Chương 23
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Tin đồn Lý thiếu đã bí mật có người yêu trong công ty ngày càng nhiều. Anh không lên tiếng phủ nhận cũng không thừa nhận, úp mở như vậy lại càng khiến nhiều nhân viên nữ ôm mộng đau tim.
Nghỉ trưa, Nhã Thần định gọi đồ ăn thì bên ngoài có người gõ cửa. Người bước vào là một cô nhân viên đã để ý anh từ lâu, tên là Thủy Hạ, cô ấy trên tay cầm theo hộp gì đó, ngại ngùng đứng bên cửa. Anh nhìn cô ta, cau mày.
"Có chuyện gì vậy?"
"Lý thiếu! Anh vẫn... chưa ăn cơm trưa phải không? Tôi có mua cơm cho anh này, anh mau ăn đi!"
Nhã Thần bất ngờ, anh nhìn hộp cơm rồi lại nhìn Thủy Hạ. Đây là có ý gì đây nhỉ?
Thấy anh vẫn chưa hồi đáp gì, Thủy Hạ mạo muội đi vào phòng làm việc của anh, cười nói.
"Tại tôi thấy Lý thiếu chưa ăn, nên chỉ muốn mời anh một bữa thôi, không có ý gì đâu."
"Xin lỗi. Nhưng tôi vẫn chưa đói."
"Nhưng mà tôi..."
Điện thoại của anh reo lên, là Tiểu Hà gọi. Anh lấy điện thoại ra bắt máy lên.
"Anh nghe đây!"
"Em lên được không?"
Nhã Thần nghe mà không hiểu cô đang hỏi gì cả. Anh cau mày.
"Lên đâu?"
Tiểu Hà lúc này đang đứng ở ngay đại sảnh của công ty mà anh không hề biết. Trên tay cô còn cầm theo một chiếc hộp hình trái tim màu hồng, có vẻ là cơm trưa. Cô còn đeo cả khẩu trang làm ai đi qua đi lại cũng nhìn.
"Em đang ở dưới sảnh công ty, mang cơm trưa đến cho anh này!"
Nhã Thần hốt hoảng đứng dậy làm Thủy Hạ giật cả mình. Anh nhìn cô ta biểu cảm khó hiểu, xua xua tay ý muốn bảo cô ta đi đi. Cô ta cứ ú ớ không hiểu anh làm gì.
Anh khổ sở đưa điện thoại ra xa, nói khẽ.
"Đi mau! Đi mau!"
Thủy Hạ gật đầu rồi đi ngay, lúc này anh mới thở phào.
Nếu để Tiểu Hà thấy Thủy Hạ ở đây, nhất định sẽ xảy ra chiến tranh. Cũng may mà cô ấy còn hỏi ý mình trước khi lên đây.
Anh đồng ý cho cô lên. Nhìn thấy cô hiên ngang đi vào phòng anh, ai ai cũng tò mò bàn tán.
"Đó là ai vậy?"
"Có khi nào là bạn gái của Lý thiếu không?"
"Có thật không đó?"
Vài ba người lén lút đứng bên ngoài khe cửa nhìn vào, cố xem xem dung mạo của Tiểu Hà ra sao mà lại khiến Lý thiếu của họ mê mệt như vậy.
Trong này, cô vừa đi vào đã làm anh lầm tưởng cô là ai khác, anh hỏi.
"Cô là..."
Tiểu Hà đi lại gần anh hơn nói khẽ.
"Em là Tiểu Hà."
Nhã Thần thấy vậy liền phụt cười.
"Không cần làm vậy đâu. Em... mau tháo khẩu trang xuống đi!"
Cô vừa tháo khẩu trang ra, những người nhìn lén bên ngoài đã trầm trồ vì nhan sắc xinh đẹp này. Có vài người còn không kìm lòng được mà thốt lên phát ra tiếng, vô tình để anh nghe được.
Nhã Thần ghé mắt ra nhìn, họ liền chạy biến đi đâu từ khi nào. Anh đột ngột kéo cô ngồi lên đùi mình, hít hà lấy mùi hương trên tóc cô, tựa đầu vào vài cô thủ thỉ.
"Anh nhớ em lắm! Bảo bối à!"
Tiểu Hà ngượng chín mặt, thẹn thùng trong lòng anh.
"Anh làm gì vậy? Ở đây là nơi làm việc đấy!"
"Anh bật chế độ đóng kín cửa rồi, không ai nhìn trộm chúng ta đâu!"
"Thật sao?"
Không ngờ công ty của Nhã Thần lại hiện đại và sử dụng nhiều công nghệ đến như vậy. Cả phòng làm việc của anh ấy, đều toát lên sự sang trọng và quyền lực của người đứng đầu.
...
Tiểu Hà ở lại công ty ăn cơm trưa rồi về nhà. Cô và anh bây giờ yêu đương thoải mái, không cần phải nghĩ ngợi gì. Đã có nhiều lần cô nghĩ đến việc nếu như ba mẹ anh còn sống, không biết họ sẽ nghĩ về cô như thế nào? Không biết họ có chấp nhận cô khi thấy công việc của cô không? Liệu họ có nghĩ cô không xứng với Nhã Thần hay không?
Đang đứng đợi xe ở vỉa hè rồi nghĩ ngợi,một chiếc xe hơi đậu ngay trước mặt cô. Cửa kính xe mở ra, người ngồi bên trong là Thi Nguyệt. Cô ta nhìn cô mỉm cười.
"Chào cô! Chúng ta gặp nhau một chút được không?"
Cô ta chẳng phải là người yêu cũ của Nhã Thần hay sao? Tại sao lại muốn hẹn gặp mình? Nếu đã như vậy, mình cũng muốn nói rõ với cô ta một vài chuyện.
Họ ngồi lại tại một quán cà phê, Thi Nguyệt vẫn luôn giữ bình tĩnh để nói chuyện với Tiểu Hà, nhưng trong thâm tâm thì lại vô cùng thù hận.
"Chắc cô cũng đã nghe Nhã Thần nói về tôi rồi phải không? Cô Hoa?"
Tiểu Hà cười nhạt.
"Có nghe một chút, Nhã Thần nói cô là người cũ, không đáng để nhắc tới."
________________________________________________
Nghỉ trưa, Nhã Thần định gọi đồ ăn thì bên ngoài có người gõ cửa. Người bước vào là một cô nhân viên đã để ý anh từ lâu, tên là Thủy Hạ, cô ấy trên tay cầm theo hộp gì đó, ngại ngùng đứng bên cửa. Anh nhìn cô ta, cau mày.
"Có chuyện gì vậy?"
"Lý thiếu! Anh vẫn... chưa ăn cơm trưa phải không? Tôi có mua cơm cho anh này, anh mau ăn đi!"
Nhã Thần bất ngờ, anh nhìn hộp cơm rồi lại nhìn Thủy Hạ. Đây là có ý gì đây nhỉ?
Thấy anh vẫn chưa hồi đáp gì, Thủy Hạ mạo muội đi vào phòng làm việc của anh, cười nói.
"Tại tôi thấy Lý thiếu chưa ăn, nên chỉ muốn mời anh một bữa thôi, không có ý gì đâu."
"Xin lỗi. Nhưng tôi vẫn chưa đói."
"Nhưng mà tôi..."
Điện thoại của anh reo lên, là Tiểu Hà gọi. Anh lấy điện thoại ra bắt máy lên.
"Anh nghe đây!"
"Em lên được không?"
Nhã Thần nghe mà không hiểu cô đang hỏi gì cả. Anh cau mày.
"Lên đâu?"
Tiểu Hà lúc này đang đứng ở ngay đại sảnh của công ty mà anh không hề biết. Trên tay cô còn cầm theo một chiếc hộp hình trái tim màu hồng, có vẻ là cơm trưa. Cô còn đeo cả khẩu trang làm ai đi qua đi lại cũng nhìn.
"Em đang ở dưới sảnh công ty, mang cơm trưa đến cho anh này!"
Nhã Thần hốt hoảng đứng dậy làm Thủy Hạ giật cả mình. Anh nhìn cô ta biểu cảm khó hiểu, xua xua tay ý muốn bảo cô ta đi đi. Cô ta cứ ú ớ không hiểu anh làm gì.
Anh khổ sở đưa điện thoại ra xa, nói khẽ.
"Đi mau! Đi mau!"
Thủy Hạ gật đầu rồi đi ngay, lúc này anh mới thở phào.
Nếu để Tiểu Hà thấy Thủy Hạ ở đây, nhất định sẽ xảy ra chiến tranh. Cũng may mà cô ấy còn hỏi ý mình trước khi lên đây.
Anh đồng ý cho cô lên. Nhìn thấy cô hiên ngang đi vào phòng anh, ai ai cũng tò mò bàn tán.
"Đó là ai vậy?"
"Có khi nào là bạn gái của Lý thiếu không?"
"Có thật không đó?"
Vài ba người lén lút đứng bên ngoài khe cửa nhìn vào, cố xem xem dung mạo của Tiểu Hà ra sao mà lại khiến Lý thiếu của họ mê mệt như vậy.
Trong này, cô vừa đi vào đã làm anh lầm tưởng cô là ai khác, anh hỏi.
"Cô là..."
Tiểu Hà đi lại gần anh hơn nói khẽ.
"Em là Tiểu Hà."
Nhã Thần thấy vậy liền phụt cười.
"Không cần làm vậy đâu. Em... mau tháo khẩu trang xuống đi!"
Cô vừa tháo khẩu trang ra, những người nhìn lén bên ngoài đã trầm trồ vì nhan sắc xinh đẹp này. Có vài người còn không kìm lòng được mà thốt lên phát ra tiếng, vô tình để anh nghe được.
Nhã Thần ghé mắt ra nhìn, họ liền chạy biến đi đâu từ khi nào. Anh đột ngột kéo cô ngồi lên đùi mình, hít hà lấy mùi hương trên tóc cô, tựa đầu vào vài cô thủ thỉ.
"Anh nhớ em lắm! Bảo bối à!"
Tiểu Hà ngượng chín mặt, thẹn thùng trong lòng anh.
"Anh làm gì vậy? Ở đây là nơi làm việc đấy!"
"Anh bật chế độ đóng kín cửa rồi, không ai nhìn trộm chúng ta đâu!"
"Thật sao?"
Không ngờ công ty của Nhã Thần lại hiện đại và sử dụng nhiều công nghệ đến như vậy. Cả phòng làm việc của anh ấy, đều toát lên sự sang trọng và quyền lực của người đứng đầu.
...
Tiểu Hà ở lại công ty ăn cơm trưa rồi về nhà. Cô và anh bây giờ yêu đương thoải mái, không cần phải nghĩ ngợi gì. Đã có nhiều lần cô nghĩ đến việc nếu như ba mẹ anh còn sống, không biết họ sẽ nghĩ về cô như thế nào? Không biết họ có chấp nhận cô khi thấy công việc của cô không? Liệu họ có nghĩ cô không xứng với Nhã Thần hay không?
Đang đứng đợi xe ở vỉa hè rồi nghĩ ngợi,một chiếc xe hơi đậu ngay trước mặt cô. Cửa kính xe mở ra, người ngồi bên trong là Thi Nguyệt. Cô ta nhìn cô mỉm cười.
"Chào cô! Chúng ta gặp nhau một chút được không?"
Cô ta chẳng phải là người yêu cũ của Nhã Thần hay sao? Tại sao lại muốn hẹn gặp mình? Nếu đã như vậy, mình cũng muốn nói rõ với cô ta một vài chuyện.
Họ ngồi lại tại một quán cà phê, Thi Nguyệt vẫn luôn giữ bình tĩnh để nói chuyện với Tiểu Hà, nhưng trong thâm tâm thì lại vô cùng thù hận.
"Chắc cô cũng đã nghe Nhã Thần nói về tôi rồi phải không? Cô Hoa?"
Tiểu Hà cười nhạt.
"Có nghe một chút, Nhã Thần nói cô là người cũ, không đáng để nhắc tới."
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.