Chương 608: Không kiếm ≠ Không làm
Hoạ Thuỷ
20/12/2016
"Việc của tớ đã sáng
tỏ , truyền thông cùng fan cũng biết là ai. Uyển Tình nói: "Nhà xuất bản cũng biết thân phận của tớ, cho nên bọn họ weibo không dẫn về tớ. Tớ
cuối cùng cảm thấy làm cho mọi người đều biết, sẽ thực phiền toái, tạm
thời không cần đi."
Mục Thiên dương đi ra: "Anh mở máy tính của em, phát bưu kiện cho công ty."
"Nga, không có việc gì." Uyển Tình nói.
Nơi này không gian không đủ, chỉ để máy cô mua khi vào đại học, còn có máy của Mục Thiên Dương. Cô dùng của anh, anh cũng chỉ có thể dùng của cô.
"Khi khởi động máy thì nhảy ra phần mềm PS, hình như là lần trước không tắt máy bình thường. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Uyển Tình ngẩn ngơ.
"Anh gửi đồ cần giữ đến hòm thư của em." Nói xong trừng mắt Thiên Tuyết, "Ngươi không phải tìm công ty thiết kế sao, như thế nào còn gọi tẩu tử giúp ngươi làm?"
"Cái gì?" Thiên Tuyết không hiểu gì cả.
"Không có việc gì không có việc gì!" Uyển tình thế cấp bách nói, cô rất muốn làm a! Bởi vì trước kia từng thử làm PS, đột nhiên nhớ tới, hứng thú rất lớn, liền làm.
Mục Thiên Dương lấy laptop, trực tiếp vào hòm thư của mình, down file đính kém trong thư xuống, Uyển Tình ngăn đón cũng ngăn không được.
Thiên Tuyết vừa thấy, kêu sợ hãi: "Oa! Đây là thần mã?"
"tớ chỉ làm thử." Uyển Tình xấu hổ nói: "Thật lâu không động tới PS , có điểm hoài niệm."
"Nhưng là đẹp lắm a!" Thiên Tuyết nói, "Này hoàn toàn là tớ muốn feel!"
"Ách. . . . . . Tớ cảm thấy có điểm không hiểu."
Thiên Tuyết lặng đi một chút: "Ân. . . . . . Quay đầu hai chữ có chút lớn. A, tớ nghĩ ra rồi! Bọn họ đang có ý tưởng quảng cáo, là một cô bé ăn mực quy củ đi trên đường, một soái ca thấy cô phun nước hoa, sau đó vừa quay đầu lại, cô bé này hình tượng liền thay đổi, biến thành mỹ nhân váy tung bay, mà ngay cả hai bên đường phòng ở đều từ bình thường biến thành nhà cao tầng! Tớ quyết định dùng ý tưởng này, lúc chụp quảng cáo nữ hài tử có thể vẽ lại thành tranh thủ mặc a! Trên váy có cây trúc, sau đó ‘ quay đầu ’ hai chữ từ trong rừng trúc bay ra đi. . . . . . Vừa mới vừa có cảm giác Trung Quốc! Chính là như vậy, thật sự là quá tốt! Uyển Tình cậu quá lợi hại , sửa một điểm nhỏ, thiết kế độc quyền này về tay cậu!"
Uyển Tình sửng sốt nửa ngày: "Về tớ? Vậy cậu cho tớ bao nhiêu tiền?"
Thiên Tuyết lặng đi một chút: "Cổ phần công ty muốn hay không? Tớ cho cậu 50%, về sau chúng ta nổi tiếng, có nhiều tiền a ~"
"Đừng!" Mục Thiên Dương lập tức lên tiếng, đem Uyển Tình ôm ở trong lòng ngực của mình, "Em giữ lấy, coi như là lễ vật kết hôn mà Uyển Tình trước tiên đưa cho em, sẽ không lấy cổ phần gì hết.
"Chúng ta phải tôn trọng tri thức quyền tài sản!" Thiên Tuyết nói.
"Vậy chi phiếu!"
"Anh tại sao có thể chắn đường kiếm tiền của lão bà? !"
Mục Thiên Dương lệ đầy mặt: "Anh sợ hãi Uyển Tình về sau so với anh có tiền a. . . . . ." Vạn nhất về sau Uyển Tình nhiều việc, anh không phải sẽ chịu vắng vẻ? Không muốn không muốn trăm ngàn không cần ——
"So với anh có tiền lại không được ?"
"Cảm giác thành tựu sẽ ít đi." Mục Thiên Dương tựa đầu chôn ở Uyển Tình trên vai, "Lão bà, em thật tốt hưởng thụ cuộc sống là tốt rồi, không cần nghĩ kiếm tiền ."
Uyển Tình trầm mặc một lát nói: "Em có thể không đi kiếm tiền, nhưng em muốn có khả năng đó! Có thể hay không là một chuyện, có làm hay không là một chuyện khác. Em không thích bị người nói sai lệch, cái gì cũng không làm được."
"Uh, anh hiểu." Mục Thiên Dương vội vàng nói, "Anh không ý tứ khác , cũng không phải phản đối em, chỉ là muốn cho em biết, ngươi một phân tiền kiếm không đến, anh cũng sẽ không ghét bỏ của em! Em càng tiêu tiền, anha sẽ càng cao hứng ."
Thiên Tuyết oán hận nói: "Cô nếu thật sự không chỗ nào cố kỵ mà tiêu tiền, có khác gì loại nữ nhân hám lợi? Anh đến lúc đó sẽ thất vọng, lấy cớ tìm Tiểu Tam!"
Mục Thiên Dương căm tức trừng cô.
Thiên Tuyết không sợ hắn, chính là thực sự cầu thị nói: "Đương nhiên, anh thích cô, khẳng định không phải người như vậy. Em đi đây, Uyển Tình quá lợi hại , cho em vô số linh cảm, em muốn đi tìm người thương lượng ! Uyển Tình tối nay tớ lại liên hệ cậu, khả năng muốn tìm cậu sửa chữa một chút ——" cô vừa nói vừa đi, thoắt một tiếng, người đã biến mất ở ngoài cửa.
Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình rúc vào nhau, với nhau nhìn thoáng qua, Uyển Tình nói: "Nên chuẩn bị cơm trưa !" Về phần chuyện khác, không có gì quan trọng hơn dạ dày lão công cùng đứa nhỏ!
Cơm trưa xong, biên tập đã kêu Uyển Tình đi ký hợp đồng. Mục Thiên Dương không nên đưa cô đi, định đến quán cà phê, nhìn đến biên tập là nữ nhân, mới yên lòng.
Biên tập nhìn đến anh, kích động nói cũng không rõ: "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Anh chính là Mục tổng giám đốc?"
"Ân." Mục Thiên dương vuốt cằm, cao quý không thôi.
Biên tập nói: "Tôi bình thường thực thích xem chuyện tổng giám đốc, tổng giám đốc giàu có đều khốc soái!"
Mục Thiên dương lông mi vừa kéo, nhìn thoáng qua Uyển Tình nói: "Cô có thể hỏi cô ấy."
Uyển Tình mặt đỏ, đem cà phê đẩy ra trước mặt anh: "Uống cà phê."
Mục Thiên Dương liền bưng lên cà phê, xem tạp chí, không tham dự các cô thảo luận.
Biên tập thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng: hảo manh! Ngao —— manh cô xuất huyết a! Ta lại tin tưởng tình yêu , thật sự là rất manh rất manh ~
Ký hợp đồng, Uyển Tình hỏi: "Trước cô nói muốn viết xuống một quyển, khi nào thì giao bản thảo?"
Biên tập vẫy vẫy tay: "Tạm thời không cần! Đang bán chạy, chúng ta chuẩn bị tuyên truyền tốt một chút, làm cho nó lại nổi riếng hơn, sau đó thêm mấy chục trên trăm vạn quyền, bán đủ nói sau!"
". . . . . ." Không buôn bán không gian dối a!
"Chờ bản này bán không sai biệt lắm , là có thể ra bản thứ hai. Bản thứ hai chúng ta sẽ đóng gói đẹp hơn. . . . . . Đúng rồi, chủ biên nói tốt nhất sửa một chút tên sách. Bởi vì tên kia có chút quan hệ với cô, hiện tại xem qua , đều đem nhân vật chính kêu làm ‘ tam chân uông ’, cho nên chúng ta muốn đổi tên kêu 《 tam chân uông trải qua nguy hiểm 》, cô xem thế nào? Về phần tên nhân vật, không cần sửa."
Uyển Tình gật đầu: "Được. Vốn tôi cũng nghĩ như vậy , cảm giác có vẻ thân thiết, còn muốn hỏi mọi người."
"Vậy nói như vậy được rồi. Cô hiện tại không cần phải gấp gáp, năm nay hơn phân nửa sẽ không ra."
Uyển Tình gật đầu, bất quá vẫn là quyết định năm nay viết ra, bằng không sang năm nửa năm đầu ra cô nhất định phải chết, bởi vì sau học kỳ muốn tốt nghiệp , khẳng định bề bộn nhiều việc.
Lúc cuối kỳ, trường học thông báo mọi người: sau học kỳ khai giảng thực tập. Mọi người nghe xong, khí thế ngất trời thảo luận chuyện vào nghề. Nhìn đến Uyển Tình, hâm mộ nói: "Ngươi thì tốt rồi, không cần lo lắng công tác."
"Cô là căn bản không cần công tác đi ~"
"Ta cũng tìm cái nam nhân gả cho quên đi!" Có người nói.
"Có thể gả đến cao phú suất sao?"
Kỳ thật Uyển Tình trong lòng cũng thực rối rắm. Đi ra ngoài làm việc không quá thích hợp, nhưng không công tác lại nhàm chán. Về nhà, cô nói cho Mục Thiên Dương: "Trường học an bài học kỳ sau đi thực tập."
"Ân?" Mục Thiên dương sửng sốt, "Ở nơi nào thực tập?"
"Có tòa soạn báo trường học cái gì, cũng có công ty bình thường. Có tỉnh nội , cũng có tỉnh ngoại ."
"Có thành phố C sao? Thành phố A cũng được."
Mục Thiên dương đi ra: "Anh mở máy tính của em, phát bưu kiện cho công ty."
"Nga, không có việc gì." Uyển Tình nói.
Nơi này không gian không đủ, chỉ để máy cô mua khi vào đại học, còn có máy của Mục Thiên Dương. Cô dùng của anh, anh cũng chỉ có thể dùng của cô.
"Khi khởi động máy thì nhảy ra phần mềm PS, hình như là lần trước không tắt máy bình thường. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Uyển Tình ngẩn ngơ.
"Anh gửi đồ cần giữ đến hòm thư của em." Nói xong trừng mắt Thiên Tuyết, "Ngươi không phải tìm công ty thiết kế sao, như thế nào còn gọi tẩu tử giúp ngươi làm?"
"Cái gì?" Thiên Tuyết không hiểu gì cả.
"Không có việc gì không có việc gì!" Uyển tình thế cấp bách nói, cô rất muốn làm a! Bởi vì trước kia từng thử làm PS, đột nhiên nhớ tới, hứng thú rất lớn, liền làm.
Mục Thiên Dương lấy laptop, trực tiếp vào hòm thư của mình, down file đính kém trong thư xuống, Uyển Tình ngăn đón cũng ngăn không được.
Thiên Tuyết vừa thấy, kêu sợ hãi: "Oa! Đây là thần mã?"
"tớ chỉ làm thử." Uyển Tình xấu hổ nói: "Thật lâu không động tới PS , có điểm hoài niệm."
"Nhưng là đẹp lắm a!" Thiên Tuyết nói, "Này hoàn toàn là tớ muốn feel!"
"Ách. . . . . . Tớ cảm thấy có điểm không hiểu."
Thiên Tuyết lặng đi một chút: "Ân. . . . . . Quay đầu hai chữ có chút lớn. A, tớ nghĩ ra rồi! Bọn họ đang có ý tưởng quảng cáo, là một cô bé ăn mực quy củ đi trên đường, một soái ca thấy cô phun nước hoa, sau đó vừa quay đầu lại, cô bé này hình tượng liền thay đổi, biến thành mỹ nhân váy tung bay, mà ngay cả hai bên đường phòng ở đều từ bình thường biến thành nhà cao tầng! Tớ quyết định dùng ý tưởng này, lúc chụp quảng cáo nữ hài tử có thể vẽ lại thành tranh thủ mặc a! Trên váy có cây trúc, sau đó ‘ quay đầu ’ hai chữ từ trong rừng trúc bay ra đi. . . . . . Vừa mới vừa có cảm giác Trung Quốc! Chính là như vậy, thật sự là quá tốt! Uyển Tình cậu quá lợi hại , sửa một điểm nhỏ, thiết kế độc quyền này về tay cậu!"
Uyển Tình sửng sốt nửa ngày: "Về tớ? Vậy cậu cho tớ bao nhiêu tiền?"
Thiên Tuyết lặng đi một chút: "Cổ phần công ty muốn hay không? Tớ cho cậu 50%, về sau chúng ta nổi tiếng, có nhiều tiền a ~"
"Đừng!" Mục Thiên Dương lập tức lên tiếng, đem Uyển Tình ôm ở trong lòng ngực của mình, "Em giữ lấy, coi như là lễ vật kết hôn mà Uyển Tình trước tiên đưa cho em, sẽ không lấy cổ phần gì hết.
"Chúng ta phải tôn trọng tri thức quyền tài sản!" Thiên Tuyết nói.
"Vậy chi phiếu!"
"Anh tại sao có thể chắn đường kiếm tiền của lão bà? !"
Mục Thiên Dương lệ đầy mặt: "Anh sợ hãi Uyển Tình về sau so với anh có tiền a. . . . . ." Vạn nhất về sau Uyển Tình nhiều việc, anh không phải sẽ chịu vắng vẻ? Không muốn không muốn trăm ngàn không cần ——
"So với anh có tiền lại không được ?"
"Cảm giác thành tựu sẽ ít đi." Mục Thiên Dương tựa đầu chôn ở Uyển Tình trên vai, "Lão bà, em thật tốt hưởng thụ cuộc sống là tốt rồi, không cần nghĩ kiếm tiền ."
Uyển Tình trầm mặc một lát nói: "Em có thể không đi kiếm tiền, nhưng em muốn có khả năng đó! Có thể hay không là một chuyện, có làm hay không là một chuyện khác. Em không thích bị người nói sai lệch, cái gì cũng không làm được."
"Uh, anh hiểu." Mục Thiên Dương vội vàng nói, "Anh không ý tứ khác , cũng không phải phản đối em, chỉ là muốn cho em biết, ngươi một phân tiền kiếm không đến, anh cũng sẽ không ghét bỏ của em! Em càng tiêu tiền, anha sẽ càng cao hứng ."
Thiên Tuyết oán hận nói: "Cô nếu thật sự không chỗ nào cố kỵ mà tiêu tiền, có khác gì loại nữ nhân hám lợi? Anh đến lúc đó sẽ thất vọng, lấy cớ tìm Tiểu Tam!"
Mục Thiên Dương căm tức trừng cô.
Thiên Tuyết không sợ hắn, chính là thực sự cầu thị nói: "Đương nhiên, anh thích cô, khẳng định không phải người như vậy. Em đi đây, Uyển Tình quá lợi hại , cho em vô số linh cảm, em muốn đi tìm người thương lượng ! Uyển Tình tối nay tớ lại liên hệ cậu, khả năng muốn tìm cậu sửa chữa một chút ——" cô vừa nói vừa đi, thoắt một tiếng, người đã biến mất ở ngoài cửa.
Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình rúc vào nhau, với nhau nhìn thoáng qua, Uyển Tình nói: "Nên chuẩn bị cơm trưa !" Về phần chuyện khác, không có gì quan trọng hơn dạ dày lão công cùng đứa nhỏ!
Cơm trưa xong, biên tập đã kêu Uyển Tình đi ký hợp đồng. Mục Thiên Dương không nên đưa cô đi, định đến quán cà phê, nhìn đến biên tập là nữ nhân, mới yên lòng.
Biên tập nhìn đến anh, kích động nói cũng không rõ: "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Anh chính là Mục tổng giám đốc?"
"Ân." Mục Thiên dương vuốt cằm, cao quý không thôi.
Biên tập nói: "Tôi bình thường thực thích xem chuyện tổng giám đốc, tổng giám đốc giàu có đều khốc soái!"
Mục Thiên dương lông mi vừa kéo, nhìn thoáng qua Uyển Tình nói: "Cô có thể hỏi cô ấy."
Uyển Tình mặt đỏ, đem cà phê đẩy ra trước mặt anh: "Uống cà phê."
Mục Thiên Dương liền bưng lên cà phê, xem tạp chí, không tham dự các cô thảo luận.
Biên tập thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng: hảo manh! Ngao —— manh cô xuất huyết a! Ta lại tin tưởng tình yêu , thật sự là rất manh rất manh ~
Ký hợp đồng, Uyển Tình hỏi: "Trước cô nói muốn viết xuống một quyển, khi nào thì giao bản thảo?"
Biên tập vẫy vẫy tay: "Tạm thời không cần! Đang bán chạy, chúng ta chuẩn bị tuyên truyền tốt một chút, làm cho nó lại nổi riếng hơn, sau đó thêm mấy chục trên trăm vạn quyền, bán đủ nói sau!"
". . . . . ." Không buôn bán không gian dối a!
"Chờ bản này bán không sai biệt lắm , là có thể ra bản thứ hai. Bản thứ hai chúng ta sẽ đóng gói đẹp hơn. . . . . . Đúng rồi, chủ biên nói tốt nhất sửa một chút tên sách. Bởi vì tên kia có chút quan hệ với cô, hiện tại xem qua , đều đem nhân vật chính kêu làm ‘ tam chân uông ’, cho nên chúng ta muốn đổi tên kêu 《 tam chân uông trải qua nguy hiểm 》, cô xem thế nào? Về phần tên nhân vật, không cần sửa."
Uyển Tình gật đầu: "Được. Vốn tôi cũng nghĩ như vậy , cảm giác có vẻ thân thiết, còn muốn hỏi mọi người."
"Vậy nói như vậy được rồi. Cô hiện tại không cần phải gấp gáp, năm nay hơn phân nửa sẽ không ra."
Uyển Tình gật đầu, bất quá vẫn là quyết định năm nay viết ra, bằng không sang năm nửa năm đầu ra cô nhất định phải chết, bởi vì sau học kỳ muốn tốt nghiệp , khẳng định bề bộn nhiều việc.
Lúc cuối kỳ, trường học thông báo mọi người: sau học kỳ khai giảng thực tập. Mọi người nghe xong, khí thế ngất trời thảo luận chuyện vào nghề. Nhìn đến Uyển Tình, hâm mộ nói: "Ngươi thì tốt rồi, không cần lo lắng công tác."
"Cô là căn bản không cần công tác đi ~"
"Ta cũng tìm cái nam nhân gả cho quên đi!" Có người nói.
"Có thể gả đến cao phú suất sao?"
Kỳ thật Uyển Tình trong lòng cũng thực rối rắm. Đi ra ngoài làm việc không quá thích hợp, nhưng không công tác lại nhàm chán. Về nhà, cô nói cho Mục Thiên Dương: "Trường học an bài học kỳ sau đi thực tập."
"Ân?" Mục Thiên dương sửng sốt, "Ở nơi nào thực tập?"
"Có tòa soạn báo trường học cái gì, cũng có công ty bình thường. Có tỉnh nội , cũng có tỉnh ngoại ."
"Có thành phố C sao? Thành phố A cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.