Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 513: Tìm được tờ giấy

Hoạ Thuỷ

23/11/2016

Đinh Đinh Đang Đang lập tức ôm sách chạy tới phòng khách, sau đó đặt lên ghế sô pha lật xem. Lật được một lát, lại chạy vào phòng kéo Uyển Tình: “Mẹ mẹ, mẹ tới….”

“Làm gì vậy?” Uyển Tình đi qua.

Hai đứa chỉ vào tấm ảnh đen trắng chụp đứa bé trong ảnh hỏi: “Bảo Bảo này là ai vậy?”

Uyển Tình bật cười: “Đây là mẹ!”

“Mẹ?” Hai đứa kinh ngạc trừng lớn mắt, “Đây là tiểu Bảo Bảo mà…….”

“Trước kia mẹ đương nhiên cùng là tiểu Bảo Bảo, giống như các con, các con về sau cũng lớn lên giống như ba và mẹ, lớn như vậy!”

Hai đứa quay đầu nhìn bức ảnh, Đinh Đinh nói: “Mẹ cũng rất đáng yêu……”

“Hiện tại thật hung dữ.” Đang Đang lẩm bẩm.

Uyển Tình tà liếc nhìn cậu bé một cái: “Nói bậy mẹ gì đó, tịch thu kẹo!”

Đang Đang ủy khuất nói: “Con không có……..Con sai rồi.”

“Hì hì……..” Đinh Đinh cười trộm.

Đang Đang bất mãn nhìn cô bé: “Không chơi với em!”

Đinh Đinh lập tức ngừng cười, mở miệng nói: “Em đi chơi với người khác.”

“Đi.” Uyển Tình sợ bọn nhỏ giận dỗi, vội vàng kêu ngừng, “Cơm trưa muốn ăn gì?”

“Chờ ba ba trở về.” Đang Đang nói.

“Uh, chúng ta nấu xong tốt mọi thứ rồi chờ ba ba.” Sáng sớm Mục Thiên Dương phải tới công ty, nói buổi trưa sẽ về ăn cơm. Uyển Tình đột nhiên phát hiện ở trong cuốn sách lộ ra một giấy, cô thật cẩn thân rút ra, nhìn thấy bên trên viêt “Kim Uyển Uyển”, còn có một số chiếc điện thoại.

Đây hình như là người đến tìm mẹ lưu lại.

Uyển Tình vội vàng cầm điện thoại lên gọi lại, nghe thấy âm thanh từ trong điện thoại truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi không đúng.”



Cô nghĩ là ngoài ý muốn, liên tục gọi vài lần, đều là âm thanh này. Cô tìm được số điện thoại của cô nhiên viện gọi về hỏi, bên kia cũng không có nhiều tư liệu. Cô nắm tờ giấy tự hỏi thật lâu, có lẽ có thể Thiên Dương làm việc này, để cho anh thông qua quan hệ điều tra một chút địa chỉ của số điện thoại này ở đâu, nói không chừng sẽ có thu hoạch.

Uyển Tình muốn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, nhìn đồng hồ, cảm thấy anh hẳn là đang làm việc. Chờ anh tan tầm rồi nói sau, dù sao cũng không có tin tức nhiều năm như vậy, nhất thời cũng không thể nóng lòng.

Uyển Tình làm cơm trưa tốt, sắp mười hai giờ. Hai đứa nhỏ đã đói bụng, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, Đang Đang hỏi: “Ba ba vẫn chưa trở lại”

“Rất nhanh sẽ trở lại.” Uyển Tình vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang. Cô lập tức chạy tới mở cửa, trong lòng có một cỗ hạnh phúc nhảy nhót của người vợ khi sắp nhìn thấy chồng. Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật sự thay đổi. Vài năm trước khi ở C thị, cô cũng từng nghênh đón anh vào cửa, nhưng không có cảm giác như bây giờ.

Mở cửa, cô sửng sốt, vì sao là Thiên Thành và Thiên Tuyết?

“Chị dâu!” Hai người cùng nhau hô một tiếng, chen vào cửa. Mục Thiên Thành nói: “Em đã ngửi được mùi đồ ăn!”

Thiên Tuyết nói: “Đuổi sớm không bằng đuổi khéo!”

“Cô ~ chú ~” Hai đứa nhỏ lễ phép chào hỏi.

Trái tim Thiên Tuyết và Thiên Thành đều tan chảy, ôm lấy bọn chúng dùng sức hôn, sau đó đưa đồ chơi và kẹo trên tay cho bọn chúng: “Đến đây, cô và chú cho các con.”

Hai đứa do dự một chút, nhìn Uyển Tình. Uyển Tình đóng cửa lại, dịu dàng nói: “Phải nói cám ơn.”

Hai đứa lập tức nhận lấy nói cám ơn, Uyển Tình không đồng ý nói: “Không cần mua đồ cho bọn chúng, thói quen không tốt.”

“Ai nha ~ chúng ta lần đầu tiên tới, làm sao có thể không mang theo lễ vật?” Thiên Tuyết bất mãn nói, “Cậu thật sự là làm mẹ, hoàn toàn là điệu bộ của làm mẹ, không đáng yêu như trước kia.”

Uyển Tình thở dài: “Có con áp lực rất lớn, chỉ sợ dạy không tốt! Mình tai họa là nhẹ, người khác tai họa, sẽ bị treo ở đầu đường!”

“Được rồi được rồi, tớ nhìn bọn chúng còn thật sự rất nhỏ! Gien Mục gia chúng ta, kém đến thế sao?”

“Phải, nhìn cậu còn không kém được ~”

“Hừ hừ…….” Thiên Tuyết đắc ý cười, đột nhiên phát hiện Mục Thiên Thành đã đang ngửi đồ ăn ở trên bàn, mạnh túm thẳng cơ thể của anh, vẻ mặt áy náy nói, “Này chính là ví dụ của thứ phẩm!”

“Anh là anh của em!” Mục Thiên Thành gõ một chút trên đầu của cô.

Uyển Tình cười, hỏi: “Các người ăn cơm chưa?”

“Đương nhiên chưa ăn!” Thiên Tuyết vội lôi kéo cô, “Chính là tới tìm cậu ăn cơm. Anh hai không có suy nghĩ, mỗi ngày chiếm lấy cậu, muốn gặp một mình cậu đều gặp không được.”



Lòng Mục Thiên Thành tràn đầy căm phẫn phụ họa: “Em còn muốn nối liền tình cảm với cháu của em.”

Uyển Tình xấu hổ nói: “Nếu tới ăn cơm, vậy nhanh ăn cơm đi.”

Không biết Mục Thiên Dương lúc nào mới trở về, đồ ăn chỉ sợ không đủ. Cô nhớ rõ Mục Thiên Thành ăn rất nhiều, cho dù Mục Thiên Dương không quay trở về, nồi cơm hiện tại cũng không đủ. Cô lập tức đi nấu một nồi khác, phỏng chừng, phỏng chừng trước khi ăn cơm xong sẽ chín, còn có thể để cho Mục Thiên Thành ăn hơn hai bát.

Vốn lo lắng đồ ăn không đủ, nhưng mà Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết có mang theo hai món rau trộn đến. Có một phần gà cay đặc biệt lớn, Đinh Đinh Đang Đang chưa ăn qua, rất muốn ăn. Uyển Tình dùng nước sôi nhúng sạch sẽ cho bọn chúng, bọn chúng vẫn bị cay xè lưỡi, quyết đoán không ăn.

Lúc này, nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương.

Mục Thiên Dương mở họp nửa ngày, đầu óc đâu choáng váng. Báo cáo tài chính không nói cái gì, mọi người còn muốn thảo luận việc tư của anh!

Mọi người hỏi Uyển Tình là thiên kim nhà ai, anh lạnh giọng hỏi lại: “Không phải thiên kim là không được?” Lấy tư sản Mục thị của anh, căn bản không cần lấy hôn nhân của anh đi làm đầu tư!

Mọi người cũng hiểu được đạo lý này, nhưng rốt cuộc lại nghĩ dệt hoa trên gấm. Nhưng biết tính tình của anh, không dám đáp tội với anh, liền khiêu qua cái này, quan tâm cái khác. Tỷ như___vấn đề chưa kết hôn đã sinh con.

Mọi người tỏ vẻ Uyển Tình, như vậy không tốt lắm, ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.

Chưa kết hôn đã sinh con chạm vào nỗi đau của Mục Thiên Dương. Anh là chưa kết hôn đã sinh con, nhưng Uyển Tình không phải! Nếu không phải người kia đã chết, anh thật muốn thật tốt thu thập một phen. Nhưng người đều đã chết, còn là người vì hy sinh cho đất nước mà chết…..

Anh phiền chán vẫy vẫy tay: “Vậy các người liền nói với bên ngoài là tôi đã kết hôn, chỉ là chưa làm hôn lễ. Tốt lắm, vấn đề thỏa luận tiếp theo tuyên bố theo quý sản phẩm……..”

Thảo luận xong đi ra, Mục Thiên Dương bị thúc dục mới phát hiện đã mười hai giờ. Đang muốn chạy về ăn cơm, thư ký nói cho anh biêt: “Chủ tịch vừa mới gọi điện tới, làm cho anh gọi lại.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, ông nội có việc không phải trực tiếp gọi điện cho anh sao? Khi nào thì để cho thư ký truyền lời?

Trở lại văn phòng, anh gọi điện thoại cho Mục lão gia trước. Mục lão gia nói anh về nhà, anh có điểm do dự, nhưng chung quy không có cự tuyệt. Cúp điện thoại, anh gọi điện thoại cho Uyển Tình, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“Ách………” Uyển Tình sợ anh nói mình không đợi anh, nói, “Thiên Tuyết và Thiên Thành tới đây, chúng em đang ăn cơm. Anh chừng nào thì trở về?”

Mục Thiên Dương sửng sốt: “Bọn chúng đi qua làm gì? Cơm nước xong em đuổi bọn chúng đi!”

“Đó là em trai em gái của anh, em cũng không dám.”

Loại tác phong nhìn mặt mũi của anh để xử sự này khiến cho tâm tình của anh rất tốt, anh nhịn không được cười lên một tiếng: “Vậy cơm nước xong kêu bọn chúng rửa bát!” Dừng một chút, “Anh không quay về, ông nội bảo anh về nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook