Chương 45
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
"Chuyện này là sao chứ?"
Không thể nào? Chính tay mình đã lấy bản thiết kế đó rồi kia mà? Tại sao bây giờ nó lại nằm trong tay của Hoa Tiểu Hà? Không thể như vậy được.
Nhã Thần cũng không hiểu chuyện này là thế nào. Mới cách đây không lâu Thi Nguyệt còn nói bản thiết kế đã mất, vậy mà bây giờ nó lại nằm trong tay của Tiểu Hà.
"Chị bất ngờ lắm sao? Không ngờ lại nằm trong tay của tôi chứ gì? Cao Thi Nguyệt! Trò này của chị... thất bại rồi."
Tiểu Hà đã kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm đó. Trước khi cô ta lên phòng đã dừng lại ở phòng của một nhân viên khác để nói chuyện, Tiểu Hà đi ra ngoài lấy nước uống đã vô tình nghe thấy được. Hoá ra trong công ty này, lại có người bị cô ta mua chuộc từ lâu, muốn cùng nhau hãm hại cô, lại còn tính kế lâu như vậy.
"Chị Nguyệt! Chị yên tâm! Em sẽ không để chị thất vọng!"
"Đến lúc đó, chỉ cần cô đổi mẫu thiết kế này với một tờ giấy vụn, vậy là xong."
Nhã Thần nghe xong sự việc liền nhìn Thi Nguyệt chằm chằm.
"Có thật vậy không?"
"Nhã Thần! Em... em..."
Tiểu Hà nắm cánh tay anh, ý muốn mong anh đừng quá kích động. Cô muốn chính tay mình cho Cao Thi Nguyệt biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
"Nếu như tôi đoán không lầm, thì người mà cô gặp hôm đó... là Thủy Hạ nhỉ?"
Tiểu Hà nhìn sang Thủy Hạ đứng gần đó, cô ta liền cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên, tay chân run rẩy. Nhã Thần đứng dậy đi về phía của cô ta hỏi.
"Là cô? Có phải không?"
"T... tôi... tôi..."
"Có biết hậu quả của việc phản bội Lý Nhã Thần này là gì không?"
Anh nhìn cô ta. Chỉ một câu nói này thôi cũng đã đủ làm cho người ta sợ hãi. Thi Nguyệt lúc này chắc là đang cầu nguyện, cầu cho Thủy Hạ mọi giá cũng không được nói nửa lời,nếu không thì cả hai khó mà thoát được. Nhưng đứng trước thế lực lớn mạnh của Lý thiếu và cô ta, cũng đã đủ hiểu Thủy Hạ sẽ làm gì để chừa đường lui cho mình.
Vậy là trong cơn sợ hãi, Thủy Hạ đã khai ra. Cô ta chìa tay chỉ về phía Thi Nguyệt nói.
"Là... là cô ta. Chính là cô ta đã bảo tôi làm như vậy, nói là muốn thấy cậu đuổi cô Hoa ra khỏi công ty, muốn hai người bất hoà."
"Tôi thật sự không biết gì hết, chỉ là do tôi ngu dại làm theo lời cô ta mà thôi. Lý thiếu! Cầu xin anh đừng đuổi cũng đừng trừng phạt tôi. Tôi biết sai rồi."
Nhã Thần tạm thời không để ý đến Thủy Hạ, anh nhìn sang Cao Thi Nguyệt đang sợ hãi đến nỗi không nói được lời nào. Cô ta cụp mắt không dám nhìn anh.
Đầu anh bây giờ đau như búa bổ, nhưng vẫn cố cầm cự. Anh nhắm mắt lại một chút, rồi nhìn cô ta.
"Tôi đã nói thế nào? Cô không nhớ sao? Rằng cô không được động đến Tiểu Hà kia mà? Bây giờ cô lại dùng thủ đoạn này đối phó cô ấy sao?"
"Cô biết viên kim cương đó vô cùng quý giá, muốn tôi đuổi Tiểu Hà ra khỏi công ty, làm sứt mẻ tình cảm của chúng tôi có phải không?"
Thi Nguyệt lúc này làm gì còn đường lui nữa? Trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Nhã Thần, trước sự khinh thường dị nghị của các nhân viên khác, cô ta chỉ có thể nói những lời giải thích vô ích.
"Nhã Thần! Không phải như vậy đâu mà! Anh tin em đi có được không? Nhã Thần?"
Anh không nhìn mặt cô ta dù chỉ một chút, ra lệnh.
"Vũ!"
"Dạ?"
"Đưa cô ta đến sở cảnh sát điều tra về tội lừa đảo, đánh tráo bản thiết kế kim cương với giá trị lớn."
Vũ nghe lệnh lập tức thi hành ngay, đi đến giữ lấy tay Thi Nguyệt. Cô ta liên tục vùng vẫy không chấp nhận được sự thật này. Chuyện đã rõ ràng như vậy, đưa cô ta đến sở cảnh sát thì chẳng khác nào ngồi tù. Cô ta không phục, nhất định không chịu rời đi. Thấy cô ta cứ như vậy, Nhã Thần lại ra thêm lệnh.
"Nếu cô ta không đi! Vậy thì trực tiếp gọi cảnh sát đến bắt cô ta đi!"
Giằng co mãi một hồi, cuối cùng Cao Thi Nguyệt cũng phải theo Vũ đến sở cảnh sát. Lúc bấy giờ chỉ còn lại Thủy Hạ là người liên can đến việc vừa rồi. Cô ta vừa thấy anh liếc nhìn, sợ đến mềm nhũn hai chân mà quỳ xuống.
"Lý thiếu! Tôi... tôi biết sai rồi! Tôi đã khai tất cả rồi! Cậu tha cho tôi có được không? Tôi xin cậu mà! Lý thiếu!"
Anh vốn không thích dài dòng, nhất là với hạng người có mưu đồ xấu xa như thế này, không đáng để giữ lại.
"Bảo vệ! Đưa cô ta ra ngoài đừng để tôi thấy nữa!"
"Đừng mà! Lý thiếu! Tôi sai rồi! Lý thiếu!"
________________________________________________
Không thể nào? Chính tay mình đã lấy bản thiết kế đó rồi kia mà? Tại sao bây giờ nó lại nằm trong tay của Hoa Tiểu Hà? Không thể như vậy được.
Nhã Thần cũng không hiểu chuyện này là thế nào. Mới cách đây không lâu Thi Nguyệt còn nói bản thiết kế đã mất, vậy mà bây giờ nó lại nằm trong tay của Tiểu Hà.
"Chị bất ngờ lắm sao? Không ngờ lại nằm trong tay của tôi chứ gì? Cao Thi Nguyệt! Trò này của chị... thất bại rồi."
Tiểu Hà đã kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm đó. Trước khi cô ta lên phòng đã dừng lại ở phòng của một nhân viên khác để nói chuyện, Tiểu Hà đi ra ngoài lấy nước uống đã vô tình nghe thấy được. Hoá ra trong công ty này, lại có người bị cô ta mua chuộc từ lâu, muốn cùng nhau hãm hại cô, lại còn tính kế lâu như vậy.
"Chị Nguyệt! Chị yên tâm! Em sẽ không để chị thất vọng!"
"Đến lúc đó, chỉ cần cô đổi mẫu thiết kế này với một tờ giấy vụn, vậy là xong."
Nhã Thần nghe xong sự việc liền nhìn Thi Nguyệt chằm chằm.
"Có thật vậy không?"
"Nhã Thần! Em... em..."
Tiểu Hà nắm cánh tay anh, ý muốn mong anh đừng quá kích động. Cô muốn chính tay mình cho Cao Thi Nguyệt biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
"Nếu như tôi đoán không lầm, thì người mà cô gặp hôm đó... là Thủy Hạ nhỉ?"
Tiểu Hà nhìn sang Thủy Hạ đứng gần đó, cô ta liền cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lên, tay chân run rẩy. Nhã Thần đứng dậy đi về phía của cô ta hỏi.
"Là cô? Có phải không?"
"T... tôi... tôi..."
"Có biết hậu quả của việc phản bội Lý Nhã Thần này là gì không?"
Anh nhìn cô ta. Chỉ một câu nói này thôi cũng đã đủ làm cho người ta sợ hãi. Thi Nguyệt lúc này chắc là đang cầu nguyện, cầu cho Thủy Hạ mọi giá cũng không được nói nửa lời,nếu không thì cả hai khó mà thoát được. Nhưng đứng trước thế lực lớn mạnh của Lý thiếu và cô ta, cũng đã đủ hiểu Thủy Hạ sẽ làm gì để chừa đường lui cho mình.
Vậy là trong cơn sợ hãi, Thủy Hạ đã khai ra. Cô ta chìa tay chỉ về phía Thi Nguyệt nói.
"Là... là cô ta. Chính là cô ta đã bảo tôi làm như vậy, nói là muốn thấy cậu đuổi cô Hoa ra khỏi công ty, muốn hai người bất hoà."
"Tôi thật sự không biết gì hết, chỉ là do tôi ngu dại làm theo lời cô ta mà thôi. Lý thiếu! Cầu xin anh đừng đuổi cũng đừng trừng phạt tôi. Tôi biết sai rồi."
Nhã Thần tạm thời không để ý đến Thủy Hạ, anh nhìn sang Cao Thi Nguyệt đang sợ hãi đến nỗi không nói được lời nào. Cô ta cụp mắt không dám nhìn anh.
Đầu anh bây giờ đau như búa bổ, nhưng vẫn cố cầm cự. Anh nhắm mắt lại một chút, rồi nhìn cô ta.
"Tôi đã nói thế nào? Cô không nhớ sao? Rằng cô không được động đến Tiểu Hà kia mà? Bây giờ cô lại dùng thủ đoạn này đối phó cô ấy sao?"
"Cô biết viên kim cương đó vô cùng quý giá, muốn tôi đuổi Tiểu Hà ra khỏi công ty, làm sứt mẻ tình cảm của chúng tôi có phải không?"
Thi Nguyệt lúc này làm gì còn đường lui nữa? Trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Nhã Thần, trước sự khinh thường dị nghị của các nhân viên khác, cô ta chỉ có thể nói những lời giải thích vô ích.
"Nhã Thần! Không phải như vậy đâu mà! Anh tin em đi có được không? Nhã Thần?"
Anh không nhìn mặt cô ta dù chỉ một chút, ra lệnh.
"Vũ!"
"Dạ?"
"Đưa cô ta đến sở cảnh sát điều tra về tội lừa đảo, đánh tráo bản thiết kế kim cương với giá trị lớn."
Vũ nghe lệnh lập tức thi hành ngay, đi đến giữ lấy tay Thi Nguyệt. Cô ta liên tục vùng vẫy không chấp nhận được sự thật này. Chuyện đã rõ ràng như vậy, đưa cô ta đến sở cảnh sát thì chẳng khác nào ngồi tù. Cô ta không phục, nhất định không chịu rời đi. Thấy cô ta cứ như vậy, Nhã Thần lại ra thêm lệnh.
"Nếu cô ta không đi! Vậy thì trực tiếp gọi cảnh sát đến bắt cô ta đi!"
Giằng co mãi một hồi, cuối cùng Cao Thi Nguyệt cũng phải theo Vũ đến sở cảnh sát. Lúc bấy giờ chỉ còn lại Thủy Hạ là người liên can đến việc vừa rồi. Cô ta vừa thấy anh liếc nhìn, sợ đến mềm nhũn hai chân mà quỳ xuống.
"Lý thiếu! Tôi... tôi biết sai rồi! Tôi đã khai tất cả rồi! Cậu tha cho tôi có được không? Tôi xin cậu mà! Lý thiếu!"
Anh vốn không thích dài dòng, nhất là với hạng người có mưu đồ xấu xa như thế này, không đáng để giữ lại.
"Bảo vệ! Đưa cô ta ra ngoài đừng để tôi thấy nữa!"
"Đừng mà! Lý thiếu! Tôi sai rồi! Lý thiếu!"
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.