không có lá gan kia, chỉ có thể yên lặng vỗ lưng Uyển Tình, để cô ấy thuận khí.
Mục Thiên Dương bước nhanh qua, trách cứ hỏi: "Em cho ăn như thế nào?"
Thiên Tuyết:. . . . . . Mới không liên quan tới em!
Mục Thiên Dương ngồi vào bên giường, ôm cổ Uyển Tình, nhẹ nhàng mà vỗ cô: "Đỡ hơn rồi chứ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.