Chương 624: Người một nhà yêu nhau lắm cắn nhau đau
Hoạ Thuỷ
22/12/2016
Sau khi đã quyết định sinh đứa nhỏ, Mục Thiên Dương đêm đó liền không dùng biện pháp tránh thai, tựa theo đó mà không ngừng cày cấy. Có thể là do không có nguyên nhân nào gây trở ngại, anh làm so với bình
thường càng thêm nhuần nhuyễn.Vì mục tiêu tạo người
vĩ đại, Mục Thiên Dương tự nhiên là hàng đêm đều làm lụng vất vả, sự
việc lại biến thành Uyển Tình cùng anh kháng nghị. Thế nhưng anh vẫn
dõng dạc tuyên bố: "Đây đều là vì Tiểu Tam nhà chúng ta a..."
"Cái gì mà Tiểu Tam? !" Uyển Tình thiếu chút nữa đạp anh xuống giường. Cô còn trẻ còn xinh đẹp như thế này mà anh đã dám đi tìm Tiểu Tam sao??
Mục Thiên Dương vội vàng nói: "Nói sai rồi, nói sai rồi... Là đứa nhỏ thứ ba của chúng ta!"
Qua vài ngày, Uyển Tình thật sự là quá mệt mỏi, liền nói: " Em cảm thấy được... Khả năng là đã có rồi đi..."
"Không thể nào? !" Mục Thiên Dương kinh ngạc, lúc này mới được vài ngày a? Anh thực sự dũng mãnh vậy sao?
"Mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý." Uyển Tình đáng thương tội nghiệp nói, "Mà em lại còn là sản phụ lớn tuổi nữa... Vẫn là ngừng lại trước quan sát vài ngày đi, nếu như không mang thai, chúng ta lại tiếp tục."
Mục Thiên Dương sửng sốt một phen, anh nhéo lấy cái mũi của cô nói: "Em là không muốn anh chạm vào em đi?"
"Lo lắng của em cũng là có đạo lý a? Như vậy không phải là em đang đau lòng thay anh sao?" Nói xong liền dùng chân cọ cọ chân anh.
Mục Thiên Dương run lên một phen, đè cô lại: "Em đây là đang tự đốt lửa thiêu thân có biết hay không? Rốt cuộc là em muốn hay không muốn?"
Uyển Tình chớp chớp mắt, đặc biệt vô tội nói: "Không có, em nghĩ muốn làm nũng."
Làm nũng...Trời a... Thật sự khiến cho anh có cảm giác thành tựu a! Mục Thiên Dương cúi đầu, hung hăng cọ vài cái lên cần cổ của cô, sau đó xoay người nằm xuống, ôm cô vào lòng: "Ngày mai liền đi mua cái kia... Kia gọi là cái gì ? Mua hết về thử một phen!"
"A...." Uyển Tình lên tiếng, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, tay vòng qua eo anh nhịn không được lần mò Đao Ba.
Mục Thiên Dương hỏi: "Có phải có chút ghê tởm hay không?"
"Làm sao có thể?" Uyển Tình nói, "Này là công lao của người đàn ông a.”
"Có muốn anh đi mua mấy cái về hay không?" Mục Thiên Dương vài năm nay sống quá hạnh phúc, anh luôn muốn ở nhà, anh chưa bao giờ thử mua cái này!
Uyển Tình cũng rất phối hợp, đứng lên hành hung anh một trận: "Không cho phép!"
Sau đó hai người lại ngọt ngọt ngào ngào ôm đi ngủ, rõ là... ân ân ái ái khiến người ta phát hờn. Ông trời cũng phải một vừa hai phải thôi chứ.
Ngày hôm sau, Uyển Tình đi mua que thử thai về thử, một vạch, không có gì khác thường!
Nghĩ đến Mục Thiên Dương nếu biết được tin tức này sẽ rất thất vọng- - Anh khẳng định lại đè cô ra tiếp tục "Cố gắng" - - Cô tự thấy con đường phía trước thật tăm tối a...
Cô không có ý định nói ra, Mục Thiên Dương lại nhớ rất rõ ràng, buổi tối còn hỏi cô: "Thế nào thế nào..."
"Cái gì mà thế nào?"
"Tiểu Tam - - ách, bụng của em...."
"A..." Uyển Tình kinh ngạc nhìn anh, "Em quên rồi."
Mục Thiên Dương suy sụp nâng mặt, xoa xoa mái tóc cô: "Ngày mai anh giúp em đi mua, nhớ đừng quên."
"Vẫn lại là tự em đi thôi!" Uyển Tình hoảng sợ nói. Một người đàn ông.... Lại là một đại soái ca làm sao có thể đi mua cái đồ linh tinh này chứ? Uyển Tình sờ xoạng khuôn mặt anh, nói: "Anh thực đẹp trai a!"
"Cho nên so với ngày hôm qua em lại càng yêu anh hơn rồi sao ?" Mục Thiên Dương nhíu mày.
"Đó là đương nhiên." Uyển Tình trịnh trọng gật đầu.
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương nhớ tới "Tiểu Tam" của anh, nên anh không có đi hiệu thuốc mà trực tiếp kéo Uyển Tình tới bệnh viện.
Không mang thai! Liền là không mang thai!
Mục Thiên Dương không khỏi có chút mất mác, vừa đúng hai ngày không XXOO, khuya về nhà anh lại tiếp tục cố gắng.
Anh đột nhiên nghĩ đến, việc này liền không thể gấp, thôi cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cho nên anh cũng không điên cuồng giống mấy ngày trước.
Một tuần sau, Uyển Tình đột nhiên phát hiện, dì cả của cô có phải nên đến rồi hay không? Cô lật lịch xem, đã chậm hai ngày rồi ! Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng lên, lại kiên trì hai ngày, vẫn không có tới. Cô khẩn trương cầm que thử thai thử một lần, cô chờ mong cái vạch kia xuất hiện !
Cô xoay mòng mòng trong phòng, làm sao bây giờ a? Nên thông báo tin này cho Mục Thiên Dương như thế nào đây?
Cô là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống như thế này, thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho anh cao hứng đây!
Là trước nói cho anh biết, sau đó cùng anh đến bệnh viện xác nhận, hay là đi bệnh viện xác nhận trước sau đó nói cho anh biết?Cô cảm thấy được chắc chắn anh sẽ muốn cùng cô đến bệnh viện.Vạn nhất que thử thai không chuẩn, đi bệnh viện kiểm tra cũng không giống như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Uyển Tình có chút sầu não.
Xế chiều đi đón con tan học về, Mục Thiên Dương thấy vẻ mặt cô u sầu, liền hỏi: "Làm sao thế?"
"Ai..." Uyển Tình sờ sờ đầu Triển Huy, "Trong nháy mắt con cái cũng đã lớn như vậy rồi, em cảm thấy mình thực sự đã già."
Con gái nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt muốn nói lời an ủi, lại chưa kịp lên tiếng đã bị Triển Huy vốn đang cúi đầu chơi game ngắt lời : "Thời kỳ mãn kinh đến rồi."
Uyển Tình sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn đứa nhỏ.
Lúc này ô tô đã đi qua đường mòn, khí trời cuối thu mát mẻ, phong cảnh rất hợp lòng người,...
Mục Thiên Dương phanh gấp xe một cái, sau đó mở cửa xuống xe, túm lấy Triển Huy ở ghế sau ra- - không ngừng đánh vào mông thằng bé!
"Dám nói mẹ con như vậy!" Anh nói xong câu này liền vất Triển Huy ở ven đường rồi nghênh ngang rời đi.
Triển Huy nắm máy chơi game ngổn ngang trong gió: Con đến cùng có phải là do cha sinh ra hay không???
Cậu đứng đó một hồi, một chiếc Porsche xa xa dừng lại bên cạnh cậu. Cửa kính xe mở ra, lộ ra Mục Thiên thành đang ngồi ở vị trí lái xe, ngồi ở ghế phụ là Trâu Tranh, ghế đằng sau là Thiên Tuyết, A Thành, Tiểu Triển Dương. Hôm nay là Chủ nhật, tất cả đều quay về Mục gia sum họp, hưởng thụ bữa cơm gia đình đầm ấm.
“ Cháu như thế nào lại ở đây?" Thiên Tuyết trừng to mắt hỏi.
Tiểu Triển Dương vẫy vẫy tay, cao hứng hô: "Anh, anh..."
Triển Huy rơi lệ cáo trạng: "Ba lại đánh cháu sau đó vứt cháu ở đây!"
Mọi người đều sửng sốt một phen, nói: "Thật là đứa nhỏ đáng thương a, ba cháu cũng không khỏi có chút quá đáng đi.”Sau đó liền gọi cậu lên xe.
Mục Thiên Thành nói: "Ba cháu vốn là cầm thú, đừng đi theo ba cháu nữa, đi theo chú đi~ "
"Không được nói ba cháu như vậy!" Triển Huy nói.
Mục Thiên Thành: ...
Trâu Tranh hỏi: "Ba cháu vì sao lại đánh cháu?"
Không nói thì thôi, vừa dứt lời Triển Huy đều là một bộ dáng muốn khóc, rồi đem sự việc kể lại một lần, còn nói: "Có một lần mẹ hỏi ba một câu tiếng Anh, cháu bảo mẹ cháu là ngu ngốc, ba liền phạt cháu đi tưới cây... Cháu nhất định không phải là ba cháu sinh đi!"
"Đúng vậy đúng vậy, cháu là do ba cháu nhặt được ở thùng rác về nuôi, về sau đi theo chú thôi..."
Triển Huy bất đắc dĩ gầm nhẹ: "Cháu sẽ không phản bội cha cháu!"
"Một nhà các người quả thật là yêu nhau lắm cắn nhau đau a!" Thiên Tuyết nói, "Bất quá nói mẹ cháu đang thời kỳ mãn kinh là không nên, chờ mười năm sau nói lại thì chắc không có vấn đề gì."
"Vì sao ạ?" Kỳ thật Triển Huy căn bản không có biết "Thời kỳ mãn kinh" bốn chữ này có ý nghĩa gì cả. Chỉ là cậu không cẩn thận nghe được từ trên TV , khung cảnh lại rất giống hoàn cảnh vừa rồi của Uyển Tình.
Thiên Tuyết nói: "Bởi vì mười năm sau, cháu là người lớn, mà ba cháu cũng đã già, cháu liền đánh thắng được ba cháu rồi.”
Triển Huy: ... Đây là điều mà một người cô nên nói sao? Cậu rốt cuộc là có một đám người nhà như thế nào a?
Tiểu Triển Dương tò mò nhìn người mẹ xinh đẹp của mình, A Thành bất đắc dĩ phải che lại lỗ tai cậu, không thể để cho đứa trẻ này sớm liền bị vấy bẩn như vậy được.
"Cái gì mà Tiểu Tam? !" Uyển Tình thiếu chút nữa đạp anh xuống giường. Cô còn trẻ còn xinh đẹp như thế này mà anh đã dám đi tìm Tiểu Tam sao??
Mục Thiên Dương vội vàng nói: "Nói sai rồi, nói sai rồi... Là đứa nhỏ thứ ba của chúng ta!"
Qua vài ngày, Uyển Tình thật sự là quá mệt mỏi, liền nói: " Em cảm thấy được... Khả năng là đã có rồi đi..."
"Không thể nào? !" Mục Thiên Dương kinh ngạc, lúc này mới được vài ngày a? Anh thực sự dũng mãnh vậy sao?
"Mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý." Uyển Tình đáng thương tội nghiệp nói, "Mà em lại còn là sản phụ lớn tuổi nữa... Vẫn là ngừng lại trước quan sát vài ngày đi, nếu như không mang thai, chúng ta lại tiếp tục."
Mục Thiên Dương sửng sốt một phen, anh nhéo lấy cái mũi của cô nói: "Em là không muốn anh chạm vào em đi?"
"Lo lắng của em cũng là có đạo lý a? Như vậy không phải là em đang đau lòng thay anh sao?" Nói xong liền dùng chân cọ cọ chân anh.
Mục Thiên Dương run lên một phen, đè cô lại: "Em đây là đang tự đốt lửa thiêu thân có biết hay không? Rốt cuộc là em muốn hay không muốn?"
Uyển Tình chớp chớp mắt, đặc biệt vô tội nói: "Không có, em nghĩ muốn làm nũng."
Làm nũng...Trời a... Thật sự khiến cho anh có cảm giác thành tựu a! Mục Thiên Dương cúi đầu, hung hăng cọ vài cái lên cần cổ của cô, sau đó xoay người nằm xuống, ôm cô vào lòng: "Ngày mai liền đi mua cái kia... Kia gọi là cái gì ? Mua hết về thử một phen!"
"A...." Uyển Tình lên tiếng, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, tay vòng qua eo anh nhịn không được lần mò Đao Ba.
Mục Thiên Dương hỏi: "Có phải có chút ghê tởm hay không?"
"Làm sao có thể?" Uyển Tình nói, "Này là công lao của người đàn ông a.”
"Có muốn anh đi mua mấy cái về hay không?" Mục Thiên Dương vài năm nay sống quá hạnh phúc, anh luôn muốn ở nhà, anh chưa bao giờ thử mua cái này!
Uyển Tình cũng rất phối hợp, đứng lên hành hung anh một trận: "Không cho phép!"
Sau đó hai người lại ngọt ngọt ngào ngào ôm đi ngủ, rõ là... ân ân ái ái khiến người ta phát hờn. Ông trời cũng phải một vừa hai phải thôi chứ.
Ngày hôm sau, Uyển Tình đi mua que thử thai về thử, một vạch, không có gì khác thường!
Nghĩ đến Mục Thiên Dương nếu biết được tin tức này sẽ rất thất vọng- - Anh khẳng định lại đè cô ra tiếp tục "Cố gắng" - - Cô tự thấy con đường phía trước thật tăm tối a...
Cô không có ý định nói ra, Mục Thiên Dương lại nhớ rất rõ ràng, buổi tối còn hỏi cô: "Thế nào thế nào..."
"Cái gì mà thế nào?"
"Tiểu Tam - - ách, bụng của em...."
"A..." Uyển Tình kinh ngạc nhìn anh, "Em quên rồi."
Mục Thiên Dương suy sụp nâng mặt, xoa xoa mái tóc cô: "Ngày mai anh giúp em đi mua, nhớ đừng quên."
"Vẫn lại là tự em đi thôi!" Uyển Tình hoảng sợ nói. Một người đàn ông.... Lại là một đại soái ca làm sao có thể đi mua cái đồ linh tinh này chứ? Uyển Tình sờ xoạng khuôn mặt anh, nói: "Anh thực đẹp trai a!"
"Cho nên so với ngày hôm qua em lại càng yêu anh hơn rồi sao ?" Mục Thiên Dương nhíu mày.
"Đó là đương nhiên." Uyển Tình trịnh trọng gật đầu.
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương nhớ tới "Tiểu Tam" của anh, nên anh không có đi hiệu thuốc mà trực tiếp kéo Uyển Tình tới bệnh viện.
Không mang thai! Liền là không mang thai!
Mục Thiên Dương không khỏi có chút mất mác, vừa đúng hai ngày không XXOO, khuya về nhà anh lại tiếp tục cố gắng.
Anh đột nhiên nghĩ đến, việc này liền không thể gấp, thôi cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cho nên anh cũng không điên cuồng giống mấy ngày trước.
Một tuần sau, Uyển Tình đột nhiên phát hiện, dì cả của cô có phải nên đến rồi hay không? Cô lật lịch xem, đã chậm hai ngày rồi ! Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng lên, lại kiên trì hai ngày, vẫn không có tới. Cô khẩn trương cầm que thử thai thử một lần, cô chờ mong cái vạch kia xuất hiện !
Cô xoay mòng mòng trong phòng, làm sao bây giờ a? Nên thông báo tin này cho Mục Thiên Dương như thế nào đây?
Cô là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống như thế này, thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho anh cao hứng đây!
Là trước nói cho anh biết, sau đó cùng anh đến bệnh viện xác nhận, hay là đi bệnh viện xác nhận trước sau đó nói cho anh biết?Cô cảm thấy được chắc chắn anh sẽ muốn cùng cô đến bệnh viện.Vạn nhất que thử thai không chuẩn, đi bệnh viện kiểm tra cũng không giống như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Uyển Tình có chút sầu não.
Xế chiều đi đón con tan học về, Mục Thiên Dương thấy vẻ mặt cô u sầu, liền hỏi: "Làm sao thế?"
"Ai..." Uyển Tình sờ sờ đầu Triển Huy, "Trong nháy mắt con cái cũng đã lớn như vậy rồi, em cảm thấy mình thực sự đã già."
Con gái nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt muốn nói lời an ủi, lại chưa kịp lên tiếng đã bị Triển Huy vốn đang cúi đầu chơi game ngắt lời : "Thời kỳ mãn kinh đến rồi."
Uyển Tình sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn đứa nhỏ.
Lúc này ô tô đã đi qua đường mòn, khí trời cuối thu mát mẻ, phong cảnh rất hợp lòng người,...
Mục Thiên Dương phanh gấp xe một cái, sau đó mở cửa xuống xe, túm lấy Triển Huy ở ghế sau ra- - không ngừng đánh vào mông thằng bé!
"Dám nói mẹ con như vậy!" Anh nói xong câu này liền vất Triển Huy ở ven đường rồi nghênh ngang rời đi.
Triển Huy nắm máy chơi game ngổn ngang trong gió: Con đến cùng có phải là do cha sinh ra hay không???
Cậu đứng đó một hồi, một chiếc Porsche xa xa dừng lại bên cạnh cậu. Cửa kính xe mở ra, lộ ra Mục Thiên thành đang ngồi ở vị trí lái xe, ngồi ở ghế phụ là Trâu Tranh, ghế đằng sau là Thiên Tuyết, A Thành, Tiểu Triển Dương. Hôm nay là Chủ nhật, tất cả đều quay về Mục gia sum họp, hưởng thụ bữa cơm gia đình đầm ấm.
“ Cháu như thế nào lại ở đây?" Thiên Tuyết trừng to mắt hỏi.
Tiểu Triển Dương vẫy vẫy tay, cao hứng hô: "Anh, anh..."
Triển Huy rơi lệ cáo trạng: "Ba lại đánh cháu sau đó vứt cháu ở đây!"
Mọi người đều sửng sốt một phen, nói: "Thật là đứa nhỏ đáng thương a, ba cháu cũng không khỏi có chút quá đáng đi.”Sau đó liền gọi cậu lên xe.
Mục Thiên Thành nói: "Ba cháu vốn là cầm thú, đừng đi theo ba cháu nữa, đi theo chú đi~ "
"Không được nói ba cháu như vậy!" Triển Huy nói.
Mục Thiên Thành: ...
Trâu Tranh hỏi: "Ba cháu vì sao lại đánh cháu?"
Không nói thì thôi, vừa dứt lời Triển Huy đều là một bộ dáng muốn khóc, rồi đem sự việc kể lại một lần, còn nói: "Có một lần mẹ hỏi ba một câu tiếng Anh, cháu bảo mẹ cháu là ngu ngốc, ba liền phạt cháu đi tưới cây... Cháu nhất định không phải là ba cháu sinh đi!"
"Đúng vậy đúng vậy, cháu là do ba cháu nhặt được ở thùng rác về nuôi, về sau đi theo chú thôi..."
Triển Huy bất đắc dĩ gầm nhẹ: "Cháu sẽ không phản bội cha cháu!"
"Một nhà các người quả thật là yêu nhau lắm cắn nhau đau a!" Thiên Tuyết nói, "Bất quá nói mẹ cháu đang thời kỳ mãn kinh là không nên, chờ mười năm sau nói lại thì chắc không có vấn đề gì."
"Vì sao ạ?" Kỳ thật Triển Huy căn bản không có biết "Thời kỳ mãn kinh" bốn chữ này có ý nghĩa gì cả. Chỉ là cậu không cẩn thận nghe được từ trên TV , khung cảnh lại rất giống hoàn cảnh vừa rồi của Uyển Tình.
Thiên Tuyết nói: "Bởi vì mười năm sau, cháu là người lớn, mà ba cháu cũng đã già, cháu liền đánh thắng được ba cháu rồi.”
Triển Huy: ... Đây là điều mà một người cô nên nói sao? Cậu rốt cuộc là có một đám người nhà như thế nào a?
Tiểu Triển Dương tò mò nhìn người mẹ xinh đẹp của mình, A Thành bất đắc dĩ phải che lại lỗ tai cậu, không thể để cho đứa trẻ này sớm liền bị vấy bẩn như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.