Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 241: Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.

Hoạ Thuỷ

08/07/2016

Hắn bỗng nhiên ôm cô dậy, bước đi về phòng ngủ.

Uyển Tình cả kinh, món quà này đưa hỏa đến đây sao? Cô vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn: “Buổi tối lại làm có được không?”

Mục Thiên Dương dừng lại cước bộ một lát, nhìn cô sửng sốt, đột nhiên cười ra tiếng: “Đây chính là em nói!”

Uyển Tình sửng sốt, có phải cô đã nói sai cái gì hay không?

Đi vào phòng ngủ, hắn thả cô xuống, soi soi gương, bỗng nhiên ôm lấy cô, hung hăn cắn lên cổ cô một cái.

“A-----“ Uyển Tình kêu to một tiếng, chờ hắn buông ra mới nhìn nhìn gương, một dấu hôn thâm tím…………

Mục Thiên Dương liếm liếm môi, thở dài nói ra một hơi: “Tốt lắm! Đừng ầm ĩ với anh, xem tivi đi.”

Uyển Tình nghi hoặc liếc hắn một cái, ôm cô đi ra ngoài. Sau đó…. Mục Thiên Dương liền tránh trong phòng cười!

Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, Uyển Tình và Thiên Tuyết mới về trường học, bởi vì buồi chiều sẽ xuất phát đi doanh trại huấn luyện quân sự.

May mắn, Mục Thiên Dương kêu cô mang theo sôcôla. Cô lấy theo một hộp, kết quả hắn gọi cô cầm theo ba hộp: “Huấn luyện quân sự mệt, nếu chịu không nổi, buổi sáng khi ra ngoài liền ăn một viên, có thể bổ sung đường huyết.”

“Một hộp là đủ rồi………”Uyển Tình từ từ nói.

“Trong trường hợp em ăn vào buổi tối, thật đúng là không đủ.”

Uyển Tình đành phải cầm hai hộp còn lại mang theo.

Mục Thiên Dương lại nói với Thiên Tuyết: “Khi đi nghĩa vụ quân sự có quy cũ một chút nếu có người dám khi dễ em, liền gọi điện thoại cho anh! Cả huấn luyện viên cũng vậy!”

“Yên tâm tốt lắm! Chúng em có bạn thời trung học có đi cùng! Em có học võ, đoán chừng ngay cả huấn luyện viên cũng không đánh lại em!”

“Nam nữ?” Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại.

“Nữ!” Thiên Tuyết trả lời không nói gì nữa. Vừa rời khỏi cửa, cô đã kêu lên với Uyển Tình, “Cậu thật hạnh phúc nha! Trước đêm Thất Tịch, anh ấy đi riêng một chuyến tới Thụy Sĩ, chỉ mua sôcôla vì cậu! Kết quả còn mình thì sao, xem như có tình tài trợ một hộp……..”

“Ách…….”Uyển Tình thấy cô thê thảm như vậy, muốn an ủi cô, kết quả không biết an ủi cô như thế nào. May mà Thiên Tuyết không phải thật thương tâm, chỉ là nói nhảm thôi.

Sau đi huấn luyện, Uyển Tình đã quên chuyện sôcôla, thẳng đến ngày huấn luyện thứ hai, mỗi lần trở về đều mệt mỏi nằm sấp, mới nhớ tới nó. Ngày hôm sau khi ra ngoài ngậm một một viên, không nghiêm trọng như vậy, về sau mỗi ngày đều ăn.

Huấn luyện phải mang dép mủ, cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút cọ sát chân.Uyển Tình và các cô kêu rên vài ngày, theo truyền tin tức đến bên bọn nam sinh, nói lấy lót băng vệ sinh ở trong giầy, có thể giải quyết vấn đề nan giải này.

Mọi người không tin, da mặt dày thử một lần, hiệu quả rõ rệt, vì thế đều học ngay.



Nhưng Uyển Tình và Thiên Tuyết như thế nào cũng không làm thử, nhịn đươc vài ngày, Thiên Tuyết thật sự là nhịn không được, lấy băng vệ sinh ra, muốn đệm, bất quá cũng không có cách nào khác, đã kêu Uyển Tình: “Cậu giúp mình đệm đi! Về sau mình đều nhắm mắt lại mặc!”

“Tớ không làm!” Uyển Tình nói, “Đánh chết tớ cũng không làm! Cậu mặc nhiều thêm hai đôi vớ là được!”

‘Nóng như vậy-------“

“Dù sao tớ cũng mặc kệ!”

Thiên Tuyết khẽ cắn môi, do dự thật lâu, ném một cái băng vệ sinh: “Hừ! Mình dù sao cũng là Mục Thiên Tuyết, sao có thể ngay cả điểm khổ ấy cũng không chịu nổi? Mình nhịn!”

Uyển Tình trầm mặc một lát sau, quay đầu giơ ngón tay cái lên với cô.

Cô buốn bực thở dài, hỏi: “Cậu nói, nam sinh sao phát hiện được biện pháp này? Chẳng lẽ bọn họ cũng dùng cánh này?”

“Bọn họ hiện tại xác nhận đã dùng cách này.”

“Vậy trước kia thì sao?”

Uyển Tình nói: “Cậu có thề phát huy trí tưởng tượng của cậu.”

Thiên Tuyết đưa cái nhìn xem thường: “Cậu mắng mình suy nghĩ kỳ lạ là được rồi!”

“Sức tường tượng tốt cũng không phải chuyện xấu.”

Lúc này, đột nhiên có người tới hỏi: “Mục Thiên Tuyết? Cậu tên Mục Thiên Tuyết? Cái kia Mục Thị Mục Thiên Dương là gì của cậu?”

Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người nọ. Là một nữ sinh chuyên ngành, hiện tại dùng chung phòng ngủ với các cô.

Thiên Tuyết cầm lấy di động lên mạng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Là anh em! Tên của chúng tôi hợp lại chính là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc rồi!”

“Thật sự?” Nữ sinh sáng mắt lên.

Mặc khác một số bạn cùng phòng nữa cũng lại gần, bảy miệng tám lời hỏi: “Nghe nói nhà các cậu ở thành phố A rất nhiều tiền sao?”

“Bình thường bình thường.”

“Há chi thành phố A, ở cả nước coi như có rất nhiều tiền đi?”

“Nói nhỏ một chút……….”

“Nghe nói Mục Thị mở chi nhánh công ty ở bên cạnh nha! Đợi bốn năm sau, không biết phát triển tới cái dạng gì, đến lúc đó chúng ta có thể có cơ hội vào công ty đó làm hay không?”

“Mở chi nhánh công ty?” Thiên Tuyết sửng sốt, lập tức nói, “Oh oh oh, đúng đúng đúng, mở chi nhánh công ty! Anh mở chi nhánh ở đây!”



Uyển Tình thấy biểu hiện của cô nửa thật nửa giả, không biết trong hồ lô cô chứa cái gì, ngồi ở một bên không nói lời nào.

Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay về phía cô: “Uyển Tình, sôcôla của cậu ăn rất ngon, cho tớ một viên!”

Uyển Tình xoay người lấy sôcôla ra, đưa một viên cho cô.

Mấy nữ sinh sửng sốt, đột nhiên có người hỏi: “Mục Thiên Dương thật là anh của cậu?’

“Cậu nhìn tên chúng tôi, chỉ khác một chữ, có thể là giả sao?”

“Nhưng dạng này cũng có thể là trùng hợp thôi.”

“Thích tin hay không!” Thiên Tuyết cắn sôcôla, mặc kệ.

Mọi người mất hứng, khí thế bức người hỏi: “Di động của cậu không đến một ngàn đi?”

“Ách……….” Thiên Tuyết nhìn thoáng qua đi động, không nói lời nào.

“Còn có quần áo cậu mặc ngày hôm qua, khi nghỉ tôi nhìn thấy ở cửa hàng, cùng lắm chỉ có 30 đồng!”

Thiên Tuyết không nể mặt: “Là các người cảm thấy tôi giống thôi! Tôi nói không phải, các người khẳng định nói tôi lừa các người! Hiện tại được rồi, chân tướng rõ rang!”

Mọi người sửng sốt, đều về vị trí của mình, có người nhịn không được nói một câu: “Hư vinh!”

Thiên Tuyết không nòi gì thở dài, nhìn Uyển tình.

Uyển Tình vừa muốn nói chuyện, có người liền hỏi: “Đinh Uyển Tình, các người rất thân sao?”

“Ách, chúng tôi ngủ chung phòng ở trường.”

“Tôi nhìn cậu mới có vẻ là thiên kim tiểu thư đi? Cô ta muốn cậu cho đồ ăn, cậu đừng bị cô ta lợi dụng……..”

Uyển Tình cười xấu hổ, bất đắc dĩ nhìn Thiên tuyết. Thiên Tuyết nói: “Uyển Tình nguyện ý cho tôi ăn, các người quản được sao?”

“Cậu…..” Người nọ muốn tức giận, nhưng tất cả mọi người đều ai làm chuyện nấy, liền nhịn xuống.

Uyển Tình cũng hiểu được, Thiên Tuyết đây là trải đường cho thân phận người thường. Về sau ai hoài nghi cô có quan hệ với Mục Thiên Dương, sẽ thấy cô chơi chiêu này, mọi người đều nói cô tham hư vinh, khẳng định sẽ không tin tưởng cô là Mục tiểu thư, còn hơn cất giấu mãi không được!

Ngày còn lại,Thiên Tuyết và các nữ sinh kia vẫn không giao lưu. Tuy rằng không đến mức tranh cãi ầm ĩ đánh nhau, nhưng trong lúc gần thì không có sắc mặt tốt. Còn thời điểm ở doanh trại, Uyển Tình chợt nghe thấy có người bàn luận Thiên Tuyết, nói cô hư vinh, gỉa mạo em gái Mục Thiên Dương. Không nên đoán, khẳng định là nữ sinh kia truyền đi.

Uyển Tình nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trời, đứa nhỏ đáng thương, cô bị Thiên Tuyết lợi dụng đấy! Thiên Tuyết muốn cô ta giúp truyền bá như lời đồn nha! Về phần cô có phải là em gái Mục Thiên Dương hay không, thật sự không có quan hệ gì với các người ……..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook