Chương 6: Lễ Kết Hôn
Đông Phương Ngọc Đình
02/02/2017
Thụy An thất thần đứng ngắm mình trước gương. Cô mặc bộ váy cưới màu trắng với thiết kế tinh tế của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới. Cái váy không dây ôm sát một nửa người cô, bên dưới xoè ra. Kết hợp với những đường viền ren hình hoa lan tinh tế và đính những viên pha lê một cách tỉ mỉ. Mái tóc được tết cầu kỳ rồi mới búi lên cao. Trên đầu là vương miện khảm ruby hồng...Từng thứ một trên người cô đều toát ra phong thái sang trọng, quý tộc. Cô xoay người ngồi xuống giường.
Cuối cùng, hôn lễ vẫn diễn ra, cô chẳng thể thay đổi một chút gì.
" Tiểu thư, xe đến rồi "
Một người làm đứng ngoài cửa nói.
" Tôi biết rồi "
Thụy An hơi chần chừ rồi đáp. Cô đi xuống tầng . Ngoài cửa, một chiếc xe màu đen sang trọng trang trí đầy hoa hiện lên. Theo sau nó là một đoàn xe khác. Bên dưới phòng khách, Minh Khang trong bộ comple vừa vặn tôn lên dáng người cùng ngũ quan điển trai của anh. Anh nhìn thấy cô, nét mặt rất vui vẻ.
" Đi thôi " Anh nói.
Cô không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi theo anh ra ngoài xe. Ba mẹ cô đã tới lễ đường từ sớm rồi.
Chiếc xe hoa đi thẳng trên đường, đích đến của nó là lễ đường Marie, tâm trạng của Thụy An có chút nặng nề, có chút không nỡ. Cũng phải thôi, đây đâu phải lễ cưới mà cô mong muốn.
9 giờ sáng tại lễ đường Marie :
" Mời cô dâu vào " Vị sư mục đọc mấy cái định luật kết hôn gì gì đấy nói. Các khách mời đồng loạt hướng mắt ra cửa.
Thụy An ngẩng đầu bước vào. Đứng trên đôi giày cao gót gần 15 cm, chân cô như muốn trẹo ra. Bên cạnh là ba đang khoát tay dẫn cô vào. Tiếng nhạc du dương truyền tới. Anh đứng trên bậc thềm cao nhất, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ. Thụy An cụp mắt xuống.
" Từ Minh Khang, con có đồng ý làm chồng theo như ý nguyện và sự dạy bảo của chúa trời, của kinh thánh mà chung sống, kết làm một đôi với cô ấy trước chứng kiến của chúa trời và mọi người. Sẽ yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cô ấy như chính mình, cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy một lòng với cô ấy không ? " Vị sư mục nói
" Con đồng ý "
" Trịnh Thụy An , con có đồng ý làm chồng theo như ý nguyện và sự dạy bảo củ
a chúa trời, của kinh thánh mà chung sống, kết làm một đôi với anh ấy trước chứng kiến của chúa trời và mọi người. Sẽ yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cậu ấy như chính mình, cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy một lòng với anh ấy không ? " Sau khi nghe câu trả lời, vị sư mục già lại quay sang phía cô nói.
" Con đồng ý "
" Ta tuyên bố từ ngày hôm nay, giờ phút này trở đi, hai con chính là vợ chồng " Vị sư mục nói to câu cuối cùng này
Lạnh lùng, trên mặt của Thụy An có một sự lạnh lùng, một sự thờ ơ với thế giới chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt cô. Kế tiếp, đó chính là trao nhẫn.
Nhìn nhẫn vàng từ từ được anh đưa vào ngón áp út của mình, Thụy An chỉ nở nụ cười nhạt. Một chiếc nhẫn vàng cùng đôi với cái trên tay cô được mang đến, cô run run cầm chiếc nhẫn lên, lồng vào ngón tay anh.
Vừa đeo xong, cô còn chưa kịp rút tay về, một nụ hôn mãnh liệt từ phía anh đã đến, một giọt lệ trong suốt của cô lặng lẽ rơi.Kết thúc rồi, cuộc sống của cô, tất cả kết thúc rồi...
Cuối cùng, hôn lễ vẫn diễn ra, cô chẳng thể thay đổi một chút gì.
" Tiểu thư, xe đến rồi "
Một người làm đứng ngoài cửa nói.
" Tôi biết rồi "
Thụy An hơi chần chừ rồi đáp. Cô đi xuống tầng . Ngoài cửa, một chiếc xe màu đen sang trọng trang trí đầy hoa hiện lên. Theo sau nó là một đoàn xe khác. Bên dưới phòng khách, Minh Khang trong bộ comple vừa vặn tôn lên dáng người cùng ngũ quan điển trai của anh. Anh nhìn thấy cô, nét mặt rất vui vẻ.
" Đi thôi " Anh nói.
Cô không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi theo anh ra ngoài xe. Ba mẹ cô đã tới lễ đường từ sớm rồi.
Chiếc xe hoa đi thẳng trên đường, đích đến của nó là lễ đường Marie, tâm trạng của Thụy An có chút nặng nề, có chút không nỡ. Cũng phải thôi, đây đâu phải lễ cưới mà cô mong muốn.
9 giờ sáng tại lễ đường Marie :
" Mời cô dâu vào " Vị sư mục đọc mấy cái định luật kết hôn gì gì đấy nói. Các khách mời đồng loạt hướng mắt ra cửa.
Thụy An ngẩng đầu bước vào. Đứng trên đôi giày cao gót gần 15 cm, chân cô như muốn trẹo ra. Bên cạnh là ba đang khoát tay dẫn cô vào. Tiếng nhạc du dương truyền tới. Anh đứng trên bậc thềm cao nhất, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ. Thụy An cụp mắt xuống.
" Từ Minh Khang, con có đồng ý làm chồng theo như ý nguyện và sự dạy bảo của chúa trời, của kinh thánh mà chung sống, kết làm một đôi với cô ấy trước chứng kiến của chúa trời và mọi người. Sẽ yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cô ấy như chính mình, cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy một lòng với cô ấy không ? " Vị sư mục nói
" Con đồng ý "
" Trịnh Thụy An , con có đồng ý làm chồng theo như ý nguyện và sự dạy bảo củ
a chúa trời, của kinh thánh mà chung sống, kết làm một đôi với anh ấy trước chứng kiến của chúa trời và mọi người. Sẽ yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cậu ấy như chính mình, cho dù là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy một lòng với anh ấy không ? " Sau khi nghe câu trả lời, vị sư mục già lại quay sang phía cô nói.
" Con đồng ý "
" Ta tuyên bố từ ngày hôm nay, giờ phút này trở đi, hai con chính là vợ chồng " Vị sư mục nói to câu cuối cùng này
Lạnh lùng, trên mặt của Thụy An có một sự lạnh lùng, một sự thờ ơ với thế giới chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt cô. Kế tiếp, đó chính là trao nhẫn.
Nhìn nhẫn vàng từ từ được anh đưa vào ngón áp út của mình, Thụy An chỉ nở nụ cười nhạt. Một chiếc nhẫn vàng cùng đôi với cái trên tay cô được mang đến, cô run run cầm chiếc nhẫn lên, lồng vào ngón tay anh.
Vừa đeo xong, cô còn chưa kịp rút tay về, một nụ hôn mãnh liệt từ phía anh đã đến, một giọt lệ trong suốt của cô lặng lẽ rơi.Kết thúc rồi, cuộc sống của cô, tất cả kết thúc rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.