Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 573: Sinh thêm một đứa

Hoạ Thuỷ

10/12/2016

Đỗ Viễn Minh sâu kín thở dài: “Có thể gặp mặt sao?”

Uyển Tình trầm mặc một lát, nghĩ tới ông ta sẽ không vô duyên vô cớ phủ định đáp án, nếu cự tuyệt, chỉ sợ ông ta sẽ nói ra rất nhiều chuyện của cô, vì thế nói: “Có thể.”

“Vậy khi nào thì cháu rảnh?”

“Ta hỏi Thiên Dương.”

“……Vậy cháu chọn thời gian tốt rồi liên hệ tới ta.”

Uyển Tình không có tâm tư xem sách, đợi cho Mục Thiên Dương quay về, nói chuyện này cho anh biết. Mục Thiên Dương nhíu mày: “Ông ta tìm em làm gì?”

“Em làm sao mà biết, nhưng mà em đã đáp ứng ông ta. Em không dám đi một mình____”

“Đương nhiên anh đi cùng em!” Mục Thiên Dương không giải thích, nhìn thoáng qua đứa nhỏ, “Mang bọn nhỏ về C thị trước.”

Uyển Tình gật đầu.

Ngày hôm sau, Mục Thiên Thành chạy về đến đây, hai người lại lười đi một chuyến, sau đó tạm thời gọi điện thoại cho Đỗ Viên Minh, hẹn ở một nhà hàng cao cấp.

Đỗ Viễn Minh tới trước bọn họ, nhìn thấy bọn họ, đơn giản co quắp đứng lên: “Uyển Tình….”

Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nên xưng hô với ông ta như thế nào, dừng một chút vuốt cằm: “Đỗ tổng.”

Thần sắc Đỗ Viễn Minh ảm đạm, rất nhanh thanh thỉnh lại, máy móc nói: “Mời ngồi.”

Hai người ngồi xuống, chờ nhân viên phục vụ bưng trà lên, đều tự nhấp vài hớp, không có người nói chuyện, Uyển Tình chủ động hỏi: “Đỗ tổng tìm tôi có việc gì?”

“Cũng không có việc gì?” Đỗ Viễn Minh thấp giọng nói, “Chú nghĩ …..Cháu sẽ quay về Đỗ gia nhìn xem.”

“Không thấy đầu.” Uyển Tình hỏi.

Ông ta gật đầu: “Con của cháu…….Chú đã nhìn qua ở trên mạng, thật là xinh đẹp.”

Uyển Tình gật đầu, nghĩ rằng về sau không thể để cho phóng viên chụp ảnh đứa nhỏ, bằng không quá nguy hiểm, có thể bị bắt cóc.

Đỗ Viễn Minh có chút vô lực, không biết nói cái gì với cô, dừng lại một chút hỏi: “Mẹ cháu……..Cháu chuyển mộ phần cho bà ấy?”

Uyển Tình liếc ông ta một cái: “Năm trước liền chuyển, trên nửa năm.” Không phải ông nói thiệt tình với mẹ sao? Vì sao chuyển mộ phần lâu như vậy mới phát hiện?



“Chú biết.” Đỗ Viễn Minh nói rõ, “Lúc thanh minh chú co tới nhìn bà ấy, có đôi khi là sinh nhật bà ấy….Ngày giỗ chú không có mặt mũi đi. Năm trước lúc sinh nhật bà ấy, chú còn đi lạy bà ấy, đợi đến tháng bảy lại tới, thì không thấy được. Chú vẫn luôn muốn hỏi cháu, đáng tiếc không liên lạc được.” Ông nói xong, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái.

Uyển Tình đã hiểu, ông ta tới tìm Mục Thiên Dương.

“Hiện tại bà ấy chôn cất ở đâu?” Đỗ Viễn Minh hỏi.

Uyển Tình không nói lời nào, Mục Thiên Dương nói: “Sự tình đều đã trôi qua, Đỗ tổng cần gỉ phải dây dưa? Tôi nghĩ mẹ của Uyển Tình, cũng không hi vọng ông lại đi xem bà.”

Đỗ Viễn Minh yên lặng.

Mục Thiên Dương đưa tay lôi kéo Uyển Tình, đang muốn đứng dậy cáo từ, điện thoại của Đỗ Viễn Minh đột nhiên vang lên, hai người đành phải tạm dừng.

Đỗ Viễn Minh nghe điện thoại, nhẹ giọng nói hai câu rồi cắt đứt, ngẩng đầu nói với hai người: “Ăn cơm cùng nhau đi, chú giới thiệu một người cho hai người nhận thức.”

Uyển Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương nắm tay cô nói: “Đi.”

Ba người trực tiếp đến nhà hàng, ngồi ở ghế đợi khoảng mười phút, có người phục vụ tiến vào: “Đỗ tiên sinh, Thôi tiểu thư đến.”

Đỗ Viễn Minh đứng lên, đi về phía cửa.

Uyển Tình và Mục Thiên Dương ngẩng đầu, thấy Thôi Trinh Hi đi tới, nhìn không được liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thực mê hoặc.

“Viễn Minh.” Thôi Trinh Hi thấp giọng hô, sắc mặt có chút e lệ. Đỗ Viễn Minh đỡ thắt lưng của cô ta, giúp cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói với Mục Thiên Dương và Uyển Tình: “Vị này là tiểu thư Thôi Trinh Hi đến từ Hàn Quốc, là một diễn viên, các người hẳn là biết đi?”

“Có hơi nghe thấy.” Uyển Tình nói.

Đỗ Viễn Minh nhìn về phía Thôi Trinh Hi giới thiệu bọn họ, Thôi Trinh Hi gật đầu mỉm cười: “Phiền toái hai người đợi lâu.”

“Không có việc gì.” Mục Thiên Dương thản nhiên nói, cầm lấy thực đơn đưa cho Uyển Tình, “Muốn ăn cái gì?”

Bên kia Đỗ Viễn Minh cũng cầm lấy thực đơn đưa cho Thôi Trinh Hi, dịu dàng nói: “Đồ ăn Trung Quốc được không?”

“Em thích đồ ăn Trung Quốc.” Hai tay Thôi Trinh Hi cầm thực đơn, im lặng chon đồ ăn.

Uyển Tình thấy bọn họ trong lúc đó có một cỗ ám muội, nhớ tới Trâu Tranh và Thiên Tuyết nói Thôi Trinh Hi có rất nhiều ông bầu, chẳng lẽ Đỗ Viễn Minh là một trong số đó? Đỗ Viễn Minh có chút quan tâm đối với cô ta, thoạt nhìn không giống như đơn giản chỉ là ông bầu……Có điểm tình cảm.

Bốn người đều không có khẩu vị gì, chậm rì rì ăn cơm, hành vi giống như cổ nhân nói “Lúc ăn không nói”, ai cũng không nói chuyện nhiều.

Ăn xong, Thôi Trinh Hi có lỗi nói: “Em nghĩ vào toilet một chút.”

Đỗ Viễn Minh gật đầu: “Anh chờ em.”



Thôi Trinh Hi cười gật đầu, lại hướng về phía Uyển Tình, Mục Thiên Dương hơi hơi hỏi thăm, sau đó cầm túi sách đi toilet.

Uyển Tình nhìn Đỗ Viễn Minh: “Chú và Thôi tiểu thư……..”

Đỗ Viễn Minh mệt mỏi nói: “Thiến Thiến mất, chú muốn sinh thêm một đứa nhỏ…..”

Uyển Tình ngạc nhiên, nhưng mà sự nghiệp của ông ta lớn như vậy, tự nhiên là muốn có người thừa kế, sinh thêm một đứa cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, vì sao lại là Thôi Trinh Hi?

Uyển Tình nói: “Cô ta là người Hàn Quốc.” Người Trung Quốc một bó, ngôi sao Trung Quốc cũng một bó, tìm cái cây gậy làm gì?

Đỗ Viễn Minh chua sót cười: “Thỉnh thoảng tiếp xúc qua vài lần, có chút cảm giác, có lẽ là duyên phận đi. Lại nói, tình yêu có phân cái biên giới nào đâu?”

“A……..” Này còn có tình yêu? Tình yêu của ông cũng thật nhiều. Uyển Tình lười trách cứ cái gì, có tí ác độc thuyết: “Ngôi sao Hàn Quốc rất thích phẫu thuật thẩm mĩ.” Nếu bọn họ kết hôn, cũng không chắc chắn sinh ra đứa nhỏ xinh đẹp.

Đỗ Viễn Minh cười: “Kỳ thật cô ta cũng không chân chính là người Hàn Quốc. Mẹ cô ta là người Triều Tiên, sau khi mang thai nhập cư trái phép đến Hàn Quốc, kết hôn với một người Hàn Quốc lấy được quốc tịch, sau đó ở luôn nơi đó. Mấy năm trước cô ta ngoài ý muốn chỉnh dung, nhưng chú đã thấy ảnh của cô ta lúc trước, rất thanh tú.”

Uyển Tình muốn nói, cô ta có thể vì tiền của ông. Nhưng tiếp theo lại muốn, Đỗ gia hại mẹ cô, cô quan tâm sống chết của ông ta làm gì? Ông ta bị lừa hết, mới vừa vặn báo thù vì mẹ.

Cô gật gật đầu: “Đó là chuyện của ông, tôi và Đỗ gia đã không có quan hệ gì, về sau……Cũng không cần lãng phí thời gian gặt mặt nhau chứ.”

Nói xong, Thôi Trinh Hi trở lại. Uyển Tình đứng dậy: “Chúng tôi đi trước.”

Đỗ Viễn Minh bất đắc dĩ gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.

Thôi Trinh Hi mê hoặc nhìn ông ta: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Đỗ Viễn Minh đưa tay nắm tay cô ta, “Em noisc hung ta khi nào kết hôn thì tốt?”

Thôi Trinh Hi sửng sốt, không áp chế được sắc mặt vui mừng: “Anh quyết định đi, em nghe lời anh.”

-

Mục Thiên Dương trở lại C thị, bắt đầu đi làm.

Mấy ngày này Thiên Tuyết trôi qua thật sự rất khoái hoạt, cơ hồ mỗi ngày cô đều mang A Thành đi Lan Đình Nhã Cư ăn cơm, đương nhiên, mỗi lần đều là A Thành xuống bếp. Cô còn tưởng rằng mọi người thừa nhận A Thành, Mục Thiên Dương cũng không so đo nữa!

Mục Thiên Dương đi làm một hồi, liền gọi điện thoại kêu cô tới công ty. Cô kích động chạy tới, đáy lòng ẩn ẩn cũng có chút sợ, làm tốt chuẩn bị phương pháp đối mặt với anh.

Đi vào công ty, trước tiên nhìn đến A Thành phân phó cấp dưới làm việc, cười híp mắt, trực tiếp vào văn phòng của Mục Thiên Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook