Chương 51
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Hôm nay Nhã Thần cho Tiểu Hà nghỉ một bữa, vì phải lo cho Tiểu Hoàng ôn thi cuối kỳ, chỉ có mình anh đến công ty làm việc. Trên đường về, anh vô tình nhìn thấy Kim Ngọc Sam đang đi bộ bên lề đường. Cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng cô ta đi đến bãi đỗ xe để lấy xe thôi, nên anh đi luôn. Nhưng khi vừa chạy qua một chút, nhìn vào kính chiếu hậu bên ngoài lại thấy có một đám đàn ông đi về phía cô ta mà ghẹo chọc. Nhã Thần đành phải quay xe lại.
Anh tấp xe vào lề, mở cửa kính xe ra gọi vội.
"Lên xe mau!"
Kim Ngọc Sam bỏ lại cái túi xách vừa bị mất giật mất rồi leo lên xe anh, cả giày cũng để lại đó. Cô ta lúc này vẫn đang vô cùng sợ hãi, trán đẫm mồ hôi. Anh đưa cho cô ta chai nước suối để bên cạnh mình rồi hỏi.
"Không sao chứ?"
Cô ta sau khi uống nước xong liền đáp.
"Em không sao. Nhưng túi xách bị giật mất rồi!"
"Còn an toàn là được. Coi như của đi thay người đi!"
"Cảm ơn anh đã cứu em!"
"Không có gì! Tình cờ đi ngang qua mà thôi! Xe của em đâu?"
Cô ta nói rằng xe mình bị hư vừa đem đi sửa, định ra lề đường đón taxi về thì đã gặp mấy tên cướp đó. Nhã Thần đành phải đưa Kim Ngọc Sam về nhà.
Tiểu Hà ôn bài cho Tiểu Hoàng xong thì bảo nó lên phòng ngủ đợi cô về, cô đi mua ít đồ nấu súp cua. Trên đường đi vô cùng vui vẻ và phấn chấn, nghĩ đến việc Nhã Thần đã khỏi bệnh, Tiểu Hoàng thì sắp lên lớp mới, trong lòng cô rất vui. Biết anh thích ăn nhất là hải sản nên cô đã mua rất nhiều, đặc biệt là mực, còn có cả sách mà Tiểu Hoàng thích và kem dưa hấu.
Nhã Thần đưa Ngọc Sam đến trước cổng nhà, bước xuống xe tiễn cô ta.
"Chân không đi giày à?"
"Khi nãy chạy nhanh quá! Nên em đã bỏ lại!"
Cô ta nhìn anh cười ngượng ngùng, anh cũng chỉ cười nhạt một cái. Đột nhiên cô ta bước đến, hôn lên gò má anh một cái rồi cười tươi bảo.
"Nụ hôn cảm ơn đấy! Tạm biệt anh!"
Ngọc Sam ngượng ngùng chạy vào nhà. Nhã Thần lúc này đơ cứng ra, anh thật sự bất ngờ khi cô ta làm như thế, không thể lường trước được. Anh quay người lại chuẩn bị về, nhưng lại vô tình nhìn thấy Tiểu Hà đứng ở đối diện cách đó không xa, cô cũng đã thấy tất cả. Anh biết cô nhất định sẽ hiểu lầm, bỏ luôn chiếc xe lại mà chạy theo cô.
"Tiểu Hà? Tiểu Hà?"
Tiểu Hà trên tay cầm mấy túi đồ, vừa chạy vừa rơi nước mắt. Cô không muốn dừng lại, không muốn nghe anh nói gì cả, cứ thế mà chạy. Nhã Thần đuổi theo cô mãi nhưng vẫn không kịp, vì khoảng cách còn quá xa.
"Tiểu Hà? Nghe anh giải thích có được không?"
Cô chạy mãi chạy mãi, vô thức chạy ra lộ lớn từ khi nào mà không hay.
Ting! Ting!
Kétttttt! Rầm!
Lúc Nhã Thần đuổi kịp đến nơi, cô đã nằm trên mặt đất, các túi đồ rơi vung vãi, còn đang chảy rất nhiều máu. Anh thất thần chạy đến chỗ của cô.
"Tiểu Hà?"
Nhưng cô lúc này đã bất tỉnh từ lúc nào rồi, trên người toàn là những vết trầy xước, máu dính ở khoé môi, nhợt nhạt tái mét. Trái tim anh bây giờ như bị bóp nghẹn, lay gọi cô liên tục nhưng không tài nào gọi được.
...
Cô được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, Vũ và La Duật nhìn thấy anh im lặng ngồi như tản băng như thế cũng không dám hỏi gì nhiều. Anh bây giờ đầu óc hỗn độn, không nghĩ được gì cả, tay chân run rẩy, có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh và mạnh thế nào. Nhìn lại trên chiếc áo sơ mi sọc đen, dính vết máu của Tiểu Hà, môi anh mấp mé, run run.
Tiểu Hà? Làm ơn em đừng xảy ra chuyện gì cả có được không? Xin em đấy! Anh xin em đấy! Sau khi tỉnh lại rồi muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được. Nhưng em có thể... bình an được không vậy?
Anh gục đầu xuống hít hà, cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, cực kỳ khó chịu.
Tiểu Hoàng lúc này bất ngờ chạy đến, nó bây giờ cứ như là một người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ, túm lấy cổ áo anh mà tra hỏi.
"Anh đã làm gì chị ấy? Tại sao chị ấy nói đi ra ngoài mua thức ăn về nấu cho anh ăn nhưng lại thành ra thế này hả?"
"Tại sao?"
Nó còn liên tục đấm vào ngực anh, nhưng anh một chút phản khán cũng không có, chỉ để yên mặc cho nó đánh, nó chửi.
La Duật từ trong phòng cấp cứu đi ra, Nhã Thần cứ như người mất hồn vừa lấy lại ý thức, lập tức chạy đến chỗ anh ta hỏi.
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Tình trạng có chút chuyển biến xấu. Vết thương do mất máu quá nhiều, nên đang dần chìm vào hôn mê."
________________________________________________
Anh tấp xe vào lề, mở cửa kính xe ra gọi vội.
"Lên xe mau!"
Kim Ngọc Sam bỏ lại cái túi xách vừa bị mất giật mất rồi leo lên xe anh, cả giày cũng để lại đó. Cô ta lúc này vẫn đang vô cùng sợ hãi, trán đẫm mồ hôi. Anh đưa cho cô ta chai nước suối để bên cạnh mình rồi hỏi.
"Không sao chứ?"
Cô ta sau khi uống nước xong liền đáp.
"Em không sao. Nhưng túi xách bị giật mất rồi!"
"Còn an toàn là được. Coi như của đi thay người đi!"
"Cảm ơn anh đã cứu em!"
"Không có gì! Tình cờ đi ngang qua mà thôi! Xe của em đâu?"
Cô ta nói rằng xe mình bị hư vừa đem đi sửa, định ra lề đường đón taxi về thì đã gặp mấy tên cướp đó. Nhã Thần đành phải đưa Kim Ngọc Sam về nhà.
Tiểu Hà ôn bài cho Tiểu Hoàng xong thì bảo nó lên phòng ngủ đợi cô về, cô đi mua ít đồ nấu súp cua. Trên đường đi vô cùng vui vẻ và phấn chấn, nghĩ đến việc Nhã Thần đã khỏi bệnh, Tiểu Hoàng thì sắp lên lớp mới, trong lòng cô rất vui. Biết anh thích ăn nhất là hải sản nên cô đã mua rất nhiều, đặc biệt là mực, còn có cả sách mà Tiểu Hoàng thích và kem dưa hấu.
Nhã Thần đưa Ngọc Sam đến trước cổng nhà, bước xuống xe tiễn cô ta.
"Chân không đi giày à?"
"Khi nãy chạy nhanh quá! Nên em đã bỏ lại!"
Cô ta nhìn anh cười ngượng ngùng, anh cũng chỉ cười nhạt một cái. Đột nhiên cô ta bước đến, hôn lên gò má anh một cái rồi cười tươi bảo.
"Nụ hôn cảm ơn đấy! Tạm biệt anh!"
Ngọc Sam ngượng ngùng chạy vào nhà. Nhã Thần lúc này đơ cứng ra, anh thật sự bất ngờ khi cô ta làm như thế, không thể lường trước được. Anh quay người lại chuẩn bị về, nhưng lại vô tình nhìn thấy Tiểu Hà đứng ở đối diện cách đó không xa, cô cũng đã thấy tất cả. Anh biết cô nhất định sẽ hiểu lầm, bỏ luôn chiếc xe lại mà chạy theo cô.
"Tiểu Hà? Tiểu Hà?"
Tiểu Hà trên tay cầm mấy túi đồ, vừa chạy vừa rơi nước mắt. Cô không muốn dừng lại, không muốn nghe anh nói gì cả, cứ thế mà chạy. Nhã Thần đuổi theo cô mãi nhưng vẫn không kịp, vì khoảng cách còn quá xa.
"Tiểu Hà? Nghe anh giải thích có được không?"
Cô chạy mãi chạy mãi, vô thức chạy ra lộ lớn từ khi nào mà không hay.
Ting! Ting!
Kétttttt! Rầm!
Lúc Nhã Thần đuổi kịp đến nơi, cô đã nằm trên mặt đất, các túi đồ rơi vung vãi, còn đang chảy rất nhiều máu. Anh thất thần chạy đến chỗ của cô.
"Tiểu Hà?"
Nhưng cô lúc này đã bất tỉnh từ lúc nào rồi, trên người toàn là những vết trầy xước, máu dính ở khoé môi, nhợt nhạt tái mét. Trái tim anh bây giờ như bị bóp nghẹn, lay gọi cô liên tục nhưng không tài nào gọi được.
...
Cô được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, Vũ và La Duật nhìn thấy anh im lặng ngồi như tản băng như thế cũng không dám hỏi gì nhiều. Anh bây giờ đầu óc hỗn độn, không nghĩ được gì cả, tay chân run rẩy, có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh và mạnh thế nào. Nhìn lại trên chiếc áo sơ mi sọc đen, dính vết máu của Tiểu Hà, môi anh mấp mé, run run.
Tiểu Hà? Làm ơn em đừng xảy ra chuyện gì cả có được không? Xin em đấy! Anh xin em đấy! Sau khi tỉnh lại rồi muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được. Nhưng em có thể... bình an được không vậy?
Anh gục đầu xuống hít hà, cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, cực kỳ khó chịu.
Tiểu Hoàng lúc này bất ngờ chạy đến, nó bây giờ cứ như là một người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ, túm lấy cổ áo anh mà tra hỏi.
"Anh đã làm gì chị ấy? Tại sao chị ấy nói đi ra ngoài mua thức ăn về nấu cho anh ăn nhưng lại thành ra thế này hả?"
"Tại sao?"
Nó còn liên tục đấm vào ngực anh, nhưng anh một chút phản khán cũng không có, chỉ để yên mặc cho nó đánh, nó chửi.
La Duật từ trong phòng cấp cứu đi ra, Nhã Thần cứ như người mất hồn vừa lấy lại ý thức, lập tức chạy đến chỗ anh ta hỏi.
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Tình trạng có chút chuyển biến xấu. Vết thương do mất máu quá nhiều, nên đang dần chìm vào hôn mê."
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.