Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu
Chương 24: Tiểu Thần.
Pu Dayy
29/05/2021
"Thiên.! em thật sự muốn nằm trong lòng anh mãi như vầy á. Muốn thời gian dừng trôi luôn.!" Lục Niệm Niệm nằm trong lòng Hàn Hạo Thiên nói.
"Sao lại muốn thời gian dừng trôi.? Thời gian phải tiếp tục trôi qua để chúng ta có nhiều kỉ niệm hơn chứ.!" Hàn Hạo Thiên chậm rãi nói.
"Đúng rồi á.! hì hì.!" Lục Niệm Niệm nói.
"Anh yêu em lắm đừng rời xa anh nha.!" Hàn Hạo Thiên nói nhưng anh cũng không biết tại sao lại nói những lời như vầy nữa.
"Đơn nhiên rồi, em chỉ có anh là người thân thôi, dù có người khác nữa em cũng sẽ không rời xa anh đâu á.! Huống chi anh là người em yêu nữa, mà không yêu, em cũng không bỏ cái đùi to như anh đâu.! Em sẽ ăn bám anh suốt đời luôn" cô ngước lên nhìn anh cười nói.
"Được.! Anh cho em ăn bám anh, nhưng chỉ anh thôi không được ăn bám người khác.!" vừa nói xong Hàn Hạo Thiên cuối xuống hôn vào trán cô.
"Một vị tổng tài như anh, tìm mãi cũng không ra người thứ 2 đâu á.!" cô nói một câu không liên quan đến lời nói của anh.
"Thôi.! Ngủ đi nè, mai đến nhà Cẩn Phong và Tuyết Vân. Lúc nãy Nam Cẩn Phong gọi cho anh bảo mai đến đấy họ có chuyện muốn nói."
"Dạ! Ông xã ngủ ngon.!" cô dụi mặt mình vào ngực anh nói.
"Bà xã ngủ ngon.!" nói rồi anh ôm cô vào lòng.
******************
Sáng
Khoảng 6h sáng cô thức dậy, định ngồi dậy để vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thì bị một bàn tay ôm chặt lại.
"Còn sớm mà ngủ thêm chút đi a.!" Hàn Hạo Thiên chưa tỉnh ngủ nói.
"Thiên.! Anh ngủ đi, em dậy xuống làm đồ ăn sáng nữa.!"
"Ôm anh ngủ đi, đồ ăn sáng có người làm rồi. Có em anh mới ngủ được a.!" Hàn Hạo Thiên nũng nịu nói.
"Được rồi.!" Cô nói rồi lại nằm xuống ôm anh.
Hơn 8h 2 người thức dậy.! thay quần áo rồi đi xuống nhà.
Thấy con trai và con dâu Hàn phu nhân vội nói."2 con vào bếp ăn sáng đi, rồi muốn đi đâu thì đi.!"
"Không cần đâu.! Bọn con có hẹn với Cẩn Phong rồi.!" Hàn Hạo Thiên điềm đạm nói với mẹ mình.
"Vậy thôi.! À mà 2 con về thẳng nhà luôn ha về đây??" Hàn phu nhân nói.
"Dạ.! Tụi con về thẳng nhà luôn ạ.!" Lục Niệm Niệm gãi đầu trả lời.
"Ùm.!" Hàn lão gia trả lời thay vợ mình.
"Tụi con đi đây.!" Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm đồng thanh nói.
"Được.!" Hàn phu nhân và Hàn lão gia nói.
Hàn Hạo Thiên nắm tay Lục Niệm Niệm đi ra cửa, lên xe và lái thẳng xe đến nhà của Cẩn Phong và Tuyết Vân.
Sao ghi đậu xe xong thì 2 người đi vào nhà, Mộc lão gia, Mộc Tuyết Vân, Nam Cẩn Phong cùng Phong Thần đang ngồi trên bàn nói chuyện.
"Cha nuôi, Tiểu Vân, Cẩn Phong , Tiểu Thần, chào mọi người.!" Lục Niệm Niệm lên tiếng.
Nghe thấy tiếng Lục Niệm Niệm, thì mọi người nhìn ra. Thấy mọi người quay ra nhìn thì Lục Niệm Niệm nở một nụ cười, Hàn Hạo Thiên gật đầu nhẹ như tỏ ý chào Mộc lão gia. Cùng lúc đó Phong Thần đứng dậy, chạy ra ôm Lục Niệm Niệm, cô cũng không có ý đẩy cậu ấy ra mà còn ôm cậu ấy. Khung cảnh rất bình thường nếu như gương mặt Hàn Hạo Thiên không tối đen lại.
Hàn Hạo Thiên nhanh tay kéo Phong Thần ra khỏi vợ mình rồi kéo Lục Niệm Niệm vào lòng.
"Này nhóc.! Cô ấy là vợ anh, né né ra.!" Hàn Hạo Thiên dùng ánh mắt lạnh lùng đến giết người nhìn Phong Thần.
"Thôi Thiên.! Tiểu Thần là em của Tiểu Vân, cũng như là em của em rồi.!" Cô nhìn Hàn Hạo Thiên mong anh thu lại ánh mắt ấy.
*Tiểu Thần?? gọi thân thiết vậy à.! Không được nếu cứ như vầy sẽ mất vợ.!* Hàn Hạo Thiên tự nói với mình.
"Thôi vào chỗ ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.!"Mộc lão gia lên tiếng.
Phong Thần định kéo Lục Niệm Niệm lại ghế ngồi nhưng nhìn lấy ánh mắt như muốn giết người của Hàn Hạo Thiên thì Phong Thần bỏ luôn cái ý định ấy. Cậu từ từ đi lại ghế ngồi. Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm cũng đi theo sau. Lục Niệm Niệm định ngồi xuống kế Phong Thần thì bị Hàn Hạo Thiên dành chỗ, anh kéo cô ra ngồi vào kế Phong Thần và cho cô ngồi sát bên anh. Lục Niệm Niệm cũng không nói gì, vì cô cũng đoán ra là chồng mình đang "giấm".
"HáHá.! Hàn tổng cũng có ngày "giấm" luôn với em vợ.!" Nam Cẩn Phong cười lớn nói.
"Còn cười nữa.! Đập nát bệnh viện.!" Hàn Hạo Thiên đen mặt nhìn Nam Cẩn Phong.
Nhưng Nam Cẩn Phong đâu quan tâm, vì biết bạn mình sẽ không vì chuyện nhỏ này mà phá luôn cái nơi giúp người. "Haha.! không ngờ nha, em vợ đấy.!"
"Không ruột rà, không được. Mà có ruột rà cũng không.!"
Hàn Hạo Thiên nói một câu khó hiểu suy nghĩ một hồi mọi người mới hiểu được ý tứ của câu
"Câu trước nói xong thì vẫn còn cơ hội.! Mà nói ra câu sau thì chắc là không còn.!" Mộc Tuyết Vân nói.
"Là sao, tớ không hiểu cậu nói là ý gì" Lục Niệm Niệm khó hiểu hỏi Mộc Tuyết Vân.
"Cậu hỏi cha kìa.!" Mộc Tuyết Vân cười nói.
"Cha..." Lục Niệm Niệm nhìn Mộc lão gia.
"Để ta nói.!" Mộc lão gia nghiêm nghị.
"Chắc con nghe nói về việc của cha mẹ con và biết lúc đó mẹ con đang mang thai 5 tháng đúng chứ.?"
"Con biết ạ.!"
"Biết tin cha mẹ con sảy ra tai nạn, ra cùng đội cứu hộ đi tìm, nhưng không tìm thấy, lúc mọi người hết hy vọng, ta đi tìm một mình thì tìm thấy họ.! Cha con chết, mẹ con thì còn sống, chắc vì bà ấy đang mang theo một sinh mệnh nữa nên thần chết không nỡ dắt bà đi. Ta bí mật chôn cha con và chăm sóc cho mẹ con. Những người kia không tìm thấy xác cha mẹ con nên xác định họ đã chết." Mộc lão gia ngừng một chút rồi nói tiếp. "Ta chăm sóc mẹ con được thêm 2 tháng thì bà trở dạ sinh non, nếu bà sinh mổ bà sẽ có cơ hội sống, nhưng không bà chọn sinh tự nhiên. Sinh xong bà bị băng huyết nên qua đời."
"Cha...người nói vậy... vậy em ....em trai con đâu.!" Lục Niệm Niệm sụt sùi.
Thấy vợ mình khóc Hàn Hạo Thiên vội ôm cô vào lòng và vuốt lưng cô.
"Mẹ con từng nói với ta là, đặt cho thằng bé tên là Lục Phong Thần, nhưng vì không muốn ai biết thằng bé là con của Lục Ngạn nên ta đổi họ Lục thành họ Mộc và nói rằng thằng bé được ta nhận nuôi.!" Mộc lão gia điềm đạm nói.
"Vậy...vậy...!" cô ngập ngừng.
"Tiểu Thần là em ruột cậu.!" Mộc Tuyết Vân nói.
"Thật à.?" Hàn Hạo Thiên hỏi.
"Đúng.!" Nam Cẩn Phong xen vào.
"2 người biết.... trước rồi à.!" Lục Niệm Niệm nhìn Mộc Tuyết Vân và Nam Cẩn Phong.
"Đúng, tớ và Phong mới biết thôi, nhưng muốn cho cậu bất ngờ.!"
"Tiểu Thần...!" Lục Niệm Niệm nhìn Phong Thần.
"Chị..!"
Lục Niệm Niệm khóc nấc lên. Cô khóc vì vui mừng, mừng vì cô biết cô vẫn còn một người em "ruột". Cô rời khỏi chỗ mình đang ngồi bước qua định ôm Phong Thần vào lòng, nhưng cậu ấy có vẻ hơi né tránh.! Cô đang không hiểu tại sao thì nghe thấy Nam Cẩn Phong nói
"Thằng bé né cậu là đúng rồi.! Cái ánh mắt, và lời nói của Hàn tổng lúc nảy nó mang tính đe dọa cao lắm đấy."
Lục Niệm Niệm và Phong Thần nhìn Hàn Hạo Thiên thì chỉ nhận được cái gật đầu của anh. Cô như hiểu ý, lao vào ôm lấy Phong Thần. Sau một hồi khóc sướt mướt thì Nam Cẩn Phong đưa ra một phong bì.
"Để xác thực, tôi đã làm xét nghiệm cho 2 người. Và xét nghiệm là 99,9%" Nam Cẩn Phong nói.
"Cảm ơn.!" Hàn Hạo Thiên lấy cái phong bì ra xem rồi nói với Nam Cẩn Phong.
"Các con nói chuyện đi.! Ta lên phòng nghỉ ngơi trước.!" Mộc lão gia nói.
"Vâng.!"
"Hay chúng ta mở tiệc ăn mừng đi.! Gọi cả Ngô Tuyết và Cao Thành nữa.!" Mộc Tuyết Vân hớn hở nói.
"Được đấy.!" Nam Cẩn Phong hùa theo.!
"Sao lại muốn thời gian dừng trôi.? Thời gian phải tiếp tục trôi qua để chúng ta có nhiều kỉ niệm hơn chứ.!" Hàn Hạo Thiên chậm rãi nói.
"Đúng rồi á.! hì hì.!" Lục Niệm Niệm nói.
"Anh yêu em lắm đừng rời xa anh nha.!" Hàn Hạo Thiên nói nhưng anh cũng không biết tại sao lại nói những lời như vầy nữa.
"Đơn nhiên rồi, em chỉ có anh là người thân thôi, dù có người khác nữa em cũng sẽ không rời xa anh đâu á.! Huống chi anh là người em yêu nữa, mà không yêu, em cũng không bỏ cái đùi to như anh đâu.! Em sẽ ăn bám anh suốt đời luôn" cô ngước lên nhìn anh cười nói.
"Được.! Anh cho em ăn bám anh, nhưng chỉ anh thôi không được ăn bám người khác.!" vừa nói xong Hàn Hạo Thiên cuối xuống hôn vào trán cô.
"Một vị tổng tài như anh, tìm mãi cũng không ra người thứ 2 đâu á.!" cô nói một câu không liên quan đến lời nói của anh.
"Thôi.! Ngủ đi nè, mai đến nhà Cẩn Phong và Tuyết Vân. Lúc nãy Nam Cẩn Phong gọi cho anh bảo mai đến đấy họ có chuyện muốn nói."
"Dạ! Ông xã ngủ ngon.!" cô dụi mặt mình vào ngực anh nói.
"Bà xã ngủ ngon.!" nói rồi anh ôm cô vào lòng.
******************
Sáng
Khoảng 6h sáng cô thức dậy, định ngồi dậy để vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thì bị một bàn tay ôm chặt lại.
"Còn sớm mà ngủ thêm chút đi a.!" Hàn Hạo Thiên chưa tỉnh ngủ nói.
"Thiên.! Anh ngủ đi, em dậy xuống làm đồ ăn sáng nữa.!"
"Ôm anh ngủ đi, đồ ăn sáng có người làm rồi. Có em anh mới ngủ được a.!" Hàn Hạo Thiên nũng nịu nói.
"Được rồi.!" Cô nói rồi lại nằm xuống ôm anh.
Hơn 8h 2 người thức dậy.! thay quần áo rồi đi xuống nhà.
Thấy con trai và con dâu Hàn phu nhân vội nói."2 con vào bếp ăn sáng đi, rồi muốn đi đâu thì đi.!"
"Không cần đâu.! Bọn con có hẹn với Cẩn Phong rồi.!" Hàn Hạo Thiên điềm đạm nói với mẹ mình.
"Vậy thôi.! À mà 2 con về thẳng nhà luôn ha về đây??" Hàn phu nhân nói.
"Dạ.! Tụi con về thẳng nhà luôn ạ.!" Lục Niệm Niệm gãi đầu trả lời.
"Ùm.!" Hàn lão gia trả lời thay vợ mình.
"Tụi con đi đây.!" Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm đồng thanh nói.
"Được.!" Hàn phu nhân và Hàn lão gia nói.
Hàn Hạo Thiên nắm tay Lục Niệm Niệm đi ra cửa, lên xe và lái thẳng xe đến nhà của Cẩn Phong và Tuyết Vân.
Sao ghi đậu xe xong thì 2 người đi vào nhà, Mộc lão gia, Mộc Tuyết Vân, Nam Cẩn Phong cùng Phong Thần đang ngồi trên bàn nói chuyện.
"Cha nuôi, Tiểu Vân, Cẩn Phong , Tiểu Thần, chào mọi người.!" Lục Niệm Niệm lên tiếng.
Nghe thấy tiếng Lục Niệm Niệm, thì mọi người nhìn ra. Thấy mọi người quay ra nhìn thì Lục Niệm Niệm nở một nụ cười, Hàn Hạo Thiên gật đầu nhẹ như tỏ ý chào Mộc lão gia. Cùng lúc đó Phong Thần đứng dậy, chạy ra ôm Lục Niệm Niệm, cô cũng không có ý đẩy cậu ấy ra mà còn ôm cậu ấy. Khung cảnh rất bình thường nếu như gương mặt Hàn Hạo Thiên không tối đen lại.
Hàn Hạo Thiên nhanh tay kéo Phong Thần ra khỏi vợ mình rồi kéo Lục Niệm Niệm vào lòng.
"Này nhóc.! Cô ấy là vợ anh, né né ra.!" Hàn Hạo Thiên dùng ánh mắt lạnh lùng đến giết người nhìn Phong Thần.
"Thôi Thiên.! Tiểu Thần là em của Tiểu Vân, cũng như là em của em rồi.!" Cô nhìn Hàn Hạo Thiên mong anh thu lại ánh mắt ấy.
*Tiểu Thần?? gọi thân thiết vậy à.! Không được nếu cứ như vầy sẽ mất vợ.!* Hàn Hạo Thiên tự nói với mình.
"Thôi vào chỗ ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.!"Mộc lão gia lên tiếng.
Phong Thần định kéo Lục Niệm Niệm lại ghế ngồi nhưng nhìn lấy ánh mắt như muốn giết người của Hàn Hạo Thiên thì Phong Thần bỏ luôn cái ý định ấy. Cậu từ từ đi lại ghế ngồi. Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm cũng đi theo sau. Lục Niệm Niệm định ngồi xuống kế Phong Thần thì bị Hàn Hạo Thiên dành chỗ, anh kéo cô ra ngồi vào kế Phong Thần và cho cô ngồi sát bên anh. Lục Niệm Niệm cũng không nói gì, vì cô cũng đoán ra là chồng mình đang "giấm".
"HáHá.! Hàn tổng cũng có ngày "giấm" luôn với em vợ.!" Nam Cẩn Phong cười lớn nói.
"Còn cười nữa.! Đập nát bệnh viện.!" Hàn Hạo Thiên đen mặt nhìn Nam Cẩn Phong.
Nhưng Nam Cẩn Phong đâu quan tâm, vì biết bạn mình sẽ không vì chuyện nhỏ này mà phá luôn cái nơi giúp người. "Haha.! không ngờ nha, em vợ đấy.!"
"Không ruột rà, không được. Mà có ruột rà cũng không.!"
Hàn Hạo Thiên nói một câu khó hiểu suy nghĩ một hồi mọi người mới hiểu được ý tứ của câu
"Câu trước nói xong thì vẫn còn cơ hội.! Mà nói ra câu sau thì chắc là không còn.!" Mộc Tuyết Vân nói.
"Là sao, tớ không hiểu cậu nói là ý gì" Lục Niệm Niệm khó hiểu hỏi Mộc Tuyết Vân.
"Cậu hỏi cha kìa.!" Mộc Tuyết Vân cười nói.
"Cha..." Lục Niệm Niệm nhìn Mộc lão gia.
"Để ta nói.!" Mộc lão gia nghiêm nghị.
"Chắc con nghe nói về việc của cha mẹ con và biết lúc đó mẹ con đang mang thai 5 tháng đúng chứ.?"
"Con biết ạ.!"
"Biết tin cha mẹ con sảy ra tai nạn, ra cùng đội cứu hộ đi tìm, nhưng không tìm thấy, lúc mọi người hết hy vọng, ta đi tìm một mình thì tìm thấy họ.! Cha con chết, mẹ con thì còn sống, chắc vì bà ấy đang mang theo một sinh mệnh nữa nên thần chết không nỡ dắt bà đi. Ta bí mật chôn cha con và chăm sóc cho mẹ con. Những người kia không tìm thấy xác cha mẹ con nên xác định họ đã chết." Mộc lão gia ngừng một chút rồi nói tiếp. "Ta chăm sóc mẹ con được thêm 2 tháng thì bà trở dạ sinh non, nếu bà sinh mổ bà sẽ có cơ hội sống, nhưng không bà chọn sinh tự nhiên. Sinh xong bà bị băng huyết nên qua đời."
"Cha...người nói vậy... vậy em ....em trai con đâu.!" Lục Niệm Niệm sụt sùi.
Thấy vợ mình khóc Hàn Hạo Thiên vội ôm cô vào lòng và vuốt lưng cô.
"Mẹ con từng nói với ta là, đặt cho thằng bé tên là Lục Phong Thần, nhưng vì không muốn ai biết thằng bé là con của Lục Ngạn nên ta đổi họ Lục thành họ Mộc và nói rằng thằng bé được ta nhận nuôi.!" Mộc lão gia điềm đạm nói.
"Vậy...vậy...!" cô ngập ngừng.
"Tiểu Thần là em ruột cậu.!" Mộc Tuyết Vân nói.
"Thật à.?" Hàn Hạo Thiên hỏi.
"Đúng.!" Nam Cẩn Phong xen vào.
"2 người biết.... trước rồi à.!" Lục Niệm Niệm nhìn Mộc Tuyết Vân và Nam Cẩn Phong.
"Đúng, tớ và Phong mới biết thôi, nhưng muốn cho cậu bất ngờ.!"
"Tiểu Thần...!" Lục Niệm Niệm nhìn Phong Thần.
"Chị..!"
Lục Niệm Niệm khóc nấc lên. Cô khóc vì vui mừng, mừng vì cô biết cô vẫn còn một người em "ruột". Cô rời khỏi chỗ mình đang ngồi bước qua định ôm Phong Thần vào lòng, nhưng cậu ấy có vẻ hơi né tránh.! Cô đang không hiểu tại sao thì nghe thấy Nam Cẩn Phong nói
"Thằng bé né cậu là đúng rồi.! Cái ánh mắt, và lời nói của Hàn tổng lúc nảy nó mang tính đe dọa cao lắm đấy."
Lục Niệm Niệm và Phong Thần nhìn Hàn Hạo Thiên thì chỉ nhận được cái gật đầu của anh. Cô như hiểu ý, lao vào ôm lấy Phong Thần. Sau một hồi khóc sướt mướt thì Nam Cẩn Phong đưa ra một phong bì.
"Để xác thực, tôi đã làm xét nghiệm cho 2 người. Và xét nghiệm là 99,9%" Nam Cẩn Phong nói.
"Cảm ơn.!" Hàn Hạo Thiên lấy cái phong bì ra xem rồi nói với Nam Cẩn Phong.
"Các con nói chuyện đi.! Ta lên phòng nghỉ ngơi trước.!" Mộc lão gia nói.
"Vâng.!"
"Hay chúng ta mở tiệc ăn mừng đi.! Gọi cả Ngô Tuyết và Cao Thành nữa.!" Mộc Tuyết Vân hớn hở nói.
"Được đấy.!" Nam Cẩn Phong hùa theo.!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.