Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 25

Bách Hựu Dạ Đàm

13/01/2024

Nói xong. Hoàng Hạ kéo tay Tự Uyên đi ra khỏi công ty, leo lên xe rồi đến sân bay ngay. Bảo với trợ lí nhanh chóng sắp xếp hai vé máy bay để về quốc ngay lập tức trong ngày.

Cô ngồi trên xe kêu gào thảm thiết. Ở phía anh, anh gọi mãi nhưng không thấy cô đâu, đi tìm cô khắp nơi nhưng không thấy. Một cô lao công đi lại nói với anh là cô bị một người lạ mặt bắt cóc lên xe và chở đi rồi.

Anh hốt hoảng điều động toàn bộ vệ sĩ chia nhau đi tìm. Theo dõi vị trí và đi tìm cô. Trên vị trí, cô đang hướng ra phía sân bay. Chẳng biết mục đích của chúng là gì. Anh phải bắt kịp bằng mọi giá.

Bên kia. Cô nhắn tin cầu cứu chị dâu Diệp Tịch San:“Chị ơi. Mau tới sân bay cứu em. Hạ Ca sắp đem em đi rồi”

Tịch San trả lời lại:“Cố gắng kéo dài thời gian. Chị tới ngay đây. Chờ chị 5 phút”

Cô nhận được tin nhắn thì vui trong lòng. Mau chóng nghĩ cách làm trò để kéo dài thời gian chờ vị cứu tinh đến cứu.

Đến sân bay. Vừa bước xuống xe cô đã ôm lấy bụng rồi ăn vạ kêu đau. Muốn đi nhà vệ sinh. Bất lực, Hoàng Hạ cũng đành phải cho cô đi, còn cử thêm một vệ sĩ đi theo.

Tới nhà vệ sinh. Vệ sĩ vẫn còn đi theo cô. Cô quay lại bảo:“Anh muốn xem tôi đi vệ sinh à?”

“Không có thưa tiểu thư. Mời cô vào trong”

Hắn đứng ở ngoài. Cô đi vào. Mau chóng đóng cửa lại rồi nhắn tin cho Tịch San:“Chị tới chưa?”

Đang nhắn nhắn thì có ai gọi đến làm cô giật mình, rung tay làm rơi điện thoại xuống bồn cầu.

Rồi xong! Hết cứu!

Cô mau chóng vớt nó lên, rửa sạch rồi bấm bấm xem có làm ăn gì được không. Nhưng rồi á! Hư rồi á! Bấm màn hình không lên nữa. Cô tức giận quăng mạnh điện thoại vào tường:“Ăn hại!”

Nghe tiếng động lớn. Vệ sĩ đứng ở ngoài lên tiếng hỏi:“Tiểu thư? Cô không sao chứ?”

Cô cố kiềm chế cơn giận và mở cửa đi ra:“Không sao”



Phía bên anh. Anh vừa mới gọi cho cô nhưng không thấy cô bắt máy. Gọi lại cuộc thứ hai thì thuê bao. Anh bắt đầu lo lắng hơn, tăng tốc phi nhanh đến sân bay.

Trên đường. Tịch San cũng gấp rút đến nhanh vì không gọi được cho cô. Nhưng người đến trước vẫn là Tịch San. Vì cô ấy đang có việc gần đó.

Tịch San xuống xe, đóng cửa mạnh rồi đi vào trong. Thấy cô đang cùng một đống vệ sĩ chuẩn bị đi. Tịch San chạy nhanh tới rồi hét lớn:“Đậu Đậu!”

Nghe tiếng của Tịch San, cô như gặp được ánh sáng của đời. Quay người, chạy tới ôm chầm lấy Tịch San:“Chị yêu”

Tịch San thì thầm vào tai cô:“Yên tâm. Chị tới cứu em rồi đây”

Cả hai buông nhau ra, Tịch San kéo tay cô lại phía Hoàng Hạ và nói:“Anh định đưa con bé về nhà mà không thông báo với em một tiếng. Anh càng ngày càng không coi em ra gì rồi, anh sắp lên đầu em ngồi được rồi đó. Anh không thương em nữa… em biết ngay mà”

“San San! Em nghe anh giải thích đi. Không phải như em nghĩ đâu. Con bé trốn ra ngoài chơi nên anh đưa nó về nhà để ba mẹ bớt lo thôi” Hoàng Hạ cố gắng giải thích.

“Huhu… anh không thương em nữa…”

Hoàng Hạ ôm Tịch San vào lòng, an ủi:“Không có! Anh vẫn yêu em mà”

“Nếu anh yêu em thì anh phải để Đậu Đậu ở lại với em cơ”

Hoàng Hạ bất lực, đành phải đồng ý. Đúng là Nam nhân khó qua ải nữ nhân. Dù được ở lại nhưng cô lại được hai anh chị này bón cơm chó cho tận miệng.

Cả hai đang vui vẻ thì anh cũng đến. Lập tức chạy ra rồi đi về phía cô, kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không? Nhiệt tình hỏi han, quan tâm.

Thấy anh có vẻ thân thiết với cô, Hoàng Hạ liền hỏi:“Em quen người này?”

“Ông chủ của em mà. Anh quên à?”

“Ờ ha! Mới gặp khi nãy. Cậu là gì của e…”

Tịch San bịt miệng Hoàng Hạ lại rồi kéo đi, nở một nụ cười đầy gượng gạo:“A ha! Hai em ở lại vui vẻ. Anh chị có việc đi trước nhá… haha…”



Hai người kia lên xe và rời đi, cả đám vệ sĩ cũng vậy. Cô kéo anh lên xe:“Về thôi! Sống rồi”

“Em quen chủ tịch của MickMour? Khi nào vậy? Sao anh không biết?”

“Đó á hả? Là anh rễ của chị hàng xóm đó. Nên em mới quen được”

Dù trong lòng vẫn có chút nghi vấn về câu trả lời của cô nhưng anh cũng đành cho qua:“Vừa mới lành chân thì đừng có vận động nhiều. Gãy tiếp bây giờ”

“Em biết rồi”

Phía bên Tịch San. Cô ấy lái xe, Hoàng Hạ ngồi bên cạnh tò mò hỏi liên tục:“Em quen thằng nhóc đó à? Nó là gì của Đậu Đậu vậy?”

“Như chúng ta bây giờ nè”

“Cái gì? Không thể nào. Em gái anh sao có thể yêu cái thằng đó”

“Thôi anh ơi. Em với anh đến với nhau có bị ai ngăn cấm đâu, được đồng ý hai bên gia đình, em gái anh còn rất tốt với em. Với lại, em thấy thằng nhóc đó cũng khá là quan tâm và tốt với Đậu Đậu. Có lẽ em ấy đã chọn được một mối quan hệ tốt”

“Haizz… Anh chịu em rồi đấy San San à. Dù sao đi nữa thì anh cũng không đồng ý đâu”

“Vậy giờ em hỏi anh nhé! Tình yêu của chúng ta bị ai đó ngăn cấm anh cảm thấy khó chịu không?”

“Tất nhiên là có rồi”

“Vậy thì em gái anh cũng vậy. Sẽ rất khó chịu. Trước mắt anh có một đứa em rễ tốt vậy mà anh không muốn à? Anh muốn đứa em rễ bạo lực và kém tôn trọng à? Giữa hai loại đó anh chọn ai?”

“… cũng đúng… chắc có lẽ em ấy trưởng thành rồi… nên cho em ấy tự lập đi… chắc ba mẹ cũng vui khi biết tin em ấy có người yêu lắm”

Tịch San nhìn Hoàng Hạ với ánh mắt trịu mến. Rồi lại nghĩ về Tự Uyên. Anh trai em chị đã lo, phần còn lại của em là nữa kia nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook