Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 289: Suy nghĩ đẹp

Hoạ Thuỷ

13/08/2016

Mục Thiên Thành vừa vào cửa liền vọt tới trước mặt Uyển Tình: “Chị dâu nhỏ cứu em.”

Uyển Tình đang vội vàng đăng ký khóa học ở trên mạng, hiện tại những sinh viên khác cũng đang làm việc này, mạng lưới của trường học không đủ dụng, thoát ra cũng không đăng nhập lại được, cô nhìn chằm chằm màn hình, không dám phân tâm: “Chuyện gì?”

Mục Thiên Thành nghĩ thầm, rằng: “Chị dâu nhỏ rất gương mẫu, còn không nhìn thẳng anh...”

Anh nói: “Chị gọi điện thoại cho anh một chút, hỏi xem Văn Sâm ở đâu, tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy”

Uyển Tình rốt cuộc cũng đăng nhập được: “Anh chờ một chút, tôi đang đăng kí khóa học! Thiên Tuyết, chúng ta học lớp giống nhau nhé!”

“Ừ, tùy tiện chọn một cái đi, dù sao cũng là cũng là học phần bắt buộc.”

Rõ ràng nói tùy tiện lựa chọn, kết quả hai người lại còn mân mê nửa tiếng, Mục Thiên Thành u oán đến chết. Uyển Tình làm xong chính sự, thấy anh đang phát ra oán hận đùng đùng, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh: “Không phải anh ấy đang ở Mỹ sao? Di động của anh ấy gọi được sao?”

Mục Thiên Thành lấy điện thoại qua, giúp cô quay số, mới vừa ấn mấy con số, Thiên Tuyết đã đè anh lại: “Hiện giờ ở Mỹ đang là đêm khuya.”

“...”

“Lúc nào chúng ta và bên kia đều là ban ngày hãy gọi.” Uyển Tình nói.

Mục Thiên Thành căm giận cúp điện thoại: “Cô thật đúng là làm đau lòng anh tôi.”

Uyển Tình cắn môi, cúi đầu. Thiên Tuyết quyết đoán báo thù giúp cô: “Bà Trương, anh cháu ở trong này không ăn cơm, bà không cần làm phần của anh ấy!”

Mục Thiên Thành cầu xin tha thứ: “Anh sai rồi, sai rồi... Anh sai rồi còn không được sao?”

Ba người mãi đến lúc ăn khuya mới gọi điện thoại đến Mỹ, Mục Thiên Thành bấm số trước, sau đó ném cho Uyển Tình. Uyển Tình cầm lấy điện thoại, vừa muốn mở mồm, nhìn Mục Thiên Thành: “Tôi sẽ không nói tiếng Anh...”

Mục Thiên Thành trợn trắng cả mắt, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vui sướng của Mục Thiên Dương: “Uyển Tình?”

“Ách, Thiên Dương.”

“Làm sao mà gọi điện thoại cho anh được?”

“Em...” Uyển Tình nghĩ không thể vừa nói đã nhắc đến người đàn ông khác, nói: “Em đến trường học rồi.”

“Hôm sau anh sẽ quay lại, tết nguyên tiêu là có mặt rồi.”

Uyển Tình cười: “Được, em sẽ làm bánh trôi.”

“Vậy thì ăn bánh em làm.”

Mục Thiên Thành ở bên cạnh gãi tường, không cần nói chuyện bánh trôi, Văn Sâm, Văn Sâm... Đem Văn Sâm đi đâu rồi.

Uyển Tình lại nói chuyện thêm vài phút nữa mới hỏi Văn Sâm, hơn nữa còn nói rõ với anh là Mục Thiên Thành nhờ cô hỏi.

Mục Thiên Thành yên lặng, chờ mong nhìn cô, một lát sau, cô cúp điện thoại: “Thiên Dương nói Văn Sâm đang ở New York, hôm sau sẽ trở lại.”



“Hôm sau?”

“Không phải các người cùng đi Mỹ à?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.

Mục Thiên Thành thổ huyết. Anh trai đúng là thiếu dạy dỗ

-

Mục Thiên Dương về nước liền bay thẳng đến thành phố C, Mục Thiên Thành đã sớm chạy mất.

Buổi chiều anh gọi điện tới, nói buổi tối sẽ đến. Vừa vặn là thứ bảy, ngày hôm sau không có lớp, Uyển Tình ở Isabella chờ anh. Khi anh vào cửa, đã là mười hai giờ, Uyển Tình đang ngủ thiếp đi.

Đi rất nhẹ vào trong phòng, vừa bật đèn, đã thấy Uyển Tình mặc áo ngủ, nằm lệch ở trên gối, dưới người còn đè lên một quyển tạp chí.

Anh cười ấm áp, đóng cửa lại, Uyển Tình đã nhập nhèm tỉnh lại. Vốn là ngủ không sâu, lại bật đèn và đóng cửa, ánh sáng và âm thanh cùng lúc đánh thức cô.

Mục Thiên Dương đi qua, ôm chặt lấy cô: “Đánh thức em rồi à?”

“Không sao.” Uyển Tình nói: “Thiếu chút nữa là cứ như vậy ngủ thiếp đi...”

“Còn nói! Thế nào mà không ngủ tử tế? Bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Uyển Tình lẩm bẩm một tiếng: “Chờ anh.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, cúi đầu hôn cô, lướt qua giây lát, buông ra: “Anh tắm rửa đã.”

Uyển Tình gật đầu, để tạp chí sang một bên, cởi áo ngủ nằm xuống, cảm giác không tồi. Ừm, kiên trì một phen đi...

Mục Thiên Dương tắm rửa sạch sẽ, xốc chăn lên, đang muốn tiến hành chuyện không đạo đức, kết quả lại phát hiện... đối tượng muốn hành sự đã ngủ thiếp đi.

Người nào đó hít sâu vài hơi, cân nhắc xem có nên bóp chết cô để cô tỉnh lại không, cuối cùng tắt đèn đi ngủ.

Uyển Tình ấm áp dễ chịu ngủ một đêm, tự nhiên lại tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy có một đôi mắt lên án mình. Cô nhìn vài giây, đột nhiên kinh ngạc ngồi dậy.

Ầm!

Cô đụng vào cằm của anh, đau đến nhíu mày. Mục Thiên Dương kêu lên một tiếng đau đớn, cằm anh đau đến mí mắt cũng run rẩy.

Uyển Tình hít vào một hơi, bắt lấy anh: “Anh không sao chứ? Em... em không cố ý!”

Mục Thiên Dương ngoan độc trừng mắt nhìn cô, im lặng trong giây lát, rốt cuộc cũng không còn đau nữa, lập tức đẩy cô ngã, đè cô dưới thân: “Lá gan của em được nuôi dưỡng to ra rồi nhỉ? Không đợi anh mà một mình đi ngủ, còn dám đập vào anh!”

“Em không cố ý!” Uyển Tình kêu to.

Mục Thiên Dương dừng một lát, cúi đầu cắn lên điểm mẫn cảm phía sau tai cô, lại vừa liếm vừa thổi, tay ở dưới chăn bắt đầu cởi dần quần áo của cô.



Uyển Tình thở dài một hơi nhẹ nhõm, hóa ra vừa rồi anh chỉ cố ý dọa mình. Thế nhưng... anh đụng chạm vào nơi mẫn cảm của cô để làm gì? Trước kia không có điên cuồng như vậy, cô thoải mái đến không chịu nổi rồi.

“Thiên Dương...” Cô bị anh mở chân ra thành tư thế quỳ, vừa thẹn lại vừa khó chịu: “Anh đừng chạm vào nơi đó...”

“Hôm nay bảo bối không được nhanh, chịu không nổi sao?”

“Hu hu...” Anh cố ý: “Anh đừng...”

“Cầu xin anh anh sẽ cho em...”

“Hu...”

“Được rồi, bây giờ bảo bối thẹn thùng, không ép em nữa.” Mục Thiên Dương dính chặt lấy cô, nhẹ nhàng đi vào.

Nếu là tối hôm qua, anh vừa xuống máy bay mệt mỏi thế nào, không chừng làm một lần là thôi. Hiện tại sau khi đã ngủ đủ giấc, ban ngày lại không có chuyện gì đặc biệt, rất dứt khoát làm vô cùng nhiều. Kết quả sau khi anh thỏa mãn, Uyển Tình mệt mỏi nằm úp sấp xuống, lại tiếp tục ngủ, sau bị anh gọi tỉnh, đã đến lúc ăn cơm trưa rồi.

Ra khỏi phòng, Thiên Tuyết đã nói: “Tiết chế, tiết chế đi...”

Mục Thiên Dương giơ tay lên làm động tác định đánh cô, cô vội vàng chạy đi.

Ngồi xuống bàn ăn, anh nói với Uyển Tình: “Cuối tuần đi kiểm tra sức khỏe, thân thể em không tốt, nên bồi bổ nhiều.”

Uyển Tình gật đầu đồng ý.

“Kỳ học này thế nào?”

“Không khác học kỳ trước là mấy. Buổi tối không có lớp chính, nhưng có lớp bồi dưỡng, em và Thiên Tuyết đều học tối thứ ba.”

“Ừ.”

Thiên Tuyết đột nhiên thần bí nói: “Nghe nói kỳ này có học phần bơi lội.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, nhíu mày nhìn cô: “Lớp bơi lội?” Đầu óc lại hiện lên hình ảnh Uyển Tình mặc bikini.

Thiên Tuyết không lưu tình chút nào gạt bỏ suy nghĩ của anh: “Hồ bơi không cho phép người ngoài đi vào!”

Mục Thiên Dương liếc cô một cái: “Học đi, nghỉ hè có thể đi Hawai!”

Dáng người Uyển Tình rất đẹp... không thể để cho người khác nhìn thấy, vẫn là bơi ở bể bơi gia đình là tốt nhất. Lúc chỉ có hai người bọn họ còn có thế...ha ha!

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt anh đột nhiên nhíu lại, vẻ mặt xơ xác tiêu điều: “Nam sinh và nữ sinh học tách nhau sao?”

“Không biết?” Thiên Tuyết nhún vai: “Chắc là học cùng thôi.”

Mục Thiên Dương khó chịu, nói với Uyển Tình: “Cách xa bọn họ một chút.”

Uyển Tình gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook