Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 476: Nhớ lại mới tốt đẹp

Hoạ Thuỷ

11/11/2016

Uyển Tình xem qua, chỉ thấy Miểu Miểu và người nhà cùng rời đi.

Buổi tối, Từ Trọng nằm trên mặt đất, lăn lộn khó ngủ. Đêm dài yên tĩnh, Uyển Tình nghe anh vẫn xoay người, hỏi: "Anh và Miểu Miểu sao lại thế này?"

Từ Trọng sửng sốt: "Em còn chưa ngủ? Ầm ỹ đến em?"

"Còn sớm mà, anh nghe, mẹ bọn họ còn đang rửa chén."

Từ Trọng thở dài, nằm ngang trên mặt đất, lôi kéo chăn trên người: "Miểu Miểu là mối tình đầu của anh."

"Em đã đoán là như thế này."

"Miểu Miểu rất thông minh, cô là nghiên cứu sinh." Dừng một chút, "Người cũng rất được."

Uyển Tình vỗ đứa nhỏ, không khí lặng im chỉ chốc lát, mở miệng hỏi: "Vì sao chia tay?"

Từ Trọng vừa vặn nói, lại dừng lại, trầm mặc nửa ngày: "Cô...... Rất cao."

"A?"

"Bọn anh bắt đầu từ tốt nghiệp trung học. Cô vốn thấp hơi anh, một người nữ sinh rất nhỏ nhắn, kết quả lớp 11 đột nhiên to con, bộ dạng cao hơn anh nữa! Anh...... Bọn anh liền chia tay."

"A?!" Uyển Tình kinh ngạc nửa ngày, nhịn không được cười rộ lên, cười đến thật sự là nhịn không được, âm thanh nhẹ nhàng thật xa.

Từ Trọng nghẹn nửa ngày, chờ cô dừng lại mới lẩm bẩm nói : "Có cái gì buồn cười?"

Uyển Tình ho khan hai tiếng: "Em thấy anh cao hơn cô ấy mà?"

"Sau đó anh lại cao lên......" Từ Trọng rầu rĩ nói.

Uyển Tình tiếp tục buồn cười, thật sự là nhịn không được, người này quá khôi hài. Cô vừa cười vừa hỏi: "Các người không hợp lại?"

"Cô thi đậu Bắc Đại." Từ Trọng nói, "Anh học lại một năm, thi đỗ học viện cảnh sát."

Uyển Tình yên tĩnh xuống.

Anh nói: "May mắn sớm chia tay. Bất quá khi đó Miểu Miểu mất hứng, về nhà nói cho anh của cô, anh họ cô, nam nhân nhà bọn họ một đống lớn, người người thân thể khoẻ mạnh, đặt anh tại ruộng lúa cửa thôn đánh một trận."

Uyển Tình há mồm, không nói chuyện.



"Nắm tay bọn họ cứng quá......" Anh đột nhiên cười một tiếng, "Còn trẻ hết sức lông bông mà, vài cái bọn anh cả người là bùn, sau đó Miểu Miểu khóc chạy tới kéo bọn anh ra, mọi người trong hai tiểu đội bị kinh động......"

"Anh còn thích cô sao?" Uyển Tình hỏi.

Từ Trọng dừng lại, xoay người đưa lưng về phía cô: "Còn nói cái này làm cái gì? Nhớ lại mới tốt đẹp."

Uyển Tình cười, trong lúc đó bọn họ xác thực rất đẹp. Bọn họ thế này mới là mối tình đầu, mà cô và Mục Thiên Dương trong lúc đó...... Không có trí nhớ thuộc loại thanh xuân nên có. Thiên Dương...... Cô đột nhiên rất nhớ anh, cũng thật hận anh.

Từ Trọng ngày hôm sau đã muốn quay về thị trấn, tuy rằng thời tiết lạnh dần, nhưng hai người ở một phòng thật sự không tiện. Mẹ Từ nổi trận lôi đình với anh: "Thật vất vả mới được nghỉ, không cùng Uyển Tình, chỉ biết làm việc! Hai ngày nữa là Trung thu đấy, con dám đi?"

Từ Trọng lập tức không dám đi rồi, vâng mệnh mang theo Uyển Tình đi dạo phố, chạng vạng còn muốn mang cô lên núi tản bộ, hô hấp không khí mới mẻ.

Một hôm ở đồng ruộng nhìn thấy Miểu Miểu, cái mỹ nữ cao học qua đại học này, cư nhiên kéo ống quần, mang theo hai đứa trẻ bắt tôm ở trong ruộng.

Uyển Tình đầy ngạc nhiên nhìn cô, cảm thấy cái này thật sự là bất khả tư nghị. Vẻ đẹp gì mới được gọi là mỹ nữ đây, dám không bị hạn chế như vậy mới là mỹ nữ chân chính.

Miểu Miểu đã có chút xấu hổ.

Cô vốn là một người bình thường, không vì vậy mà xấu hổ, nhưng ai kêu Uyển Tình là vợ của Từ Trọng! Nữ nhân ghét nhất hai loại người nào? Bạn gái bây giờ của bạn trai trước, bạn gái trước của bạn trai hiện nay! Cô không xấu xa như vậy, đối với Uyển Tình tuy rằng không tính là chán ghét, nhưng trong lòng luôn có hơi không thích.

Hơn nữa Từ Trọng là một người thật tốt nha, lúc trước cô quen anh, vụng trộm hỏi qua anh của cô, anh của cô nói có thể, đáng tin cả đời. Kết quả đảo mắt người này liền lấy một cái lý do dở khóc dở cười chia tay với cô, làm cô thật tức giận nha...... Về nhà liền mắng anh của cô không có ánh mắt!

Anh của cô cũng nổi cáu lên —— Ông đây nhìn người luôn luôn chuẩn, thằng nhóc Từ Trọng này động kinh, đập vỡ chiêu bài của ông đây nha! Vì thế hai anh em trong nhà thét to một tiếng, tóm Từ Trọng đánh một trận! Từ Trọng đến nay chỉ nghĩ anh bị đánh là vì bỏ Miểu Miểu, không biết còn ngầm đắc tội anh của Miểu Miểu —— đó là một cái người bụng dạ đen tối.

Miểu Miểu từ trong ruộng đứng lên, rửa tay ôm đứa nhỏ tới đây —— thấy Từ Trọng ôm cả người cứng ngắc, phỏng chừng là vừa bắt chước đi?

Từ Trọng đưa đứa nhỏ cho cô, vừa vặn tự mình tạm nghỉ, sau đó nhìn hai chân cô trống trơn, móng tay trên cư nhiên sơn màu tím. Anh không quen nhìn nữ nhân khác sơn móng tay, lại cảm thấy cô khó chịu, nhịn không được đưa mắt qua một bên, nói: "Không mang giày cũng không sợ cảm lạnh?"

Miểu Miểu nói: "Ông ngoại tôi là thầy thuốc."

Từ Trọng quay đầu nói với Uyển Tình: "Ông ngoại Miểu Miểu là bác sĩ trung y nổi tiếng ở chỗ chúng ta."

Miểu Miểu nói: "Anh có thời gian, mang Uyển Tình đi qua để ông ấy bắt mạch. Tôi cảm thấy ông ngoại tôi vẫn rất lợi hại, nữ nhân sinh con, cần bồi bổ chậm rãi, bồi bổ từ căn bản, xem trung y đáng tin hơn."

Từ Trọng gật đầu.

Miểu Miểu trả đứa nhỏ lại anh: "Tôi trở về, ba mẹ tôi có lẽ chờ tôi ăn cơm."



Từ Trọng lưu luyến nhìn cô rời đi.

Miểu Miểu xách theo một đôi giày xăng ̣đan, bước trên con đường phía trước sân cỏ, bỗng nhiên quay đầu nói: "Nghe nói Uyển Tình mới trở về không bao lâu, còn chắc chưa tới ngọn núi nhìn qua? Tôi còn vài ngày mới đi, muốn cùng đi hay không? Tôi cũng đã lâu không đi qua."

Từ Trọng liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, nói với cô: "Đi.

Miểu Miểu xinh đẹp nở nụ cười một chút, xoay người mang theo đứa nhỏ rời đi.

Uyển Tình thực hâm mộ cô, cảm thấy cô có một cổ khí chất tiêu sái, mà chính mình không có. Cô tán thưởng tự đáy lòng: "Cô thật sự là càng xem càng xinh đẹp."

Từ Trọng trầm mặc.

Uyển Tình trừng anh một cái: "Lúc trước đầu óc anh động kinh à?"

Từ Trọng ủy khuất, quyệt miệng: "Chính là động kinh!" Thở dài còn nói, "Bất quá anh cũng không hối hận, cô lợi hại như vậy, anh không xứng với cô, sớm hay muộn sẽ......" Chia tay.

Uyển Tình nói: "Em cảm thấy cô không phải người như vậy. Nếu cô phải, không phải là anh không xứng với cô, mà là cô không xứng với anh."

Từ Trọng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô xoay người trở về đi, hỏi: "Cô vừa mới nói đi ngọn núi, là ngọn núi gì?"

"À!" Từ Trọng lập tức nói với cô, bọn họ nơi này tuy rằng không thể khai phá du lịch, không tính là khu phong cảnh, nhưng là là khu bảo hộ tự nhiên."Bởi vì không có khai phá, đường núi đều không có, không dễ đi lắm, bất quá có mấy cái địa phương mọi người thường xuyên đi chơi. Bình thường có người đến từ trung tâm trợ giúp du lịch, sẽ đi vào trong, bên trong khả năng gặp nguy hiểm. Anh lần đầu tiên gặp em, liền nghĩ đến em là muốn vào núi qua đêm."

"Thì ra là thế." Uyển Tình bừng tỉnh đại ngộ, "Em thấy trên đường bán thảo dược rất nhiều, nói là vào núi lấy, chính là chỗ đó sao?"

"Đúng vậy. Ngọn núi rất nhiều thuốc, cũng có động vật quý hiếm, thường xuyên bị săn trộm."

Uyển Tình nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt lời anh nói, hỏi: "Có hổ?"

"Ừ, thế hệ trước có người gặp qua, bất quá đã muốn rất nhiều năm không có gì."

Uyển Tình thở dài: "Em còn tưởng rằng anh làm em sợ."

"Em cũng không phải đào phạm, anh hù dọa em làm gì chứ?"

"Cũng chưa có động tĩnh, anh vẫn là làm em sợ nha."

Từ Trọng nói đến đây, tràn đầy buồn bực: "Hai năm trước có người nhìn đến dấu chân, nhưng chúng ta tưởng lúc trước quốc gia lừa muốn khai phá, tăng nhân lực bổ sung, cũng không trông nom, nói nơi này của chúng ta là cái khu bảo hộ hàng đầu đã muốn đủ, không cần nghĩ nhiều. Chúng ta sống ở đây nhiều thế hệ, luôn luon muốn nơi này tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook