Chương 63
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Từ lúc ở quán ăn trưa cho đến lúc lên công ty, rồi về phòng làm việc, Nhã Thần không chịu nói tiếng nào. Anh càng như vậy thì Tiểu Hà lại càng cảm thấy bất an. Cô cứ lúng túng không biết làm thế nào, đã đi lại bàn ngồi rồi nhưng lại đứng dậy. Đi đến chỗ anh, cô bối rối hỏi.
"Anh... không ăn trưa sao?"
Nhã Thần đứng sắp xếp lại tài liệu, lạnh nhạt đáp.
"Không ăn!"
Vậy là ai kia đã giận rồi. Anh cả nhìn cô cũng không thèm nhìn. Tiểu Hà suýt thì quên mất, thức ăn này là do Phùng Vân thanh toán, anh dĩ nhiên sẽ không động đến dù chỉ một chút, vậy mà cô còn ngây thơ hỏi như vậy.
Nhã Thần bất giác ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Hà đang đứng ở đó cụp mắt. Anh lại không kìm lòng được, không nỡ giận cô. Bàn tay thon dài dang ra kéo cô lại gần. Cô giật thót mình, nhìn lên đã thấy khuôn mặt đẹp trai ấy rất gần mình, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhịp tim đang đập rất nhanh.
Anh nhìn cô rất lâu, nhìn mãi mà không chán.
"Đến khi nào thì chúng ta mới kết hôn được đây? Anh thật sự không đợi nổi nữa! Anh muốn cưới em, muốn làm cha của con em lắm rồi!"
Tiểu Hà ngượng chín mặt, cụp mắt không dám nhìn anh.
"Nhã Thần! Đây là công ty đấy! Đừng nói lung tung mà!"
Anh nhìn cô, ánh mắt cứ như chìm đắm vào sự xinh đẹp này, chạm lên môi cô một cái rồi nói.
"Không hiểu tại sao, mỗi lần ở gần em thì anh lại không nhịn được, rất muốn ăn em."
"Đáng ghét! Em là đồ ăn của anh sao?"
Nhã Thần khẽ cười, nụ cười ấy thật đẹp như những vì sao. Mỗi khi anh cười, trái tim cô lại thêm một phần rung động, càng lúc càng nhiều. Tiểu Hà bất giác đưa tay chạm lên môi anh, hỏi.
"Anh có biết anh đẹp nhất là khi nào không?"
Anh nhướn mày, cứ như đang muốn nghe câu trả lời từ cô. Cô nhìn anh, rồi nhìn đôi môi thanh tú ấy.
"Là khi nhìn gần như thế này! Anh vừa đẹp lại vô cùng hoàn mỹ, làm em càng lúc càng yêu anh nhiều hơn."
"Anh còn nghĩ mình đẹp nhất là khi không mặc gì chứ?"
Nhã Thần nâng cằm cô lên, đôi môi ấy lại hòa quyện vào nhau. Mỗi lần hôn là hệt như lại có một luồng điện cực kỳ mạnh mẽ, hút chặt lấy họ khiến họ không dứt ra được, càng hôn càng mãnh liệt. Tiểu Hà hoàn toàn bị hơi thở và chiếc lưỡi hư hỏng của anh lấn át, khiến cô ngột ngạt vô cùng. Anh trượt dài xuống cổ, hít hà một hơi như muốn tận hưởng hết mùi hương trên người của cô, đi sâu xuống nữa rồi cởi một chiếc cúc áo ra.
Tiểu Hà bị anh dồn vào tường, tay bám vào ngực áo của anh. Nhã Thần cắn nhẹ lên ngực cô một cái, nó liền ửng đỏ lên. Cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
"Ưm... Nhã Thần! Đừng nghịch nữa!"
Anh nhìn cô cười một cái rồi bảo.
"Không dừng lại được."
Nhã Thần lại hôn cô, nhưng lần này anh bế cô đến bàn làm việc, để cô ngồi ở trên đó. Hai người hôn nhau nồng nàn, Tiểu Hà vòng tay ôm lấy cổ anh, mân mê mớ tóc mềm sau gáy, cảm giác thật dễ chịu. Đang hôn thì anh chợt dừng lại nhìn cô, thở gấp hỏi.
"Có muốn thử một chút ở chỗ này không?"
Tiểu Hà nhìn anh đỏ mặt, nhưng cô không có ý từ chối anh. Cô lao đến hôn anh thêm một lần nữa, khiến anh thật sự bất ngờ. Anh nhìn cô cười tà, cũng biết một chút chủ động rồi đấy nhỉ.
Nhã Thần cởi áo của cô ra, còn nhẹ nhàng bảo rằng.
"Đừng sợ! Sẽ không ai thấy đâu! Người nào dám nhìn lén anh sẽ móc mắt người đó ra!"
Không để cô nói nhiều, anh liền vùi đầu và ngực cô, hôn lên nó một cách nhẹ nhàng nhất, nâng niu nhất. Anh cũng đã cởi áo từ khi nào, lộ ra những bắp thịt chắc khoẻ. Tiểu Hà nhớ trong cơn mơ hồ dường như đã chạm vào chúng, lại còn vuốt ve nó. Cô cảm nhận được cơ thể mình được anh nâng lên, cảm nhận được hơi ấm da thịt chạm vào nhau.
Anh nhìn cô thật ngọt ngào, hơi thở lại một lần nữa phả vào mặt.
"Sinh con cho anh đi! Được không?"
Cô mơ hồ nhìn anh, chỉ biết là toàn thân mình cứ như bị anh hút hết sức lực, hai chân thì run rẩy. Nhã Thần kề đầu vào vai cô, nói khẽ.
"Im lặng là đồng ý rồi đấy nhé!"
3 2 1 come on.
Thật muốn nói với yêu đương.
Yêu đương trong mùa hè ngọt ngào này.
Đến mùa đông là có thể sà vào lòng anh ấy.
Nếu muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương.
Người đó phải hoà hợp với tôi.
Đối với anh ấy, tôi vừa sợ lại vừa mong chờ.
Xin hãy cho tôi một sự bất ngờ.
Bài hát sử dụng : Nói Chuyện Yêu Đương.
________________________________________________
"Anh... không ăn trưa sao?"
Nhã Thần đứng sắp xếp lại tài liệu, lạnh nhạt đáp.
"Không ăn!"
Vậy là ai kia đã giận rồi. Anh cả nhìn cô cũng không thèm nhìn. Tiểu Hà suýt thì quên mất, thức ăn này là do Phùng Vân thanh toán, anh dĩ nhiên sẽ không động đến dù chỉ một chút, vậy mà cô còn ngây thơ hỏi như vậy.
Nhã Thần bất giác ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Hà đang đứng ở đó cụp mắt. Anh lại không kìm lòng được, không nỡ giận cô. Bàn tay thon dài dang ra kéo cô lại gần. Cô giật thót mình, nhìn lên đã thấy khuôn mặt đẹp trai ấy rất gần mình, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhịp tim đang đập rất nhanh.
Anh nhìn cô rất lâu, nhìn mãi mà không chán.
"Đến khi nào thì chúng ta mới kết hôn được đây? Anh thật sự không đợi nổi nữa! Anh muốn cưới em, muốn làm cha của con em lắm rồi!"
Tiểu Hà ngượng chín mặt, cụp mắt không dám nhìn anh.
"Nhã Thần! Đây là công ty đấy! Đừng nói lung tung mà!"
Anh nhìn cô, ánh mắt cứ như chìm đắm vào sự xinh đẹp này, chạm lên môi cô một cái rồi nói.
"Không hiểu tại sao, mỗi lần ở gần em thì anh lại không nhịn được, rất muốn ăn em."
"Đáng ghét! Em là đồ ăn của anh sao?"
Nhã Thần khẽ cười, nụ cười ấy thật đẹp như những vì sao. Mỗi khi anh cười, trái tim cô lại thêm một phần rung động, càng lúc càng nhiều. Tiểu Hà bất giác đưa tay chạm lên môi anh, hỏi.
"Anh có biết anh đẹp nhất là khi nào không?"
Anh nhướn mày, cứ như đang muốn nghe câu trả lời từ cô. Cô nhìn anh, rồi nhìn đôi môi thanh tú ấy.
"Là khi nhìn gần như thế này! Anh vừa đẹp lại vô cùng hoàn mỹ, làm em càng lúc càng yêu anh nhiều hơn."
"Anh còn nghĩ mình đẹp nhất là khi không mặc gì chứ?"
Nhã Thần nâng cằm cô lên, đôi môi ấy lại hòa quyện vào nhau. Mỗi lần hôn là hệt như lại có một luồng điện cực kỳ mạnh mẽ, hút chặt lấy họ khiến họ không dứt ra được, càng hôn càng mãnh liệt. Tiểu Hà hoàn toàn bị hơi thở và chiếc lưỡi hư hỏng của anh lấn át, khiến cô ngột ngạt vô cùng. Anh trượt dài xuống cổ, hít hà một hơi như muốn tận hưởng hết mùi hương trên người của cô, đi sâu xuống nữa rồi cởi một chiếc cúc áo ra.
Tiểu Hà bị anh dồn vào tường, tay bám vào ngực áo của anh. Nhã Thần cắn nhẹ lên ngực cô một cái, nó liền ửng đỏ lên. Cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
"Ưm... Nhã Thần! Đừng nghịch nữa!"
Anh nhìn cô cười một cái rồi bảo.
"Không dừng lại được."
Nhã Thần lại hôn cô, nhưng lần này anh bế cô đến bàn làm việc, để cô ngồi ở trên đó. Hai người hôn nhau nồng nàn, Tiểu Hà vòng tay ôm lấy cổ anh, mân mê mớ tóc mềm sau gáy, cảm giác thật dễ chịu. Đang hôn thì anh chợt dừng lại nhìn cô, thở gấp hỏi.
"Có muốn thử một chút ở chỗ này không?"
Tiểu Hà nhìn anh đỏ mặt, nhưng cô không có ý từ chối anh. Cô lao đến hôn anh thêm một lần nữa, khiến anh thật sự bất ngờ. Anh nhìn cô cười tà, cũng biết một chút chủ động rồi đấy nhỉ.
Nhã Thần cởi áo của cô ra, còn nhẹ nhàng bảo rằng.
"Đừng sợ! Sẽ không ai thấy đâu! Người nào dám nhìn lén anh sẽ móc mắt người đó ra!"
Không để cô nói nhiều, anh liền vùi đầu và ngực cô, hôn lên nó một cách nhẹ nhàng nhất, nâng niu nhất. Anh cũng đã cởi áo từ khi nào, lộ ra những bắp thịt chắc khoẻ. Tiểu Hà nhớ trong cơn mơ hồ dường như đã chạm vào chúng, lại còn vuốt ve nó. Cô cảm nhận được cơ thể mình được anh nâng lên, cảm nhận được hơi ấm da thịt chạm vào nhau.
Anh nhìn cô thật ngọt ngào, hơi thở lại một lần nữa phả vào mặt.
"Sinh con cho anh đi! Được không?"
Cô mơ hồ nhìn anh, chỉ biết là toàn thân mình cứ như bị anh hút hết sức lực, hai chân thì run rẩy. Nhã Thần kề đầu vào vai cô, nói khẽ.
"Im lặng là đồng ý rồi đấy nhé!"
3 2 1 come on.
Thật muốn nói với yêu đương.
Yêu đương trong mùa hè ngọt ngào này.
Đến mùa đông là có thể sà vào lòng anh ấy.
Nếu muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương.
Người đó phải hoà hợp với tôi.
Đối với anh ấy, tôi vừa sợ lại vừa mong chờ.
Xin hãy cho tôi một sự bất ngờ.
Bài hát sử dụng : Nói Chuyện Yêu Đương.
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.