Chương 10: Hóa Ra Cô Và Anh Đã Từng Thân Thiết Như Vậy
Đông Phương Ngọc Đình
09/02/2017
Vốn đang định xé quần áo của cô, Thụy An liền ngất đi do uống quá nhiều thuốc kích dục.
Tên đổ thuốc vào miệng cô lạnh nhạt nói : " Dừng lại đi. Đợi nó tỉnh thì chơi mới vui chứ "
Mấy tên kia nghe thấy thế, gật đầu rồi mặc kệ Thụy An bước ra ngoài.
oOo
Chìm trong cơn mê do thuốc kích thích gây ra, Thụy An thấy một cô bé đáng yêu mặc chiếc váy trắng, nụ cười ngây ngô của tuổi thơ. Cô bé mới khoảng 8-9 tuổi. Bên cạnh cô, một cậu bé khoảng 13 tuổi mỉm cười hài lòng nhìn cô bé.
" Anh Minh Minh đã hứa rồi nhé, sau này An An lớn lên nhất định sẽ làm cô dâu của anh "
" Được. Sau này lớn lên, anh nhất định sẽ lấy An An làm vợ " Cậu bé kia cười, đưa tay xoa xoa đầu cô bé.
Rõ ràng một điều, bé gái mặc váy trắng kia là cô.
Cậu bé 13 tuổi kia lại chính là Từ Minh Khang. Phải rồi, năm 8 tuổi, chính cô đã nói lời hẹn ước với Từ Minh Khang kia mà.
Ngẫm lại, Minh Khang trong trí nhớ ngày bé của cô chỉ là một anh trai rất đẹp trai, thường xuyên sang dinh thự Trịnh gia chơi với cô. Ngày đó, tuy rõ ràng tên anh là Minh Khang, nhưng cô lại thường gọi anh là " anh Minh Minh "
Hóa ra, hôn ước kia không phải do cha mẹ hai bên định đoạt, mà do chính cô tự tay tạo nên từ năm 8 tuổi mà không hề hay nhớ.
Một mảng kí ức bị đánh động, những kí ức tươi đẹp về tuổi thơ từ năm Thụy An 7 tuổi tới lúc cô 10 tuổi kia lần lượt xuất hiện.
Lần đầu tiên anh " Minh Minh " của cô xuất hiện ở Trịnh gia là do đi theo cha mẹ mình tới.
Sau đó, là cô nằm bên cạnh nghe anh kể chuyện cổ tích xa xưa, nói mình muốn trở thành Lọ Lem của anh Minh Minh. Anh cười, nói rằng cô vốn không phải Lọ Lem. Cô giống như một cô công chúa, vốn đã là công chúa của anh rồi.
Và rồi, cô cùng anh ngắm trăng.
Còn cùng nhau đi chơi, đi học nữa.
Cô muốn gì, anh đều rất nuông chiều mà mua cho, mặc kệ cô đòi hỏi thứ gì.
Và còn nhiều, rất nhiều điều khác nữa...
Hóa ra, cô và anh đã từng thân thiết như vậy.
Tên đổ thuốc vào miệng cô lạnh nhạt nói : " Dừng lại đi. Đợi nó tỉnh thì chơi mới vui chứ "
Mấy tên kia nghe thấy thế, gật đầu rồi mặc kệ Thụy An bước ra ngoài.
oOo
Chìm trong cơn mê do thuốc kích thích gây ra, Thụy An thấy một cô bé đáng yêu mặc chiếc váy trắng, nụ cười ngây ngô của tuổi thơ. Cô bé mới khoảng 8-9 tuổi. Bên cạnh cô, một cậu bé khoảng 13 tuổi mỉm cười hài lòng nhìn cô bé.
" Anh Minh Minh đã hứa rồi nhé, sau này An An lớn lên nhất định sẽ làm cô dâu của anh "
" Được. Sau này lớn lên, anh nhất định sẽ lấy An An làm vợ " Cậu bé kia cười, đưa tay xoa xoa đầu cô bé.
Rõ ràng một điều, bé gái mặc váy trắng kia là cô.
Cậu bé 13 tuổi kia lại chính là Từ Minh Khang. Phải rồi, năm 8 tuổi, chính cô đã nói lời hẹn ước với Từ Minh Khang kia mà.
Ngẫm lại, Minh Khang trong trí nhớ ngày bé của cô chỉ là một anh trai rất đẹp trai, thường xuyên sang dinh thự Trịnh gia chơi với cô. Ngày đó, tuy rõ ràng tên anh là Minh Khang, nhưng cô lại thường gọi anh là " anh Minh Minh "
Hóa ra, hôn ước kia không phải do cha mẹ hai bên định đoạt, mà do chính cô tự tay tạo nên từ năm 8 tuổi mà không hề hay nhớ.
Một mảng kí ức bị đánh động, những kí ức tươi đẹp về tuổi thơ từ năm Thụy An 7 tuổi tới lúc cô 10 tuổi kia lần lượt xuất hiện.
Lần đầu tiên anh " Minh Minh " của cô xuất hiện ở Trịnh gia là do đi theo cha mẹ mình tới.
Sau đó, là cô nằm bên cạnh nghe anh kể chuyện cổ tích xa xưa, nói mình muốn trở thành Lọ Lem của anh Minh Minh. Anh cười, nói rằng cô vốn không phải Lọ Lem. Cô giống như một cô công chúa, vốn đã là công chúa của anh rồi.
Và rồi, cô cùng anh ngắm trăng.
Còn cùng nhau đi chơi, đi học nữa.
Cô muốn gì, anh đều rất nuông chiều mà mua cho, mặc kệ cô đòi hỏi thứ gì.
Và còn nhiều, rất nhiều điều khác nữa...
Hóa ra, cô và anh đã từng thân thiết như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.