Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 461: Rời khỏi trấn nhỏ

Hoạ Thuỷ

01/11/2016

Uyển Tình thấy một nồi đậu hoa, lựa chọn cái kia, đồng thời muốn muốn chén xương nấu bí đao. Tuy không đủ tinh xảo, nhưng vẫn có mùi vị, cô ăn hai bát cơm, bỗng nhiên cảm giác thịt mình gầy xuống đang dài trở lại. Ưm, dáng vẻ mập mạp, uhm, anh không cần ghét bỏ mới tốt...

Nghĩ đến Mục Thiên Dương, cô trở nên vui vẻ, lại ăn thêm nửa bát cơm. Kết quả ăn có chút không chống đỡ được, giao phó toàn bộ rồi quay lại khách sạn, chỉ có thể ở trên trấn nhỏ đi lại tiêu cơm.

Trấn nhỏ hơi lạnh, đường phố trống trơn, trong cửa hàng cũng không có người nào, quán hoa quả bên đường chỉ có ông chủ quán, cô đi tới một vòng, dọc theo đường cũ trở lại, trở lại khách sạn không có việc gì, khóa cửa lại kiểm kê hành lý mình mang theo.

Cô chỉ cầm theo một bộ camera và một chiếc điện thoại, điện thoại bị rơi mất, ngoài nhìn thời gian thì cũng không xem được gì, cô nên mang theo laptop, hiện giờ thật nhàm chán.

Sau đó đột nhiên cô phát hiện chính mình không giặt nổi quần áo, chụp lấy cái ót của mình: đầu óc gì thế! Thiên Dương đã nói mình cẩn thận, kết quả đi xa nhà, lại còn ngây ngốc ở ngoài mấy tháng thậm chí vài năm, không mang theo quần áo thay đổi theo mùa còn chưa nói, ngay cả đồ tắm rửa cũng không mang.

Nhìn năm vạn đồng 1kg mua, thừa dịp bây giờ còn có tiền bạc!

Uyển Tình nói, một phân tiền khó làm anh hùng hảo hán, tiền bạc dùng xong cô có thể đi về.

Cầm một nghìn đồng ở trên người, đến những cửa hàng ở đây mua quần áo, trên trấn nhỏ không có một cửa hàng đồ hiệu nào, đều là quần áo nhãn hiệu lung tung, chất lượng không tốt, kiểu dáng tồi tệ, thế nhưng miễn cưỡng có thể tìm được vài bộ mặc tạm.

Tiệm giặt quần áo ở đây cũng có, cô đem quần áo thay ra, không nghĩ muốn giặt, khách sạn cũng không giặt sạch, trực tiếp mang đến tiệm quần áo.

Sau đó cô bắt đầu thật sự suy nghĩ về nhân sinh sau này.... năm vạn đồng không đủ tiền, năm vạn này vẫn lại là tài sản mà Từ Khả Vi để lại, cô khoong mang theo thẻ của Mục Thiên Dương, cho nên ngoài năm vạn này, cô không còn tiền. Hiện giờ đi đến nơi không có danh tiếng gì, thứ gì đó đều tiện nghi, trái lại không cần quá lo lắng... nhưng nhỡ đâu thay đổi đến Lệ Giang, Tam Á gì đó, tiêu tiền như nước chảy rồi...

Không thể quá tiêu tiền như nước, ngẫu nhiên cũng có thể ở lại chỗ nào đó làm công... Ưm, cái chủ ý này không sai, cơ bản có thể gửi ngân hàng.

Uyển Tình thấy được, lại là một đêm ngủ ngon. Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Mục Thiên Dương, cùng với anh, cô hay mất ngủ, rời khỏi anh, cô lại ngủ ngon...

Ai! Thiên Dương, anh có hận em không?

-



Lúc trước Uyển Tình cảm thấy trấn nhỏ quạnh quẽ, lại một ngày rời giường, tám giờ sáng, lại phát hiện mấy người trên đường cái, mới mơ hồ mới nhớ tới ở đây đều có thời gian cố định.

Cô chạy đến văn phòng khách sạn lớn uống sữa đậu nành, sau đó cũng hứng trí bừng bừng đi tập hợp. Người trên đường chen lấn, cô thật sự vui vẻ, trên đường còn bán cao da chó, cô thấy thật ly kỳ.

Qua vài ngày, phát hiện chỗ có mấy người kia bán gì đó, mới mạnh mẽ đi qua...

Cô đi đến thôn ở trấn bên cạnh, phát hiện thủy tú Sơn Minh, hoàn cảnh không bị ô nhiễm và phá hoại chút nào, không nhịn được cầm camera chụp lên.

Có người thấy cũng coi như không thấy gì, nơi này có rừng rậm nguyên thủy, rừng rậm không lớn như vậy, nhưng miệng mọi người thường nói như thế. Rừng rậm tài nguyên phong phú, thường xuyên có người đến thăm, mọi người nhìn được hơn, không hiếu kỳ về cô.

Uyển Tình không biết nơi này là bảo tàng phong phú, còn tưởng rằng chỉ là trấn bình thường, đi không bao xa liền tới, cho nên cảnh đẹp không tốt, ngược lại cảm giác thấy nhàm chán.

Chỗ này cứ như vậy thôi, nên rời đi, cô nghĩ thế.

Cô đi hỏi thăm cách rời khỏi trấn nhỏ và tuyến đường – thật sự không nghĩ muốn say xe, hi vọng có thể có lựa chọn khác. Hỏi mới biết được, đường thủy bên này cũng cực kỳ phát đạt, nhưng tới thị trấn mới có thể ngồi thuyền, sau đó đi nơi khác. Mà đến thị trấn, có thể thông xe chỉ có cô tới cái đó thôi.

Còn có một con đường là thông hướng dặm, so với thông ra đường thị trấn càng thối nát.

Không có cách nào, Uyển Tình lại đã ở đây trúng hai ngày, thật sự là tìm không thấy chơi đùa, mới kì kèo mè nheo lưng ba lô, dẫn theo hành lý đến thị trấn.

Cô đã chuẩn bị tốt cho công tác say xe, trước đó uống thuốc say xe, cũng thiếp đi sau đó. Nhưng là còn chưa đi tới nhà ga, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, chắc là nhân tố tâm lý đi?

Sau khi lên xe, cảm giác cực kỳ chen lấn, có người ôm trẻ nhỏ, có người đỡ người già, có người cầm theo gà vịt...

Uyển Tình nhìn thoáng qua người đỡ một bà lão, nghĩ thầm, xe này xóc như vậy, người già lên không có vấn đề gì chứ?

Cô nhìn xung quanh, không biết nên ngồi đâu, đột nhiên thấy một người quen mắt ngồi ở tận phía sau, cô vội vàng chen lấn đi qua: “Từ Từ cảnh sát?” Oa, cái này gọi lại hảo pháp quái, giống như trên tv đã kêu cảnh sát, cô lập tức đổi giọng.

Từ Trọng nhìn cô: “Cô đi rồi hả?”



“Uhm.” Uyển Tình cười, tháo balo xuống: “Tôi có thể ngồi đây không?”

“Có thể.”

Uyển Tình lập tức đi đến vị trí cạnh anh.

Từ Trọng nói: “Cô muốn say xe sao, tốt nhất nên ngồi chỗ đằng trước.”

Uyển Tình sửng sốt: “Ngồi phía trước không phải dễ say hơn sao?”

“So với đằng sau còn tốt hơn.”

“A...” Uyển Tình đứng lên, nói một tiếng cảm ơn, đến phía trước tìm chỗ ngồi. Tìm một vòng, lại quay trở về: “Ngồi hết rồi....”

“Chờ bọn họ đến rồi đổi lên đi, xe này chỉ tới thị trấn, rất nhiều khoảng cách ngắn, trên đường có thể xuống.”

“A...” Uyển Tình ôm túi ngồi xuống, Từ Trọng lại bảo cô đến bên cửa số, tốc độ xe rất nhanh, gió cũng rất lớn, khiến tóc cô thổi lung tung rồi. Cô thử vài lần điều chỉnh cửa sổ mở nhỏ hơn, một bên bớt gió, một bên nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Tới lúc bởi vì say xe, không thể xem được nữa, hiện tại phát hiện tất cả đều là cây cối.

“Kia là gì thế?” Cô hỏi Từ Trọng.

Từ Trọng giải thích với cô, hai người tán gẫu đứt quãng. Nhưng qua một lúc, cô có chút mệt mỏi rã rời, lại ngừng nói chuyện, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.Dần dần, Uyển Tình cảm thấy có chút không thoải mái, miệng lưỡi khô hanh, nhưng lại không động đậy. Về sau cảm giác có chút say xe, trên đường có người xuống xe, cô liền đổi đến chỗ đằng trước. Từ Trọng giúp cô nói một tiếng, mọi người vẫn để chỗ ở cạnh cửa sổ cho cô.Mới vừa ngồi xuống, liền nghe được có người hỏi: “Từ Trọng, đây là bạn gái cậu à?”

Từ Trọng nói: “Không biết, các người không nên nói lung tung, người ta sẽ xẩu hố.” “Đúng đúng đúng, thực xin lỗi mỹ nữa.” Người nọ vội vàng nói với Uyển Tình.Uyển Tình lắc đầu, người không thoải mái, lại phải nói chuyện.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại đi ngủ, ngẫu nhiên mở mắt ra uống chút nước, rốt cuộc cũng đến thị trấn, lại không có nôn ra, xem ra thuốc say xe đúng là có công dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook