Chương 35
Bách Hựu Dạ Đàm
13/01/2024
Sau bữa ăn sáng thì Huỳnh Thiên lái ô tô chở Tự Uyên đi tham quan khắp các siêu thị lớn để chơi trò chơi, mua sắm trong đó, điểm cuối cùng là một quán ăn nhỏ do Tự Uyên chọn.
Dù anh không muốn đến đó vì hội chứng mắc bệnh ưa sạch sẽ của mình nhưng rồi anh đưa quyền chọn cho cô, không muốn cũng phải đi.
Đứng ở bên ngoài thôi cũng đủ cho anh cảm nhận thấy sự đông đúc, chen chúc trong này. Dù quán ăn nhỏ nhưng lại rất nhiều khách, đảm bảo ngon. Cô chắc chắn!
Đây cũng coi như là một chuyến trải nghiệm hiện thực cuộc sống. Cô kéo anh đi vào, dù đông nhưng họ vẫn có bàn để ngồi vì cô đã gọi đặt chỗ trước.
Thấy khách quen lâu ngày mới đến, bà chủ bỏ công việc trong bếp ra ưu tiên cô:
“Cháu gái! Lâu ngày không gặp, nay dẫn bạn trai đến ăn sao?”
Cô xua tay:“Không phải đâu dì, đây là sếp của cháu”
Bà chủ gật đầu rồi bảo họ muốn ăn gì. Cô nhanh nhảu bảo 2 xuất tôm hùm đất, và 2 xuất xiên nướng, còn có lẩu cay. Chốt đơn xong, bà chủ lại đi vào bếp.
Lúc sau…
Phục vụ mang ra, anh xung phong bóc vỏ tôm cho cô làm cô nhớ đến lúc trước rồi. Sau khi bóc xong anh lại vào việc nướng thịt.
Ăn xong thì cũng tối rồi. Họ ra về, có đi qua một cửa hàng nhỏ, anh ghé vào mua ít đồ ăn vặt, ít trái cây và nước ngọt.
Vừa đi ra, bước vài bước thì hai người bắt gặp một chú chó con có bộ lông màu trắng, đang nằm co ro trong đống lá ở bên đường.
Tự Uyên chạy qua xem thử, nhấc bé con ra khỏi đống lá thì thấy toàn thân nó chi chít vết thương, cô không chê bẩn mà ôm nó vào lòng còn kiểm tra vết thương của nó.
Anh nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ:“Em bỏ nó xuống đi, bẩn quá!”
“Không sao. Nhìn em nó tội quá”
“Hết nói nổi em”
“hihi. Đem nó đi đến bệnh viện thú y nhé?”
Anh cạn lời, nhưng cô đã dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, bị cám dỗ thì anh cũng đồng ý đưa bé con đến bệnh viện với một yêu cầu:
“Không được đem nó về nhà!”
Cô đành đồng ý. Anh lái xe đưa cô và chó con đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra qua. Xong rồi đem ra và bảo nó không bị thương nghiêm trọng lắm, băng bó vài ngày sẽ lành lại thôi.
Cô ôm con chó trong tay rồi chớp chớp mắt nhìn anh:
“Ông chủ… em nó thì sao?”
“… nãy em đã đồng ý với tôi cái gì?”
“Hì… đi mà sếp, nhìn em nó dễ thương vậy mà”
Sau một lúc năn nỉ anh cũng nhắm mắt cho qua để một thành viên toàn lông kia vào nhà của mình.
Thứ anh sợ nhất không phải là bẩn mà sợ con chó kia sẽ lấy hết tình thương cho nó dành hết sự ưu ái của cô cho nó. Thật đáng ghét!
Khi về đến nhà thì cô đã mặc kệ anh rồi vọt vào nhà tìm chỗ cho nó ngủ, còn kêu nó với một cái tên thân thiết là Mimi.
“Mimi! ngủ ở đây nhé!”
Mặt con chó tỏ vẻ chán ghét:“Gì vậy bà nọi! Mimi không phải tên con mèo à? Với lại… xin lỗi em là chó đực!!”
Anh cũng nhận ra rồi nói thay tiếng lòng của em chó:
“Này Uyên! Em không thấy cái tên Mimi đặt cho con chó này rất kì sao?”
“Kì chỗ nào sếp?”
“Đó là tên con mèo. Còn đây là con chó!!! Vã lại nó còn là chó đực!!!”
“A~ ra vậy sao. Chị xin lỗi em nhé! Vậy đặt tên khác thôi”
Cô rặn mãi mới ra một tên:“Bánh mì thì sao?”
Anh bất lực đập tay vào mặt, đưa ra góp ý:“Sao không thấy Tiểu Bạch? Nó màu trắng mà”
“Cảm ơn ông chủ!! Lấy tên đó đi. Tiểu Bạch”
[…]
Lâm Huỳnh Thiên bắt đầu cảm thấy sai lầm khi đồng ý với cô cho con chó Tiểu Bạch đó vào nhà. Từ ngày nó lành vết thương thì cứ kè kè bên cạnh cô, không chỉ vậy mà cô chẳng quan tâm gì đến anh nữa.
Có bữa kia, anh muốn đem Tiểu Bạch ra ngoài cho người khác nuôi. Cô đã đòi dọn ra ngoài ở. Anh phải nuốt cục tức dữ nó lại chỉ để kéo chân cô.
Hôm nay, cô lên công ty đi làm như mọi ngày còn anh thì ở nhà xử lí công việc. Đồng thời cũng ở nhà với “thứ” anh ghét luôn.
Ngồi mãi ở ghế quá chán nên anh đi dạo xung quanh nhà. Vừa mở cửa ra, bốn mắt đã chạm nhau. Anh tức tốc đóng cửa lại một cái rầm thật mạnh.
“Thấy ghét thật chứ!! Aaa!!”
…một lúc sau…
Anh lại mở cửa ra, vẫn thấy nó đứng ở ngoài, nhưng trên miệng lại ngậm một quả bóng nhỏ. Thấy anh thì nó nhả ra rồi vẩy vẩy cái đuôi, đẩy đẩy bóng lại chỗ chân anh.
“Ý là… mày muốn tao chơi bóng với mày…?”
“Gâu!!”
“Ô! Thú vị phết! Nghe hiểu tiếng người luôn”
Anh bắt đầu cảm thấy hết chán, ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay ra sờ thử vào bộ lông trắng kia. Bất ngờ vì nó khá mượt, khác so với tưởng tượng của anh.
Vì hằng ngày anh không ưa nó nên cũng không đụng chạm gì. Giờ mới thử.
“Cảm giác cũng không tệ. Được rồi đi thôi”
Lâm Huỳnh Thiên nhặt quả bóng lên rồi cùng con chó đi ra vườn chơi. Anh ném bóng ra xa còn nó đi nhặt hoặc có lúc sẽ đá qua đá lại.
Có lẽ anh đang dần hết ghét nó rồi!
Dù anh không muốn đến đó vì hội chứng mắc bệnh ưa sạch sẽ của mình nhưng rồi anh đưa quyền chọn cho cô, không muốn cũng phải đi.
Đứng ở bên ngoài thôi cũng đủ cho anh cảm nhận thấy sự đông đúc, chen chúc trong này. Dù quán ăn nhỏ nhưng lại rất nhiều khách, đảm bảo ngon. Cô chắc chắn!
Đây cũng coi như là một chuyến trải nghiệm hiện thực cuộc sống. Cô kéo anh đi vào, dù đông nhưng họ vẫn có bàn để ngồi vì cô đã gọi đặt chỗ trước.
Thấy khách quen lâu ngày mới đến, bà chủ bỏ công việc trong bếp ra ưu tiên cô:
“Cháu gái! Lâu ngày không gặp, nay dẫn bạn trai đến ăn sao?”
Cô xua tay:“Không phải đâu dì, đây là sếp của cháu”
Bà chủ gật đầu rồi bảo họ muốn ăn gì. Cô nhanh nhảu bảo 2 xuất tôm hùm đất, và 2 xuất xiên nướng, còn có lẩu cay. Chốt đơn xong, bà chủ lại đi vào bếp.
Lúc sau…
Phục vụ mang ra, anh xung phong bóc vỏ tôm cho cô làm cô nhớ đến lúc trước rồi. Sau khi bóc xong anh lại vào việc nướng thịt.
Ăn xong thì cũng tối rồi. Họ ra về, có đi qua một cửa hàng nhỏ, anh ghé vào mua ít đồ ăn vặt, ít trái cây và nước ngọt.
Vừa đi ra, bước vài bước thì hai người bắt gặp một chú chó con có bộ lông màu trắng, đang nằm co ro trong đống lá ở bên đường.
Tự Uyên chạy qua xem thử, nhấc bé con ra khỏi đống lá thì thấy toàn thân nó chi chít vết thương, cô không chê bẩn mà ôm nó vào lòng còn kiểm tra vết thương của nó.
Anh nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ:“Em bỏ nó xuống đi, bẩn quá!”
“Không sao. Nhìn em nó tội quá”
“Hết nói nổi em”
“hihi. Đem nó đi đến bệnh viện thú y nhé?”
Anh cạn lời, nhưng cô đã dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, bị cám dỗ thì anh cũng đồng ý đưa bé con đến bệnh viện với một yêu cầu:
“Không được đem nó về nhà!”
Cô đành đồng ý. Anh lái xe đưa cô và chó con đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra qua. Xong rồi đem ra và bảo nó không bị thương nghiêm trọng lắm, băng bó vài ngày sẽ lành lại thôi.
Cô ôm con chó trong tay rồi chớp chớp mắt nhìn anh:
“Ông chủ… em nó thì sao?”
“… nãy em đã đồng ý với tôi cái gì?”
“Hì… đi mà sếp, nhìn em nó dễ thương vậy mà”
Sau một lúc năn nỉ anh cũng nhắm mắt cho qua để một thành viên toàn lông kia vào nhà của mình.
Thứ anh sợ nhất không phải là bẩn mà sợ con chó kia sẽ lấy hết tình thương cho nó dành hết sự ưu ái của cô cho nó. Thật đáng ghét!
Khi về đến nhà thì cô đã mặc kệ anh rồi vọt vào nhà tìm chỗ cho nó ngủ, còn kêu nó với một cái tên thân thiết là Mimi.
“Mimi! ngủ ở đây nhé!”
Mặt con chó tỏ vẻ chán ghét:“Gì vậy bà nọi! Mimi không phải tên con mèo à? Với lại… xin lỗi em là chó đực!!”
Anh cũng nhận ra rồi nói thay tiếng lòng của em chó:
“Này Uyên! Em không thấy cái tên Mimi đặt cho con chó này rất kì sao?”
“Kì chỗ nào sếp?”
“Đó là tên con mèo. Còn đây là con chó!!! Vã lại nó còn là chó đực!!!”
“A~ ra vậy sao. Chị xin lỗi em nhé! Vậy đặt tên khác thôi”
Cô rặn mãi mới ra một tên:“Bánh mì thì sao?”
Anh bất lực đập tay vào mặt, đưa ra góp ý:“Sao không thấy Tiểu Bạch? Nó màu trắng mà”
“Cảm ơn ông chủ!! Lấy tên đó đi. Tiểu Bạch”
[…]
Lâm Huỳnh Thiên bắt đầu cảm thấy sai lầm khi đồng ý với cô cho con chó Tiểu Bạch đó vào nhà. Từ ngày nó lành vết thương thì cứ kè kè bên cạnh cô, không chỉ vậy mà cô chẳng quan tâm gì đến anh nữa.
Có bữa kia, anh muốn đem Tiểu Bạch ra ngoài cho người khác nuôi. Cô đã đòi dọn ra ngoài ở. Anh phải nuốt cục tức dữ nó lại chỉ để kéo chân cô.
Hôm nay, cô lên công ty đi làm như mọi ngày còn anh thì ở nhà xử lí công việc. Đồng thời cũng ở nhà với “thứ” anh ghét luôn.
Ngồi mãi ở ghế quá chán nên anh đi dạo xung quanh nhà. Vừa mở cửa ra, bốn mắt đã chạm nhau. Anh tức tốc đóng cửa lại một cái rầm thật mạnh.
“Thấy ghét thật chứ!! Aaa!!”
…một lúc sau…
Anh lại mở cửa ra, vẫn thấy nó đứng ở ngoài, nhưng trên miệng lại ngậm một quả bóng nhỏ. Thấy anh thì nó nhả ra rồi vẩy vẩy cái đuôi, đẩy đẩy bóng lại chỗ chân anh.
“Ý là… mày muốn tao chơi bóng với mày…?”
“Gâu!!”
“Ô! Thú vị phết! Nghe hiểu tiếng người luôn”
Anh bắt đầu cảm thấy hết chán, ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay ra sờ thử vào bộ lông trắng kia. Bất ngờ vì nó khá mượt, khác so với tưởng tượng của anh.
Vì hằng ngày anh không ưa nó nên cũng không đụng chạm gì. Giờ mới thử.
“Cảm giác cũng không tệ. Được rồi đi thôi”
Lâm Huỳnh Thiên nhặt quả bóng lên rồi cùng con chó đi ra vườn chơi. Anh ném bóng ra xa còn nó đi nhặt hoặc có lúc sẽ đá qua đá lại.
Có lẽ anh đang dần hết ghét nó rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.