Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu
Chương 19: David comeback
Pu Dayy
29/05/2021
6 giờ sáng.
Cô thức dậy trước anh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cô đi xuống bếp làm bửa sáng. chỉ là món bánh mì trứng đơn giản nhưng mùi gương ấy lại có thể đánh thức anh dậy. Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh. Khoảng 10p sau anh trở ra và đi xuống bếp, yên vị trên chiếc bàn ăn.
"Aw, xong chưa anh đói a.!" Anh làm nũng.
Cô hơi bất ngờ vì đây là lần đầu cô thấy anh làm nũng. 8 năm trước cũng không có vụ này. Cô đem bánh mì để lên bàn ăn rồi chậm rãi để tay lên trán hắn sờ.
"Đâu có nóng đâu nhở, tối hôm qua còn bình thường mà." cô trầm ngâm nói.
"Em sao vậy.!" anh hỏi.
"Hôm nay anh lạ lắm." Cô trả lời
"Lạ chỗ nào a.!" Hắn lại dùng cái giọng điệu nũng nịu ấy.
"Anh...anh biết làm nũng ..!" cô lắp bắp nói.
"Tại anh muốn lúc ở bên em .. anh có thể vui vẻ và cho em niềm vui thôi. Em không thích thì thôi vậy.!" giọng hắn đều đều nói.
"Không a, em thích a, nhưng anh chỉ được làm nũng với em thôi.!" Cô bắt chước cái giọng nũng nịu của anh.
"Được a.!!" hắn vừa nói vừa ăn. Cô cũng ngồi xuống ăn phần của mình.
Ăn xong cô và anh đi thay quần áo. Hắn mặc vest, cô cũng vậy. Cùng là màu đen, họa tiết hoa văn đều rất giống nhau. Cô cà anh đang mặc đồ đôi.
*********
Đến công ty, mọi người nhìn chầm chầm vào cô và anh. Họ vừa nhìn đã biết cô là ai nên cô cũng không bàn tán chê trách gì cô mà chỉ thầm khen cô xinh đẹp, nhìn giống nữ tổng tài bá đạo.
"Đây là thư kí riêng của tôi.!" Hắn nói với mọi người trong công ty. Rồi kéo cô lên phòng làm việc của hắn ở tần 80. Tầng này chỉ dùng cho chủ tịch và ít ai được lên đó. Tầng dùng để tiếp khác quý cũng chỉ nằm ở tần 78, còn tầng 79 dùng cho nhân viên tổ chức tiệc tùng. Cũng vì lí do đó mà nhân viên rất yêu cái công ty này. Cái này cũng được xem như là chủ tịch xem trong nhân viên hơn khách.
Nguyên buổi sáng hôm ấy. Cô không ở trên phòng làm việc của hắn mà đi giao lưu nói chuyện với mọi người. Cách nố chuyện ôn hòa biết tôn trọng người khác của cô làm cho mọi người dành rất nhiều cảm tình cho cô. Họ nói cô không giống với những tiểu thư khác, cô không kiêu kì, chảnh chọe như họ. Cô luôn cho mọi người một sự tôn trọng, không cậy chức quyền mà áp bức người khác.
Sau khi ăn trưa với anh xong. Cô lại bỏ anh bơ vơ trên phòng làm việc. Nới tiếp theo cô đến là phòng công nghệ của công ty. Cô rất muốn đến đây để xem máy tính ở đây cầu kì đến mức nào.!
Nhưng vừa bước vào. Cô thấy mọi người nháo nhào lên vì việc gì đó.
"Mọi người sao vậy.! Sảy ra chuyện gì à.?" cô ôn nhu hỏi họ.
Thấy cô họ không biết nên vui hay buồn.! "Thưa thiếu phu nhân.! nội bộ máy tính công ty lại bị hack lần 2, mọi thông tin sắp bị đánh cắp...!" một cô nhân viên nói.
"Mọi người nói rỏ tình hình cho tôi đi.!" Cô nhìn họ rồi nói.
"Dạ vâng, chuyện là trước đây công ti có bị hack một lần...!" cô nhân viên ngập ngừng.
"Chuyện đó tôi biết. Nói về tình hình hiện tại đi.!" bầu không khí căng thẳng làm cô cũng sốt ruột theo.
"Tôi..tôi lỡ vô tình nhấn nhầm làm cho một màng bảo vệ máy tính bị hủy. Nhưng chỉ là một màng bảo vệ nhỏ. Tôi đã nhanh chóng sửa lại, sửa xong thì lại phát hiện máy tính đang bị virus xâm nhập. Tôi cố cầm cự nhưng không thể. Nếu cứ tình hình như này thì chắc chắn sẽ làm lộ thông tin công ty." một anh ngân viên mặc quần áo của lập trình viên nói.
"Chuyện này không đơn giản.!" Cô lạnh lùng nói.
"Thiếu phu nhân nhân, cô đừng nói với chủ tịch, tôi không muốn bị đuổi việc đâu, tôi sẽ cố gắn bảo vệ thông tin mà.!" Anh ta cầu xin cô.
"Chuyện này tính sao. Anh lên phòng làm việc của chủ tịch lấy máy tính của tôi xuống đây.!" cô nhìn anh ta rồi nói.
"Nhưng...nhưng đó...phòng chủ tịch...tôi không dám..." Anh ta ngập ngừng nói.
"Không sao.! tôi sẽ nói với anh ấy.!" cô lạnh nhạt nói.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hắn. Cô viện lí do là muốn giao lưu với nhân viên công ty nên hắn cũng đồng ý.
Hơn 3 phút sau. Anh lập trình viên ấy đem máy tính đưa cho cô.! Cô nhận lấy và ngồi xuống bàn.
"Chuyện này để tôi giải quyết mọi người không cần lo.!" cô dùng ánh mắt nữa lạnh lùng nữa ấm áp nhìn mọi người.
Không hiểu sao mọi người lúc ấy lại tin tưởng cô như vậy. Bàn tay thoăn thoắt trên bàn phím máy tính được khoảng 15p
"David comeback, rồi à.?" cô tự nói với mình.
Mọi người nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng nột số người trong đó biết David là ai nên nói cho những người khác biết. Không biết thì thôi, biết rồi lại càng lo.
"Thiếu phu nhân làm sao có thể chống lại tên hacker đó, trừ khi cô ấy là hacker đứng đầu.!" một người nào đó nói.
1 tiếng sao.! Mọi chuyện cũng kết thúc, trên máy tính hiện lên kí hiệu của ''T & N" họ nghi hoặc nhìn cô.
"T & N là tôi.!" Lục Niệm Niệm nói. Rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.!
Vừa bước ra khỏi cửa cô xoay vào nói. " Chuyện hôm nay là bí mật của chúng ta được chứ.!" cô nhìn họ và nở nụ cười.
"Được thua thiếu phu nhân.!" họ đồng thanh.
"Gọi tôi là Tiểu Niệm được rồi.!" nói rồi cô đi chậm rãi đến than máy. Bấm tầng số 80.
"David bạn thân yêu của tôi ơi, mong chờ ngày gặp cậu.!"
Cô thức dậy trước anh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cô đi xuống bếp làm bửa sáng. chỉ là món bánh mì trứng đơn giản nhưng mùi gương ấy lại có thể đánh thức anh dậy. Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh. Khoảng 10p sau anh trở ra và đi xuống bếp, yên vị trên chiếc bàn ăn.
"Aw, xong chưa anh đói a.!" Anh làm nũng.
Cô hơi bất ngờ vì đây là lần đầu cô thấy anh làm nũng. 8 năm trước cũng không có vụ này. Cô đem bánh mì để lên bàn ăn rồi chậm rãi để tay lên trán hắn sờ.
"Đâu có nóng đâu nhở, tối hôm qua còn bình thường mà." cô trầm ngâm nói.
"Em sao vậy.!" anh hỏi.
"Hôm nay anh lạ lắm." Cô trả lời
"Lạ chỗ nào a.!" Hắn lại dùng cái giọng điệu nũng nịu ấy.
"Anh...anh biết làm nũng ..!" cô lắp bắp nói.
"Tại anh muốn lúc ở bên em .. anh có thể vui vẻ và cho em niềm vui thôi. Em không thích thì thôi vậy.!" giọng hắn đều đều nói.
"Không a, em thích a, nhưng anh chỉ được làm nũng với em thôi.!" Cô bắt chước cái giọng nũng nịu của anh.
"Được a.!!" hắn vừa nói vừa ăn. Cô cũng ngồi xuống ăn phần của mình.
Ăn xong cô và anh đi thay quần áo. Hắn mặc vest, cô cũng vậy. Cùng là màu đen, họa tiết hoa văn đều rất giống nhau. Cô cà anh đang mặc đồ đôi.
*********
Đến công ty, mọi người nhìn chầm chầm vào cô và anh. Họ vừa nhìn đã biết cô là ai nên cô cũng không bàn tán chê trách gì cô mà chỉ thầm khen cô xinh đẹp, nhìn giống nữ tổng tài bá đạo.
"Đây là thư kí riêng của tôi.!" Hắn nói với mọi người trong công ty. Rồi kéo cô lên phòng làm việc của hắn ở tần 80. Tầng này chỉ dùng cho chủ tịch và ít ai được lên đó. Tầng dùng để tiếp khác quý cũng chỉ nằm ở tần 78, còn tầng 79 dùng cho nhân viên tổ chức tiệc tùng. Cũng vì lí do đó mà nhân viên rất yêu cái công ty này. Cái này cũng được xem như là chủ tịch xem trong nhân viên hơn khách.
Nguyên buổi sáng hôm ấy. Cô không ở trên phòng làm việc của hắn mà đi giao lưu nói chuyện với mọi người. Cách nố chuyện ôn hòa biết tôn trọng người khác của cô làm cho mọi người dành rất nhiều cảm tình cho cô. Họ nói cô không giống với những tiểu thư khác, cô không kiêu kì, chảnh chọe như họ. Cô luôn cho mọi người một sự tôn trọng, không cậy chức quyền mà áp bức người khác.
Sau khi ăn trưa với anh xong. Cô lại bỏ anh bơ vơ trên phòng làm việc. Nới tiếp theo cô đến là phòng công nghệ của công ty. Cô rất muốn đến đây để xem máy tính ở đây cầu kì đến mức nào.!
Nhưng vừa bước vào. Cô thấy mọi người nháo nhào lên vì việc gì đó.
"Mọi người sao vậy.! Sảy ra chuyện gì à.?" cô ôn nhu hỏi họ.
Thấy cô họ không biết nên vui hay buồn.! "Thưa thiếu phu nhân.! nội bộ máy tính công ty lại bị hack lần 2, mọi thông tin sắp bị đánh cắp...!" một cô nhân viên nói.
"Mọi người nói rỏ tình hình cho tôi đi.!" Cô nhìn họ rồi nói.
"Dạ vâng, chuyện là trước đây công ti có bị hack một lần...!" cô nhân viên ngập ngừng.
"Chuyện đó tôi biết. Nói về tình hình hiện tại đi.!" bầu không khí căng thẳng làm cô cũng sốt ruột theo.
"Tôi..tôi lỡ vô tình nhấn nhầm làm cho một màng bảo vệ máy tính bị hủy. Nhưng chỉ là một màng bảo vệ nhỏ. Tôi đã nhanh chóng sửa lại, sửa xong thì lại phát hiện máy tính đang bị virus xâm nhập. Tôi cố cầm cự nhưng không thể. Nếu cứ tình hình như này thì chắc chắn sẽ làm lộ thông tin công ty." một anh ngân viên mặc quần áo của lập trình viên nói.
"Chuyện này không đơn giản.!" Cô lạnh lùng nói.
"Thiếu phu nhân nhân, cô đừng nói với chủ tịch, tôi không muốn bị đuổi việc đâu, tôi sẽ cố gắn bảo vệ thông tin mà.!" Anh ta cầu xin cô.
"Chuyện này tính sao. Anh lên phòng làm việc của chủ tịch lấy máy tính của tôi xuống đây.!" cô nhìn anh ta rồi nói.
"Nhưng...nhưng đó...phòng chủ tịch...tôi không dám..." Anh ta ngập ngừng nói.
"Không sao.! tôi sẽ nói với anh ấy.!" cô lạnh nhạt nói.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hắn. Cô viện lí do là muốn giao lưu với nhân viên công ty nên hắn cũng đồng ý.
Hơn 3 phút sau. Anh lập trình viên ấy đem máy tính đưa cho cô.! Cô nhận lấy và ngồi xuống bàn.
"Chuyện này để tôi giải quyết mọi người không cần lo.!" cô dùng ánh mắt nữa lạnh lùng nữa ấm áp nhìn mọi người.
Không hiểu sao mọi người lúc ấy lại tin tưởng cô như vậy. Bàn tay thoăn thoắt trên bàn phím máy tính được khoảng 15p
"David comeback, rồi à.?" cô tự nói với mình.
Mọi người nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng nột số người trong đó biết David là ai nên nói cho những người khác biết. Không biết thì thôi, biết rồi lại càng lo.
"Thiếu phu nhân làm sao có thể chống lại tên hacker đó, trừ khi cô ấy là hacker đứng đầu.!" một người nào đó nói.
1 tiếng sao.! Mọi chuyện cũng kết thúc, trên máy tính hiện lên kí hiệu của ''T & N" họ nghi hoặc nhìn cô.
"T & N là tôi.!" Lục Niệm Niệm nói. Rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.!
Vừa bước ra khỏi cửa cô xoay vào nói. " Chuyện hôm nay là bí mật của chúng ta được chứ.!" cô nhìn họ và nở nụ cười.
"Được thua thiếu phu nhân.!" họ đồng thanh.
"Gọi tôi là Tiểu Niệm được rồi.!" nói rồi cô đi chậm rãi đến than máy. Bấm tầng số 80.
"David bạn thân yêu của tôi ơi, mong chờ ngày gặp cậu.!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.