Chương 11
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Nhã Thần ngây người ra, cảm giác như có một điều gì đó bất ngờ ập đến. Cái tên này, đã từ rất lâu rồi anh không nghe ai gọi mình nữa. Ngoài ba mẹ anh và Tiểu Hà, bây giờ ba mẹ anh đều đã mất, anh còn nghĩ nó đã đi vào dĩ vãng.
Sống mũi anh đột nhiên cay xè, anh nhìn Tiểu Hà hỏi.
"Em... vừa gọi tôi là gì?"
Tiểu Hà nhìn anh rưng rưng nước mắt.
"Em là Tiểu Hà! Là Hoa Tiểu Hà!"
"Tiểu Hà?"
Nhã Thần nhìn cô ngây ngốc, chuyện này đến với anh thật sự quá bất ngờ. Vài chục phút trước anh còn định đến nhà tìm cô, bây giờ cô lại ngồi ở ngay trước mặt, mà lại còn là người mình đã từng quen biết.
Tiểu Hà lấy con chuồn chuồn thủy tinh ra đưa cho anh xem, anh liền nhận ra nó. Cầm nó trên tay, giọng anh run rẩy.
"Đúng rồi! Là nó...nó là con chuồn chuồn, mà anh đã tặng cho Tiểu Hà!"
"Em là Tiểu Hà đây! Anh Bột! Là em đây!"
Người nói màu xanh thuần khiết đẹp tựa mối tình đầu.
Như bông tuyết nhỏ lạc giữa bờ biển dài vô tận.
Vào một ngày nào đó của mùa thứ năm.
Sẽ là khoảnh khắc mà chúng ta gặp được nhau.
Người nói lọ thủy tinh rỗng hợp với những điều ước nguyện.
Ở nơi đó có trăng thanh gió ấm.
Vào tháng mười ba người sẽ xuất hiện như đã hẹn.
Chân trời góc biển cũng chẳng còn xa xôi.
Nhã Thần nhìn Tiểu Hà xúc động.
"Đúng là em rồi! Tiểu Hà!"
Anh ôm chầm lấy cô mà nghẹn ngào, thật không ngờ họ lại gặp nhau như thế. Gặp nhau từ trước, xem nhau như một người bạn tri kỉ. Anh ngốc thật, vậy mà anh còn nghĩ sẽ từ chối cô bạn thanh mai trúc mã để yêu cô. Nhưng anh lại không thể ngờ rằng, cô và cô bé năm nào là một.
Trái đất này đúng là tròn, đi hết một vòng lại gặp được nhau. Nhã Thần cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng, cuối cùng cũng tìm được người con gái năm nào.
"Bao nhiêu năm qua, anh thật sự...thật sự tìm em rất cực khổ!"
"Ba mẹ em đều mất cả rồi, em phải sống với ba mẹ nuôi, nhưng họ"...
Nhã Thần vừa nghe thì đã hiểu. Ba mẹ nuôi thì làm sao mà yêu thương cô bằng ba mẹ ruột nữa. Chỉ cần nghĩ đến những ấm ức mà cô đã chịu bấy nhiêu năm qua, anh lại cảm thấy vô cùng xót xa. Anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, vuốt ve.
"Xin lỗi! Để em chịu khổ rồi!
Người ngạo nghễ bay xa, còn tôi ở lại với mùa hạ.
Chẳng nghe thấy lời nhắn nhủ của tôi.
Cứ thế lập lại thật nhiều năm qua.
Niềm nhớ thương nơi vĩ độ Bắc bị cơn ,gió mùa thổi đi xa.
Cuốn theo nỗi vương vấn còn đọng lại bên gò má.
Mang cả câu hát trong bài thơ bay đi xa mãi.
Người cao ngạo bay cao, còn tôi dừng chân bên phiến lá.
Dù đi đến hai thế giới khác nhau nhưng chưa từng nói lời từ biệt.
Nhớ ngày hôm qua trăng mọc trên bờ biển xanh, cuối cùng tôi cũng thoát xác.
Nụ cười thành thật hé nở trên khuôn mặt tôi.
Vậy mà người lại chẳng kịp nhìn lấy một lần.
...
Nhã Thần đã ổn hơn một chút, nhưng vì va đập ở đầu nên vẫn cần phải theo dõi một ngày nữa mới xuất viện. Tiểu Hà thường xuyên lui tới chăm sóc anh, họ bây giờ đã tiến thêm một bậc nữa, cách nhìn nhau cũng trở nên khác hẳn đi.
Hôm nay là ngày cuối anh ở bệnh viện, cô mang trái cây đến cho anh.
"Nhã Thần! Em có mang trái cây đến này!"
Nhã Thần đang nằm thì lập tức bật người ngồi dậy, làm cô sốt sắn.
"Ấy! Đừng có cử động mạnh thế chứ? Anh bị ngáo sao? Vết thương trên đầu còn chưa lành kìa!"
Anh nhìn Tiểu Hà ngồi trước mặt mà còn nghĩ mình nằm mơ chưa tỉnh. Nhìn cô thật sự rất đáng yêu, vẫn cái nét tinh nghịch lanh lợi như ngày nào. Có trách là trách anh nhận ra muộn, nhưng vẫn còn hơn là không thể tìm ra cô.
Anh cười mãn nguyện nói.
"Gặp được em rồi thì một chút thương tích này cũng là xứng đáng mà!"
Tiểu Hà đang gọt trái cây, nghe xong lập tức buôn dao xuống tỏ thái độ.
"Này! Anh nói thế mà nghe được á? Có ai sinh ra mà muốn mình bị như anh không?"
Ngoài cửa có người đi vào, là Cao Thi Nguyệt, cô ta nhìn thấy Tiểu Hà ngồi ở đó liền khựng lại, tay cầm bó hoa trở nên siết chặt. Cô ta cười gượng đi vào nói.
"Em nghe tin anh gặp chuyện nên đến thăm anh một chút!"
Tiểu Hà vừa nhìn đã nhớ ra cô, là người đã ôm Nhã Thần lần trước ở bãi đậu xe. Cô nhìn cô ta vừa tỏ ra ngượng mộ lại cảm thấy khó chịu.
Chị ta là người lần trước ôm Nhã Thần đây mà? Nhìn chị ta sang trọng xinh đẹp như vậy, chắc cũng là một doanh nhân thành đạt. Ngưỡng mộ thật! Nhưng mà...Lúc trước mình không biết anh Bột và Nhã Thần là một nên có thể làm lơ được, bây giờ mình biết rồi thì lại cảm thấy ghen tị. Không biết quan hệ giữa chị ta và anh Nhã Thần là gì nữa?
Cô theo phép lịch sự, nhìn thấy bạn đến thăm anh cũng không định làm phiền, vội vàng đứng dậy nói.
"Anh chị nói chuyện đi nhé! Em xin phép ra ngoài!"
Thi Nguyệt cười xã giao với cô, còn nghĩ sẽ có không gian riêng tư với Nhã Thần, nhưng nào ngờ anh lại giữ tay Tiểu Hà lại mà nói.
"Không cần đâu! Em cứ ở đây đi!"
Anh nhìn cô ta rồi nhìn Tiểu Hà nói.
"Đây là bạn cũ của anh thôi mà, không sao đâu!"
Bạn cũ sao? Anh xem em là bạn cũ...ở trước mặt của cô ta sao?
Bài hát sử dụng : Phi Điểu Và Ve Sầu.
________________________________________________
Sống mũi anh đột nhiên cay xè, anh nhìn Tiểu Hà hỏi.
"Em... vừa gọi tôi là gì?"
Tiểu Hà nhìn anh rưng rưng nước mắt.
"Em là Tiểu Hà! Là Hoa Tiểu Hà!"
"Tiểu Hà?"
Nhã Thần nhìn cô ngây ngốc, chuyện này đến với anh thật sự quá bất ngờ. Vài chục phút trước anh còn định đến nhà tìm cô, bây giờ cô lại ngồi ở ngay trước mặt, mà lại còn là người mình đã từng quen biết.
Tiểu Hà lấy con chuồn chuồn thủy tinh ra đưa cho anh xem, anh liền nhận ra nó. Cầm nó trên tay, giọng anh run rẩy.
"Đúng rồi! Là nó...nó là con chuồn chuồn, mà anh đã tặng cho Tiểu Hà!"
"Em là Tiểu Hà đây! Anh Bột! Là em đây!"
Người nói màu xanh thuần khiết đẹp tựa mối tình đầu.
Như bông tuyết nhỏ lạc giữa bờ biển dài vô tận.
Vào một ngày nào đó của mùa thứ năm.
Sẽ là khoảnh khắc mà chúng ta gặp được nhau.
Người nói lọ thủy tinh rỗng hợp với những điều ước nguyện.
Ở nơi đó có trăng thanh gió ấm.
Vào tháng mười ba người sẽ xuất hiện như đã hẹn.
Chân trời góc biển cũng chẳng còn xa xôi.
Nhã Thần nhìn Tiểu Hà xúc động.
"Đúng là em rồi! Tiểu Hà!"
Anh ôm chầm lấy cô mà nghẹn ngào, thật không ngờ họ lại gặp nhau như thế. Gặp nhau từ trước, xem nhau như một người bạn tri kỉ. Anh ngốc thật, vậy mà anh còn nghĩ sẽ từ chối cô bạn thanh mai trúc mã để yêu cô. Nhưng anh lại không thể ngờ rằng, cô và cô bé năm nào là một.
Trái đất này đúng là tròn, đi hết một vòng lại gặp được nhau. Nhã Thần cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng, cuối cùng cũng tìm được người con gái năm nào.
"Bao nhiêu năm qua, anh thật sự...thật sự tìm em rất cực khổ!"
"Ba mẹ em đều mất cả rồi, em phải sống với ba mẹ nuôi, nhưng họ"...
Nhã Thần vừa nghe thì đã hiểu. Ba mẹ nuôi thì làm sao mà yêu thương cô bằng ba mẹ ruột nữa. Chỉ cần nghĩ đến những ấm ức mà cô đã chịu bấy nhiêu năm qua, anh lại cảm thấy vô cùng xót xa. Anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, vuốt ve.
"Xin lỗi! Để em chịu khổ rồi!
Người ngạo nghễ bay xa, còn tôi ở lại với mùa hạ.
Chẳng nghe thấy lời nhắn nhủ của tôi.
Cứ thế lập lại thật nhiều năm qua.
Niềm nhớ thương nơi vĩ độ Bắc bị cơn ,gió mùa thổi đi xa.
Cuốn theo nỗi vương vấn còn đọng lại bên gò má.
Mang cả câu hát trong bài thơ bay đi xa mãi.
Người cao ngạo bay cao, còn tôi dừng chân bên phiến lá.
Dù đi đến hai thế giới khác nhau nhưng chưa từng nói lời từ biệt.
Nhớ ngày hôm qua trăng mọc trên bờ biển xanh, cuối cùng tôi cũng thoát xác.
Nụ cười thành thật hé nở trên khuôn mặt tôi.
Vậy mà người lại chẳng kịp nhìn lấy một lần.
...
Nhã Thần đã ổn hơn một chút, nhưng vì va đập ở đầu nên vẫn cần phải theo dõi một ngày nữa mới xuất viện. Tiểu Hà thường xuyên lui tới chăm sóc anh, họ bây giờ đã tiến thêm một bậc nữa, cách nhìn nhau cũng trở nên khác hẳn đi.
Hôm nay là ngày cuối anh ở bệnh viện, cô mang trái cây đến cho anh.
"Nhã Thần! Em có mang trái cây đến này!"
Nhã Thần đang nằm thì lập tức bật người ngồi dậy, làm cô sốt sắn.
"Ấy! Đừng có cử động mạnh thế chứ? Anh bị ngáo sao? Vết thương trên đầu còn chưa lành kìa!"
Anh nhìn Tiểu Hà ngồi trước mặt mà còn nghĩ mình nằm mơ chưa tỉnh. Nhìn cô thật sự rất đáng yêu, vẫn cái nét tinh nghịch lanh lợi như ngày nào. Có trách là trách anh nhận ra muộn, nhưng vẫn còn hơn là không thể tìm ra cô.
Anh cười mãn nguyện nói.
"Gặp được em rồi thì một chút thương tích này cũng là xứng đáng mà!"
Tiểu Hà đang gọt trái cây, nghe xong lập tức buôn dao xuống tỏ thái độ.
"Này! Anh nói thế mà nghe được á? Có ai sinh ra mà muốn mình bị như anh không?"
Ngoài cửa có người đi vào, là Cao Thi Nguyệt, cô ta nhìn thấy Tiểu Hà ngồi ở đó liền khựng lại, tay cầm bó hoa trở nên siết chặt. Cô ta cười gượng đi vào nói.
"Em nghe tin anh gặp chuyện nên đến thăm anh một chút!"
Tiểu Hà vừa nhìn đã nhớ ra cô, là người đã ôm Nhã Thần lần trước ở bãi đậu xe. Cô nhìn cô ta vừa tỏ ra ngượng mộ lại cảm thấy khó chịu.
Chị ta là người lần trước ôm Nhã Thần đây mà? Nhìn chị ta sang trọng xinh đẹp như vậy, chắc cũng là một doanh nhân thành đạt. Ngưỡng mộ thật! Nhưng mà...Lúc trước mình không biết anh Bột và Nhã Thần là một nên có thể làm lơ được, bây giờ mình biết rồi thì lại cảm thấy ghen tị. Không biết quan hệ giữa chị ta và anh Nhã Thần là gì nữa?
Cô theo phép lịch sự, nhìn thấy bạn đến thăm anh cũng không định làm phiền, vội vàng đứng dậy nói.
"Anh chị nói chuyện đi nhé! Em xin phép ra ngoài!"
Thi Nguyệt cười xã giao với cô, còn nghĩ sẽ có không gian riêng tư với Nhã Thần, nhưng nào ngờ anh lại giữ tay Tiểu Hà lại mà nói.
"Không cần đâu! Em cứ ở đây đi!"
Anh nhìn cô ta rồi nhìn Tiểu Hà nói.
"Đây là bạn cũ của anh thôi mà, không sao đâu!"
Bạn cũ sao? Anh xem em là bạn cũ...ở trước mặt của cô ta sao?
Bài hát sử dụng : Phi Điểu Và Ve Sầu.
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.