Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 189: Không đủ

Hoạ Thuỷ

19/04/2016

Lúc trước Mục Thiên Dương bởi vì cô nghĩ đến thuốc, cho rằng cô không muốn sinh con cho mình. Về sau nhớ ra, giống như là mình đã từng hung ác nói không cho phép cô sinh . . . . . .

Động tác hắn mềm nhẹ lại, nhẹ nhàng hôn cô: "Ngoan. . . . . . Đã lâu không chạm vào em, liền nặng một chút, về sau sẽ không . . . . . ."

"A. . . . . ." Uyển Tình cắn bờ vai của hắn, "Thiên Dương. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Mục Thiên Dương ôm chặt cô, nghe được tiếng kêu của cô, tâm tình cực kỳ kích động, ngay cả đâm vào đều chập choạng. Hắn ngừng trong chốc lát, ôm cô, một bên vừa làm vừa đi về phía giường lớn.

Uyển Tình chịu không nổi nhất động tác này, trên nửa đường đã tiết thân. Mục Thiên Dương cũng nhanh nhịn không được, nhưng vẫn đặt cô trên giường, tự mình rời khỏi, nhanh tay từ bên trong ngăn kéo lấy ra một hộp bao cao su.

Hộp này vẫn là hộp mua lần trước cô bị trúng thuốc, không xong rồi. Tuy rằng đêm đó làm rất nhiều lần, nhưng một hộp này đúng mười hai cái. Nếu hắn dùng xong rồi. . . . . . Phỏng chừng người cũng treo.

Đeo bao xong hắn liền khẩn cấp vọt vào. Thân thể Uyển Tình đang ở bên trong cao trào, hoàn toàn không chịu nổi đánh sâu vào như này, lại rên rỉ thở dốc lên. Tiếp theo, hắn trước nay chưa từng có điên cuồng lại muốn sinh mệnh của cô.

Thân thể lâu chưa vui thích yêu thương, hai người đều tới nhanh chóng nhưng mãnh liệt. Mục Thiên Dương vô cùng vui vẻ với phản ứng của cô, sau khi phóng thích ôm cô càng không ngừng hôn, dùng phương thức này đến yêu thương.

Rất nhanh, hung khí lại lên rất nhanh, lần này hắn không hề vội vàng xao động, chậm rãi tiến hành.

Mấy tháng không chạm vào cô, một hai lần sao có thể cho hắn ăn no? Hắn hận không thể nhốt cô tại trong phòng ba ngày ba đêm, cho hắn ăn no nê cái đủ! Đáng tiếc. . . . . .

Bao không đủ!

Lại có thể chỉ có bốn! Chỉ có bốn!

Lần trước vì sao hắn không mua nhiều hơn hai hộp?

Mục Thiên Dương nhìn thời gian cũng đã muộn rồi, bộ dáng suy yếu của Uyển Tình, không chỉ là vì mệt, còn bởi vì đói. Hắn ôm cô tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo cho cô. Đi xuống lầu, trên bàn đã dọn xong đồ ăn, ba cái bát đều sạch sẽ.

Mục Thiên Dương hỏi bà Trương : "Tiểu thư còn chưa ăn?"

"Vẫn không xuống dưới." Bà Trương nói. Tiên sinh và Đinh tiểu thư vẫn đâu có xuống dưới, dù sao là vì chuyện mây mưa thất thường! Nhưng tiểu thư cũng không xuống dưới, bà liền không đoán được sao lại thế này.

"Đi lên kêu tiểu thư."



"Vâng."

Uyển Tình mở nồi cơm điện ra, múc cơm cho hắn. Hắn thấy trên tay cô không có lực thì cầm muôi tự mình xúc cơm. Uyển Tình đành phải từ từ ngồi xuống, đưa tay lấy cho mình nửa bát canh, chậm rãi uống.

Uống hết, Thiên Tuyết xuống dưới, kêu đói mãi.

Mục Thiên Dương nói: "Em bận cái gì đến nỗi quên ăn cơm?"

"Xem phim!" Thiên Tuyết cũng trước tiên lấy bát canh uống, "Cả mấy tháng không xem phim rồi! Còn có tiểu thuyết! nghỉ hè này em phải bận chết mất!"

"Không làm việc đàng hoàng!"

Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, thấy bộ dạng Uyển Tình mệt mỏi, nhịn không được ở trong lòng xem thường một cái. Muốn người ta yêu anh, anh không nên ham muốn nhục dục như vậy! Bằng không người ta làm sao mà biết anh muốn là thân thể của cô, hay là lòng của cô?

Ăn xong cơm chiều, Uyển Tình trở về phòng ngủ. Ngủ một mạch cho đến khi tự tỉnh, thấy Mục Thiên Dương mặc chỉnh tề từ trong phòng giữ quần áo đi ra. Cô rụt lui thân mình, dùng chăn ngăn trở thân thể của chính mình, sợ hắn nhìn thấy cô lại thú tính quá độ.

Mục Thiên Dương lộ ra một nụ cười, đi tới hôn cô: "Lúc trở về gọi điện thoại cho anh, em có thể tuần sau hãy đến đây nữa."

“Một tuần?" Ánh mắt Uyển Tình ngạc nhiên.

"Nhưng về sau sẽ không thể đi rồi."

". . . . . ."

"Em thông minh như vậy, nghĩ cách nói chuyện với mẹ. Anh không phải muốn giam lỏng em, chính là hy vọng mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy em. Ngẫu nhiên em phải đi về cũng biết, chỉ cần hai em có hứng. Bình thường em liền chơi với Thiên Tuyết, đi dạo phố, đi SPA."

Uyển Tình gục đầu xuống, trong lòng rất buồn, rất lâu mới nói: "Tôi đã biết. . . . . .”

Mục Thiên Dương thấy cô như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, hôn cô một cái ở trán: "Ngoan."

Lúc Uyển Tình về nhà, Từ Khả Vi đã ở nhà, đương nhiên nhịn không được hỏi cô chuyện thi cử. Uyển Tình rất tự tin, cảm thấy thi cử không thành vấn đề.

Từ Khả Vi cười: "Con thực không chịu thua kém thay mẹ!"

"Hiện tại chỉ là đánh giá trước, còn phải xem điểm số cuối cùng như thế nào."



"Dù sao như bây giờ như vậy cũng không tồi, liền xem nguyện vọng con viết như thế nào."

Uyển Tình gật đầu: "Con không đi dây thép, con sẽ điền cái chắc chắn một chút ."

Từ Khả Vi chỉ nghỉ hai ngày này, sẽ về cửa hàng bán hoa. Uyển Tình nói: "Con một mình ở nhà sẽ tự chăm sóc bản thân, mẹ vẫn là ở nơi đó, đừng mỗi ngày trở về. Con ngày mai đi tìm tìm việc——"

"Tìm việc gì chứ?" Từ Khả Vi không đồng ý, "Mệt mỏi mười mấy năm , thật vất vả thi cử xong, còn không nghỉ ngơi thật tốt."

"Nghe nói rằng các kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ là khởi đầu! Con mới không ngồi im một chỗ, tốt xấu thể nghiệm cuộc sống một chút, về sau vào đại học, lại có thể cũng có mặt mũi."

Từ Khả Vi do dự một chút, nói: "Vậy tùy con! Bằng không con đến cửa hàng bán hoa?"

Uyển Tình vội vàng lắc đầu: "Như vậy sao được? Không sai biệt lắm với đi cửa sau! Ở nơi được mẹ chiếu cố, con còn rèn luyện mình như thế nào? Mẹ không nên coi con mãi là con nít nữa!"

Từ Khả Vi thở dài: "Con đều hiểu chuyện hơn con nít nhà khác, chỉ là quá hiểu chuyện rồi, sợ con có khó khăn không chịu nói với mẹ. Vậy con tìm công việc nhẹ nhàng, để mẹ tham khảo thử xem."

Uyển Tình gật đầu, chờ bà đi rồi, lại ở nhà ngây người hai ngày, thu dọn nhà cửa một chút.

Mục Thiên Dương tuy rằng cho cô thời gian bảy ngày, nhưng cô dự định không đến bảy ngày đã trở về. Cô gần đây cũng dần dần lấy ra ít kỹ xảo khi ở chung một chỗ với hắn, hắn luôn kêu cô nghe lời, kêu cô ngoan, là thật muốn cô nghe lời.

Cô nghe lời, hắn liền cao hứng. Nếu cô biểu hiện tốt một chút, hắn cũng rất rộng lượng. Lần trước không biết lấy lòng hắn như thế nào, hắn liền thực cho cô mấy tháng tự do, cho cô thanh thản ổn định tham gia thi tốt nghiệp trung học. . . . . .

Uyển Tình nghĩ, trong lòng buồn phiền lợi hại. Tổng cảm thấy có nguyên nhân gì mình không nghĩ tới, nhưng không dám nghĩ kỹ.

Hôm đó trở lại biệt thự, Thiên Tuyết ở trong phòng khách dùng máy chiếu xem phim, vừa thấy cô đến kinh ngạc hỏi:"Không phải nói vẫn còn vài ngày mới đến?"

“Mẹ tớ đi làm, nên đến đây trước." Uyển Tình vẫn mặc quần áo trong nhà, nói, "Tớ đi thay quần áo trước ."

Thiên Tuyết cười: "Uyển Tình! Cậu mau nghĩ cậu muốn cái gì, lát nữa nói với anh mình. đảm bảo đều nghe theo cậu”. Lại có thể trở về trước, anh cô còn không cao hứng phát điên.

Uyển Tình dừng một chút, chậm rãi lên lầu. Lúc cô sửa sang lại quần áo của mình trong phòng giữ quần áo, Mục Thiên Dương đã trở lại. Cô nghe thấy âm thanh mở cửa, cứng nhắc một chút, có chút không biết đối mặt hắn như thế nào, vốn không có hé răng.

Nhẹ nhàng đóng kín cửa tủ, vẫn là bị bên kia nghe thấy. Mục Thiên Dương dừng một chút, chậm rãi đi tới, nhìn thấy cô, trên mặt hiện lên một nụ cười trong sáng: "Uyển Tình. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook