Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 195: Ứng tuyển

Hoạ Thuỷ

25/04/2016

Thiên Tuyết thụ giáo gật đầu, nói với A Thành: "Nghe Uyển Tình!"

Sau khi đến quảng trường mua sắm, Thiên Tuyết dắt Uyển Tình vào bên trong. Uyển Tình dừng lại, chỉ chỉ A Thành ở đằng sau: "Gọi hắn đi theo."

"Làm sao?"

"Cho hắn xách đồ."

Thiên Tuyết gật đầu: "Cậu rất anh minh!" Sau đó liền kêu A Thành, "Cùng đi với chúng tôi đi!"

A Thành chần chờ một chút, đi lên theo. Lúc hai cô chọn đồ, hắn chỉ yên lặng đứng ngay bên cạnh đó. Rất nhiều nam sinh đi dạo phố cùng bạn gái đều là như vậy, tự nhiên không có người nghĩ đến đánh nhau vì hắn chỉ là người hầu, chỉ cho là hắn là loại lời lẽ đặc biệt không mấy tốt đẹp. Đặc biệt là Thiên Tuyết mua rất nhiều đồ, lúc xoay người gọi hắn cầm đồ, căn bản chính là người yêu! À ~ trai tài gái sắc, mọi người rất hâm mộ!

Đi dạo bốn năm tiếng đồng hồ, mua cũng kha khá nhiều, Thiên Tuyết rốt cục cảm thấy mệt, nói với A Thành trên người treo đầy bao lớn bao nhỏ: "Chúng ta đi cửa hàng trà sữa ngồi, anh cầm đồ ra xe đi, chờ tôi trở về lại gọi điện thoại cho anh."

"Vâng." A Thành đáp ứng, trên mặt không một chút vẻ khác thường, cầm đồ rời khỏi.

Thiên Tuyết và Uyển Tình đi vào cửa hàng trà sữa, Uyển Tình nhìn thấy một bảng hiệu thông báo trên cửa, mặt trên viết "Thông báo tuyển dụng", bỗng nhiên dừng chân, sau đó như có chút đăm chiêu đi vào.

Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, Thiên Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên: "Tiêu rồi, sắp bảy giờ! Đi mau đi, nếu đại ma vương về nhà thì xong rồi!"

"Đại ma vương?" Uyển Tình nhịn không được cười lên một tiếng, nếu Mục Thiên Dương biết em gái nói mình như vậy, không biết sẽ có phản ứng gì.

"Này! Không được cáo trạng!" Thiên Tuyết kêu to.

"Tớ sẽ không." Uyển Tình mặt lạnh, cùng cô đi ra khỏi cửa hàng trà sữa. Đi tới cửa, cô (Uyển Tình) dừng lại, lấy điện thoại di động ra ghi lại số điện thoại.

"Cậu làm gì?" Thiên Tuyết thấy cô đang lưu dãy số trên thông báo tuyển dụng, kinh hãi,"Cậu. . . . . . Cậu muốn đi làm?"

"Tớ nói với mẹ tớ đi làm ở một cửa hàng trà sữa." Uyển Tình nói, "Tớ nghĩ hay là làm một chút đi. Vạn nhất mẹ tớ nổi lên lòng nghi ngờ, cũng dễ ứng phó."

"Nhưng mà. . . . . ." Thiên Tuyết do dự một chút, "Anh tớ sẽ không đồng ý ."



Uyển Tình cũng lo lắng điểm ấy, nhìn lướt qua thời gian làm việc trên bảng hiệu thông báo, vừa đi vừa nói chuyện: "Ca sáng giờ làm việc là 8 giờ rưỡi bắt đầu, năm giờ tan làm. Ca chiều là 1giờ rưỡi bắt đầu, mười giờ kết thúc . . . . . Anh cậu đi làm thời gian rất sớm, cơ bản bảy giờ liền ra ngoài, buổi tối cũng cơ hồ trời tối rồi mới trở về ——"

"Cái đó không có khả năng! Có một số lúc anh mình sẽ ngủ lười, hoặc là rõ ràng không đi làm! Vả lại, buổi tối 10 giờ rưỡi anh mình đã sớm về nhà, có một số lúc năm giờ đã về nhà rồi, cậu căn bản đừng nghĩ giấu anh mình!"

"Vậy nói với anh cậu." Uyển Tình tức giận nói, bất quá theo bản năng không nghĩ cho hắn biết chuyện này, "Tớ trước tiên gọi điện thoại hỏi ông chủ chút, xem có thể chỉ làm ca sáng hay không, nói như vậy cơ bản sẽ không bị anh cậu phát hiện. Đương nhiên, hết thảy đều phải nhận lời thông qua mới được."

"Cậu không đi không phải được rồi sao? Làm sao nhất thiết muốn đi?"

"Cậu không hiểu. Một khi mẹ tở nổi lên lòng nghi ngờ, tớ muốn là không có vạn phần chuẩn bị, khẳng định sẽ bị mẹ vạch trần."

Thiên Tuyết nhún nhún vai: "Nói sau đi! Về nhà trướ! Mình đoán anh mình về nhà trước chúng ta, nếu anh mình trách mình, cậu nhất định phải đứng ra chịu trách nhiệm!"

Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương hơn bảy giờ phải đi làm. Cơ bản mỗi ngày, đều là sau khi hắn đi làm, Uyển Tình và Thiên Tuyết mới rời giường. Vào điểm này, Uyển Tình rất là kính nể. Nhân sĩ thành công quả nhiên cũng có đạo lý thành công của nhân sĩ.

Uyển Tình ăn xong điểm tâm, gọi điện thoại đến cho cửa hàng trà sữa. Tiếp điện thoại là một nữ nhân trẻ tuổi, nghe cô hỏi, nói thẳng: "Cô trực tiếp đến phỏng vấn đi!"

Uyển Tình sửng sốt một chút, cũng không hỏi lại cái khác, liền đáp ứng, nghĩ rằng có cái gì muốn hỏi lúc gặp mặt hỏi khả năng tốt hơn nhiều.

Cô thay đổi quần áo ra ngoài, Thiên Tuyết kêu to muốn đi theo, cô cũng không có ngăn cản.

Sau khi đến cửa hàng trà sữa, Uyển Tình nói với người bán hàng muốn phỏng vấn, lập tức có người đưa các cô đến trước quầy, nói chuyện với một cô gái trẻ đang xem máy tính. Nữ nhân trên ngực có mang theo bảng hiệu, viết ba chữ cửa hàng trưởng, mỉm cười: "Hai người các cô đều phỏng vấn?"

Thiên Tuyết lắc đầu, chỉ vào Uyển Tình: "Tôi đến cùng cô ấy."

Cô gái gật đầu, nói với Uyển Tình: "Trước tự mình giới thiệu đi."

Uyển Tình có chút khẩn trương, dừng một chút mới bắt đầu nói.

Cô gái nghe Uyển Tình vừa nói học trung học xong , gật gật đầu: "Cô đỗ đại học chưa? Chỉ muốn làm thêm hè?"

Uyển Tình sửng sốt: "Các chị không phải tuyển theo ca sao?

"Cũng không phải không tuyển. . . . . ." Cô gái chần chờ, "Chính là ông chủ chưa nói qua. Tôi xem cô hình tượng rất tốt, tôi hỏi ông ấy một chút, xem ông ấy nói như thế nào."



Cô gái nói xong, liền gọi một cuộc điện thoại, một lát sau cúp máy: "Ông chủ nói có thể suy nghĩ, trong chốc lát ông ấy sẽ đến đây, phỏng chừng không thành vấn đề, chúng ta bàn lại cái khác đi, cô có yêu cầu gì đối với tiền lương?"

Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía , đột nhiên xoay người đi ra ngoài, để Uyển Tình một mình đối mặt. Đi ra khỏi cửa hàng trà sữa, cô nhìn nhìn cửa hàng trang sức sát vách. Qua hơn mười phút, thấy một nam nhân trung niên diện mạo phúc hậu từ bên ngoài đi ngang qua, xem ra là đi vào cửa hàng trà sữa cách vách. Cô vội vàng bắt lấy nhân viên bán hàng bên cạnh: "Kia là ông chủ của cửa hàng trà sữa sao?"

"Đúng vậy!"

"Cám ơn nha!" Thiên Tuyết bỏ cô ra, vội vàng đuổi theo, bám lấy cánh tay của nam nhân trung niên một phen, "Chú chú chờ một chút!"

Nam nhân hoảng sợ, bỗng nhiên lùi về phía trước, thiếu chút nữa đá bay cô.

"Ai nha!" Thiên Tuyết hô nhỏ một tiếng, "Chậm một chút chậm một chút, chú to lớn như vậy, nhất định đánh bay con!"

"Cô cô cô. . . . . . Cô muốn làm sao? Tôi có vợ rồi!"

Thiên Tuyết lườm hắn một cái, thấy cửa hàng trà sữa có người quay đầu, vội vàng kéo hắn trốn một bên: "Yên tâm, cháu sẽ không chen chân vào giữa chú và vợ chú!"

Chú chú thật sự là quá tự tin, nhưng cũng phải xem đúng đối tượng à! Bất quá, Uyển Tình lại là người làm việc cho ông ấy, cô cũng không có cái gì phải lo lắng!

"Vậy cô muốn làm sao?" Đại thúc chỉ vào cô còn đang cầm lấy cánh tay ngọc của mình.

Thiên Tuyết bất đắc dĩ buông ra: "Thấy cô nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa bên trong kia không? Cô ấy hôm nay đến phỏng vấn!"

"Hả, nghe nói là người ứng tuyển?"

Thiên Tuyết gật đầu: "Đương nhiên là đại tiểu thư của nhà chúng tôi! Nhà chúng tôi không nói với ông, ông nên thường xuyên xem báo đi? Tiên sinh nhà chúng ta thường xuyên được đăng báo, còn được đài truyền hình phỏng vấn, dù sao nhà cô ấy rất nhiều tiền, cả đời không làm việc cũng không phải lo nghĩ! Nhưng cô ấy là cô gái tốt, không thích làm sâu gạo, cho nên chuẩn bị thừa dịp này nghỉ hè thể nghiệm cuộc sống một chút!"

"Thể nghiệm cuộc sống?"

"Đúng!" Thiên Tuyết gật đầu, kéo túi xách trên người ra, lấy ra một cái phong bì thật dầy, "Đây là một vạn! Cô ấy nhiều nhất làm việc hai tháng, sẽ đi đọc đại học . Hai tháng này, phiền toái ông chiếu cố cô ấy thật tốt!"

Nam nhân tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn thoáng qua, lại duỗi dấu tay hai xuống, quả nhiên tất cả đều là tiền mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook