Chương 69
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Hôm sau, Nhã Thần hẹn La Duật ra quán cà phê nói chuyện. Anh ta vừa đi vào đã thấy anh ngồi trầm tư ở đó, lại là ly cà phê không đường quen thuộc như ngày trước.
"Hẹn tôi ra có việc gì à?"
"Cậu ngồi xuống đi!"
Anh ta ngồi xuống, gọi nước rồi cứ ngồi nhìn anh, còn anh thì cứ nhìn đi đâu đó, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Này! Cậu hôm nay bị sao thế hả? Có chuyện không vui à?"
Nhã Thần thở dài kể lại, rằng sau khi anh trở về, để Tiểu Hà nhìn thấy dấu đỏ đó ở trên ngực thù cô giống như người khác vậy. Cả ngày hôm qua cô rất ít nói chuyện với anh, ngủ cũng không ôm như bình thường. La Duật đâu biết là mọi chuyện nghiêm trọng như thế, chỉ than "trời" một cái rồi nói.
"Này nhé! Sắp kết hôn rồi đấy! Có chuyện gì thì cậu và Tiểu Hà nên nói rõ với nhau đi!"
"Tôi thề là tôi thật sự không biết dấu đỏ đó rốt cuộc là cái gì? Cậu không tin tôi à?"
"Không phải là tôi không tin cậu. Nhưng mà, người mà sẽ đi cùng với cậu cả đời là Tiểu Hà, cô ấy mới là người nên tin cậu!"
Nhã Thần khổ sở giải thích cả một buổi trời, lại còn cho La Duật xem qua vết đỏ đó ở trên ngực. Anh ta cũng hệt như Tiểu Hà, vừa nhìn đã không thể tin được đây là dấu muỗi đốt.
...
Về nhà, nhìn thấy Tiểu Hà đang dọn dẹp bàn ăn, anh thật sự vô cùng khó chịu. Đã một ngày rồi cô vẫn cứ như thế, anh không biết nên làm sao cả. Anh đi đến ôm chặt lấy cô từ sau lưng, nhưng cô không đứng yên như những lần trước, mà là phản ứng muốn thoát ra. Nhã Thần cố giữ cô lại thật chặt, anh nói.
"Đừng! Làm ơn đừng như vậy được không? Anh khó chịu lắm! Anh thật sự không quen như vậy chút nào."
"Tại sao lại không quen?"
Tiểu Hà thờ ơ hỏi. Nhã Thần ôm cô càng lúc càng chặt, vùi đầu vào vai cô, giọng anh chứa đầy tâm sự.
"Anh không muốn em làm ngơ với anh, không muốn chúng ta nói chuyện ít đi! Anh không muốn chút nào!"
"Tiểu Hà! Nếu em giận anh thì thể mắng anh, đánh anh, thậm chí... thậm chí là giết anh cũng được. Nhưng em đừng im lặng được không? Như vậy khác nào là em đang giày vò anh đâu chứ?"
Dường như Nhã Thần đã thay đổi rất nhiều từ sau khi quen cô. Anh của ngày trước là người lạnh lùng, ít nói, thậm chí là khiến người ta nhìn vào cũng thấy khiếp sợ. Nhưng anh của bây giờ lại rất ấm áp, rất biết quan tâm, anh luôn là người hạ giọng xin lỗi cô trước, không cần biết đó có phải thật sự là lỗi của mình hay không. Chỉ cần mối quan hệ giữa hai người đừng rạn nứt, anh chấp nhận hạ thấp mình. Tình yêu quả thực có một sức mạnh vô cùng kì diệu, nó đã thay đổi con người của anh rồi, khiến anh dần trở nên dịu dàng, ngọt ngào, và đôi khi lại rất dễ yếu lòng.
Tiểu Hà xoay người lại nhìn anh, đôi mắt anh vô cùng dịu dàng, lại có chút đau khổ. Cô xoa xoa gò má của anh, mũi lòng.
"Đồ ngốc! Anh nói linh tinh gì vậy? Sao lại bảo em giết anh được?"
"Chỉ cần em không thờ ơ với anh nữa, muốn làm gì với anh cũng được."
Anh nắm lấy bàn tay đang vuốt ve của cô, bàn tay ấy thật mềm mại, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Tiểu Hà nhìn anh, rồi nhẹ tay kéo cổ áo của anh ra, sau đó là một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
"Nó..."
"Anh đã xoá rồi! Vì em không thích nó nên anh đã xoá rồi!"
Người đàn ông này... tại sao càng lúc càng đáng yêu như vậy. Anh ấy càng như thế, càng khiến mình không thể nào giận được, càng không nỡ để giận.
Nhã Thần xụ mặt như thể đang làm nũng với cô, anh nói.
"Chỉ cần sau này là những thứ em không thích, anh đều sẽ không để em nhìn thấy nó nữa. Nếu như một ngày nào đó em không còn thích anh nữa, anh cũng sẽ biến..."
Tiểu Hà đưa tay vội che miệng của anh lại, không cho anh nói nữa. Ánh mắt cô trở nên ôn nhu, nhìn anh bảo.
"Không được nói như vậy. Sẽ không có chuyện đó đâu! Em sẽ mãi yêu anh, sẽ yêu một mình anh mà thôi! Hiểu không?"
"Anh yêu em!"
Nhã Thần cười ngọt ngào, vừa áp sát lại định hôn Tiểu Hà thì thằng bé Tiểu Hoàng lại không biết từ đâu xuất hiện. Nó vừa thấy cảnh này đã trần trồ lên rồi vội đưa tay che mặt.
"Ôi! Em không thấy gì đâu!"
Anh mất hứng tột độ, quay sang nhìn nó đang che mặt mà hỏi.
"Cậu? Sao không về nhà mình mà ngủ đi? Qua đây làm gì hả?"
Nó đứng mếu máo, ai mà ngờ hai người đang làn cảnh này đâu? Nó chỉ là vô tình nhìn thấy, vậy là lại bị mắng.
"Em chỉ muốn nói là... chị Hà sắp làm cô dâu của anh rồi, hôm nay có thể qua ngủ cùng em không?"
Nhã Thần thở mạnh một hơi, thẳng thừng từ chối.
"Không bao giờ."
________________________________________________
"Hẹn tôi ra có việc gì à?"
"Cậu ngồi xuống đi!"
Anh ta ngồi xuống, gọi nước rồi cứ ngồi nhìn anh, còn anh thì cứ nhìn đi đâu đó, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Này! Cậu hôm nay bị sao thế hả? Có chuyện không vui à?"
Nhã Thần thở dài kể lại, rằng sau khi anh trở về, để Tiểu Hà nhìn thấy dấu đỏ đó ở trên ngực thù cô giống như người khác vậy. Cả ngày hôm qua cô rất ít nói chuyện với anh, ngủ cũng không ôm như bình thường. La Duật đâu biết là mọi chuyện nghiêm trọng như thế, chỉ than "trời" một cái rồi nói.
"Này nhé! Sắp kết hôn rồi đấy! Có chuyện gì thì cậu và Tiểu Hà nên nói rõ với nhau đi!"
"Tôi thề là tôi thật sự không biết dấu đỏ đó rốt cuộc là cái gì? Cậu không tin tôi à?"
"Không phải là tôi không tin cậu. Nhưng mà, người mà sẽ đi cùng với cậu cả đời là Tiểu Hà, cô ấy mới là người nên tin cậu!"
Nhã Thần khổ sở giải thích cả một buổi trời, lại còn cho La Duật xem qua vết đỏ đó ở trên ngực. Anh ta cũng hệt như Tiểu Hà, vừa nhìn đã không thể tin được đây là dấu muỗi đốt.
...
Về nhà, nhìn thấy Tiểu Hà đang dọn dẹp bàn ăn, anh thật sự vô cùng khó chịu. Đã một ngày rồi cô vẫn cứ như thế, anh không biết nên làm sao cả. Anh đi đến ôm chặt lấy cô từ sau lưng, nhưng cô không đứng yên như những lần trước, mà là phản ứng muốn thoát ra. Nhã Thần cố giữ cô lại thật chặt, anh nói.
"Đừng! Làm ơn đừng như vậy được không? Anh khó chịu lắm! Anh thật sự không quen như vậy chút nào."
"Tại sao lại không quen?"
Tiểu Hà thờ ơ hỏi. Nhã Thần ôm cô càng lúc càng chặt, vùi đầu vào vai cô, giọng anh chứa đầy tâm sự.
"Anh không muốn em làm ngơ với anh, không muốn chúng ta nói chuyện ít đi! Anh không muốn chút nào!"
"Tiểu Hà! Nếu em giận anh thì thể mắng anh, đánh anh, thậm chí... thậm chí là giết anh cũng được. Nhưng em đừng im lặng được không? Như vậy khác nào là em đang giày vò anh đâu chứ?"
Dường như Nhã Thần đã thay đổi rất nhiều từ sau khi quen cô. Anh của ngày trước là người lạnh lùng, ít nói, thậm chí là khiến người ta nhìn vào cũng thấy khiếp sợ. Nhưng anh của bây giờ lại rất ấm áp, rất biết quan tâm, anh luôn là người hạ giọng xin lỗi cô trước, không cần biết đó có phải thật sự là lỗi của mình hay không. Chỉ cần mối quan hệ giữa hai người đừng rạn nứt, anh chấp nhận hạ thấp mình. Tình yêu quả thực có một sức mạnh vô cùng kì diệu, nó đã thay đổi con người của anh rồi, khiến anh dần trở nên dịu dàng, ngọt ngào, và đôi khi lại rất dễ yếu lòng.
Tiểu Hà xoay người lại nhìn anh, đôi mắt anh vô cùng dịu dàng, lại có chút đau khổ. Cô xoa xoa gò má của anh, mũi lòng.
"Đồ ngốc! Anh nói linh tinh gì vậy? Sao lại bảo em giết anh được?"
"Chỉ cần em không thờ ơ với anh nữa, muốn làm gì với anh cũng được."
Anh nắm lấy bàn tay đang vuốt ve của cô, bàn tay ấy thật mềm mại, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Tiểu Hà nhìn anh, rồi nhẹ tay kéo cổ áo của anh ra, sau đó là một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
"Nó..."
"Anh đã xoá rồi! Vì em không thích nó nên anh đã xoá rồi!"
Người đàn ông này... tại sao càng lúc càng đáng yêu như vậy. Anh ấy càng như thế, càng khiến mình không thể nào giận được, càng không nỡ để giận.
Nhã Thần xụ mặt như thể đang làm nũng với cô, anh nói.
"Chỉ cần sau này là những thứ em không thích, anh đều sẽ không để em nhìn thấy nó nữa. Nếu như một ngày nào đó em không còn thích anh nữa, anh cũng sẽ biến..."
Tiểu Hà đưa tay vội che miệng của anh lại, không cho anh nói nữa. Ánh mắt cô trở nên ôn nhu, nhìn anh bảo.
"Không được nói như vậy. Sẽ không có chuyện đó đâu! Em sẽ mãi yêu anh, sẽ yêu một mình anh mà thôi! Hiểu không?"
"Anh yêu em!"
Nhã Thần cười ngọt ngào, vừa áp sát lại định hôn Tiểu Hà thì thằng bé Tiểu Hoàng lại không biết từ đâu xuất hiện. Nó vừa thấy cảnh này đã trần trồ lên rồi vội đưa tay che mặt.
"Ôi! Em không thấy gì đâu!"
Anh mất hứng tột độ, quay sang nhìn nó đang che mặt mà hỏi.
"Cậu? Sao không về nhà mình mà ngủ đi? Qua đây làm gì hả?"
Nó đứng mếu máo, ai mà ngờ hai người đang làn cảnh này đâu? Nó chỉ là vô tình nhìn thấy, vậy là lại bị mắng.
"Em chỉ muốn nói là... chị Hà sắp làm cô dâu của anh rồi, hôm nay có thể qua ngủ cùng em không?"
Nhã Thần thở mạnh một hơi, thẳng thừng từ chối.
"Không bao giờ."
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.