Chương 4
Bách Hựu Dạ Đàm
13/01/2024
Ngày hôm nay. Cũng là ngày đầu tiên mà cô đi làm. Ái chà! Đã là 6 giờ 35 phút rồi mà vẫn còn ngủ nướng, chảy nước miếng đầy miệng thế kia.
Reng! Reng! Reng!
Báo thức kêu ing ỏi, cô thò tay tắt luôn. Đến một lúc sau cô mới giật mình bật dậy, cầm cái đồng hồ lên xem. Đậu Xanh!!! 6h45!
Cô ném mạnh cái đồng hồ vào góc tường, và đổ tội cho nó là ăn hại, không làm được tích sự gì. Nó chỉ đành ngồi trong góc, tủi thân mà khóc: Rõ ràng là mình kêu rồi mà con người đó không dậy ấy chứ. Sao lỗi lại là của mình? Tại sao??
Cô vội vàng lao xuống giường, phóng thẳng vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi trở lại phòng, thay đồ và cô vẫn không quên tạm biệt con mồm lèo đang ngồi trước cửa.
Nó nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, vì nó đã quen với cái cảnh này nhiều lần rồi. Sau khi cô rời đi, căn nhà lại trở về cảnh yên tĩnh. Chưa được bao lâu thì cô trở về, chạy về lúc lọi một lúc rồi chạy đi. Tại nãy cô để quên điện thoại ở nhà.
Haizz! Con người ngu ngốc!? -Nội tâm của bé mèo.
Trên đường. Cô mặc một bộ váy trắng, phần trên được nối với vai bằng 2 sợi dây, tà váy dài qua đầu gối, họa tiết có mấy hình hoa. Chân đi đôi giày cao gót trắng, xõa tóc giãn dị. Mặc giày cao gót mà chạy như vậy đấy. Thực nữ dữ chưa?
Đang vội mà phải đứng chờ đèn đỏ. Trời ơi. Cô muốn bắt taxi nhưng lại quên mang ví tiền. Sao ngày đầu tiên mà xu quá vậy. Cô vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn lên cột đèn xanh đèn đỏ.
Gần tới đèn đỏ thì một chiếc xe ô tô đen. Cô bắt lấy thời cơ trời ban, đi ra chạy đường xe đó lại. Tài xế phanh thắng gấp. Cô đi tới gõ cửa kính rồi bảo:"Này! Chú ơi. Cho cháu đi nhờ một đoạn được không ạ?"
Gì! Tôi già vậy rồi á? -Tài xế kiểu.
Tài xế đúng kiểu sốc vì chưa có ai dám chặn xe của Lâm Huỳnh Thiên. Vả lại còn đi nhờ nữa chứ. Chắc chắn không cho đâu.
Anh ta quay lại nhìn Huỳnh Thiên. Huỳnh Thiên vẩy tay, mắt thì đang nhắm lại. Tài xế bị ăn vả một cái bốp ở Bình Dương còn nghe thấy.
Sau đó, anh ta đáp lại cô:"Lên xe đi"
Cô cúi người cảm ơn, rồi vui vẻ bước lên xe, ngồi xuống và đóng cửa lại. Tài xế cảm thấy cô gái này có chút quen mắt. Hình như là người mà anh ta xém tông trúng. Có chút hối lỗi nên anh ta hỏi:"Cô cần đi đâu?"
"À. Cho tôi tới Lâm Thị nhé! Mà tôi nói trước là tôi không có tiền. Bữa sau có duyên gặp lại thì tôi trả cho nha. Giờ tôi nghèo lắm"
Tài xế cười gượng:"À.. Được. Không cần trả tiền cũng được"
"Cảm ơn ạ"
Cô vẫn chưa nhận ra bên cạnh cô có một người vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Tại anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Tối đó, anh không nhìn thấy rõ mặt cô. Đột nhiên nhớ lại, nốt ruồi trên mu bàn tay của cô.
À! Thì ra là người tối qua! Trùng hợp ghê nhỉ?
Gần tới Lâm Thị thì cô đã kêu tài xế dừng lại rồi cúi người cảm ơn sau đó chạy đi. Tội mang giày cao gót mà chạy nên Tự Uyên bị ngã dập đầu gối.
Cô cà thọt đi vào công ty. Vừa đi vào đã bị quản lí chỉ trích:"Cô là nhân viên mới đúng không? Ngày đầu tiên mà đã tới trễ thế hả? Biết mấy giờ rồi không?"
"Xin lỗi. Xin lỗi. Bữa sau tôi không giám nữa"
"Được rồi. Tạm tha! Vào làm việc đi"
"Vâng"
Cô chạy đi. Vừa lúc anh đi vào. Đến chỗ thang máy riêng cho chủ tịch và giám đốc bị hư. Đang sửa chửa, nên anh đành dùng tạm của nhân viên thì gặp cô mới đi vào. Thấy anh đi tới thì bấm thang máy dừng lại rồi chờ anh vào.
Thì cô có lòng tốt, anh cũng không ngại từ chối. Đi vào, cô nhấn thang máy lên tầng 7, xong cô quay lại hỏi anh lên tầng mấy. Anh không trả lời mà tự tay nhấn nút tầng 12.
Ây da! Cái không khí này. Thật ngột ngạt quá đi.
Ting!
Tháng máy tới tầng 7 thì mở ra. Cô nhanh chóng chuồn ra ngoài. Anh thì chẳng hiểu cái gì, đang tự hỏi là: Nhìn mình đáng sợ như vậy sao?
Bên ngoài. Cô đang đi thì gặp Nam Lý Sơn, anh ta đang tìm cô khắp nơi. Chợt thấy cô thì vội chạy tới:"Trời ơi! Cô đi đâu mà tôi tìm cô khắp nơi không thấy?"
"À.. Tôi bây giờ mới tới mà!"
"CÁI GÌ!!? Bây giờ là 8 giờ 30 phút rồi đấy"
"Xin lỗi. Mà anh tìm tôi có việc gì?"
Nam Lý Sơn mới nhớ ra là bản thân đi tìm cô để làm gì thì kéo cô đi vào thang máy. Một lát sau thì dừng lại ở trước một căn phòng, anh ta mở cửa bước vào:"Giám đốc! Tôi tìm được thư kí ngàn vàng cho anh rồi đây!"
Cô vừa bước vào. Thấy anh đang ngồi chống tay trên bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trên bàn có có hai máy tính, mấy đống tài liệu và nổi nhất là ba chữ "Tổng Giám Đốc"!
Nghe thấy chử Thư kí. Cô liền kéo nhẹ áo của Nam Lý Sơn:"Này! Anh bảo tôi làm bên thiết kế mà. Sao giờ lại làm thư kí rồi? Tôi không muốn đâu"
"Nào. Ai cũng muốn mà cô không muốn vậy? Trước lạ sau quen. Nào! Ở lại làm việc thật tốt nhé! Tôi đi đây"
Anh ta gạt tay cô ra, cúi người chào anh rồi ra ngoài, đóng cửa lại. Giờ thì còn mỗi cô với anh. Ôi! Lại là cái không khí ngột ngạt, đầy ngại ngùng này!
Cô cười gượng gạo:"Chào sếp. Sáng vui vẻ"
"Ừm"
Anh rời mắt khỏi cô, cầm đại một tập tài liệu lên rồi bắt đầu vào công việc. Cô cũng nhìn thấy bàn làm việc của mình. Trong lòng dù không muốn làm ở vị trí này nhưng đành phải chịu thôi.
Cô ngồi vào bàn, vừa mở máy tính ra thì anh đã đưa cho cô một tập tài liệu dày cộp. Cô trợn mắt nhìn tập tài liệu đó.
Trong lòng gào thét:"Đậu xanh! Nhiều dữ"
Nước mắt ngậm ngùi. Cô đành phải dùng hết lực bình sinh để giải quyết công việc cao cả này. Còn anh thì vừa nhìn máy tính, đôi lúc lại ngước lên nhìn cô thử, xem cô đang làm gì. Thấy cô tập trung làm việc. Anh cũng gật đầu:"Chăm chỉ thật đấy!"
Reng! Reng! Reng!
Báo thức kêu ing ỏi, cô thò tay tắt luôn. Đến một lúc sau cô mới giật mình bật dậy, cầm cái đồng hồ lên xem. Đậu Xanh!!! 6h45!
Cô ném mạnh cái đồng hồ vào góc tường, và đổ tội cho nó là ăn hại, không làm được tích sự gì. Nó chỉ đành ngồi trong góc, tủi thân mà khóc: Rõ ràng là mình kêu rồi mà con người đó không dậy ấy chứ. Sao lỗi lại là của mình? Tại sao??
Cô vội vàng lao xuống giường, phóng thẳng vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi trở lại phòng, thay đồ và cô vẫn không quên tạm biệt con mồm lèo đang ngồi trước cửa.
Nó nhìn cô với ánh mắt thờ ơ, vì nó đã quen với cái cảnh này nhiều lần rồi. Sau khi cô rời đi, căn nhà lại trở về cảnh yên tĩnh. Chưa được bao lâu thì cô trở về, chạy về lúc lọi một lúc rồi chạy đi. Tại nãy cô để quên điện thoại ở nhà.
Haizz! Con người ngu ngốc!? -Nội tâm của bé mèo.
Trên đường. Cô mặc một bộ váy trắng, phần trên được nối với vai bằng 2 sợi dây, tà váy dài qua đầu gối, họa tiết có mấy hình hoa. Chân đi đôi giày cao gót trắng, xõa tóc giãn dị. Mặc giày cao gót mà chạy như vậy đấy. Thực nữ dữ chưa?
Đang vội mà phải đứng chờ đèn đỏ. Trời ơi. Cô muốn bắt taxi nhưng lại quên mang ví tiền. Sao ngày đầu tiên mà xu quá vậy. Cô vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn lên cột đèn xanh đèn đỏ.
Gần tới đèn đỏ thì một chiếc xe ô tô đen. Cô bắt lấy thời cơ trời ban, đi ra chạy đường xe đó lại. Tài xế phanh thắng gấp. Cô đi tới gõ cửa kính rồi bảo:"Này! Chú ơi. Cho cháu đi nhờ một đoạn được không ạ?"
Gì! Tôi già vậy rồi á? -Tài xế kiểu.
Tài xế đúng kiểu sốc vì chưa có ai dám chặn xe của Lâm Huỳnh Thiên. Vả lại còn đi nhờ nữa chứ. Chắc chắn không cho đâu.
Anh ta quay lại nhìn Huỳnh Thiên. Huỳnh Thiên vẩy tay, mắt thì đang nhắm lại. Tài xế bị ăn vả một cái bốp ở Bình Dương còn nghe thấy.
Sau đó, anh ta đáp lại cô:"Lên xe đi"
Cô cúi người cảm ơn, rồi vui vẻ bước lên xe, ngồi xuống và đóng cửa lại. Tài xế cảm thấy cô gái này có chút quen mắt. Hình như là người mà anh ta xém tông trúng. Có chút hối lỗi nên anh ta hỏi:"Cô cần đi đâu?"
"À. Cho tôi tới Lâm Thị nhé! Mà tôi nói trước là tôi không có tiền. Bữa sau có duyên gặp lại thì tôi trả cho nha. Giờ tôi nghèo lắm"
Tài xế cười gượng:"À.. Được. Không cần trả tiền cũng được"
"Cảm ơn ạ"
Cô vẫn chưa nhận ra bên cạnh cô có một người vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Tại anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Tối đó, anh không nhìn thấy rõ mặt cô. Đột nhiên nhớ lại, nốt ruồi trên mu bàn tay của cô.
À! Thì ra là người tối qua! Trùng hợp ghê nhỉ?
Gần tới Lâm Thị thì cô đã kêu tài xế dừng lại rồi cúi người cảm ơn sau đó chạy đi. Tội mang giày cao gót mà chạy nên Tự Uyên bị ngã dập đầu gối.
Cô cà thọt đi vào công ty. Vừa đi vào đã bị quản lí chỉ trích:"Cô là nhân viên mới đúng không? Ngày đầu tiên mà đã tới trễ thế hả? Biết mấy giờ rồi không?"
"Xin lỗi. Xin lỗi. Bữa sau tôi không giám nữa"
"Được rồi. Tạm tha! Vào làm việc đi"
"Vâng"
Cô chạy đi. Vừa lúc anh đi vào. Đến chỗ thang máy riêng cho chủ tịch và giám đốc bị hư. Đang sửa chửa, nên anh đành dùng tạm của nhân viên thì gặp cô mới đi vào. Thấy anh đi tới thì bấm thang máy dừng lại rồi chờ anh vào.
Thì cô có lòng tốt, anh cũng không ngại từ chối. Đi vào, cô nhấn thang máy lên tầng 7, xong cô quay lại hỏi anh lên tầng mấy. Anh không trả lời mà tự tay nhấn nút tầng 12.
Ây da! Cái không khí này. Thật ngột ngạt quá đi.
Ting!
Tháng máy tới tầng 7 thì mở ra. Cô nhanh chóng chuồn ra ngoài. Anh thì chẳng hiểu cái gì, đang tự hỏi là: Nhìn mình đáng sợ như vậy sao?
Bên ngoài. Cô đang đi thì gặp Nam Lý Sơn, anh ta đang tìm cô khắp nơi. Chợt thấy cô thì vội chạy tới:"Trời ơi! Cô đi đâu mà tôi tìm cô khắp nơi không thấy?"
"À.. Tôi bây giờ mới tới mà!"
"CÁI GÌ!!? Bây giờ là 8 giờ 30 phút rồi đấy"
"Xin lỗi. Mà anh tìm tôi có việc gì?"
Nam Lý Sơn mới nhớ ra là bản thân đi tìm cô để làm gì thì kéo cô đi vào thang máy. Một lát sau thì dừng lại ở trước một căn phòng, anh ta mở cửa bước vào:"Giám đốc! Tôi tìm được thư kí ngàn vàng cho anh rồi đây!"
Cô vừa bước vào. Thấy anh đang ngồi chống tay trên bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trên bàn có có hai máy tính, mấy đống tài liệu và nổi nhất là ba chữ "Tổng Giám Đốc"!
Nghe thấy chử Thư kí. Cô liền kéo nhẹ áo của Nam Lý Sơn:"Này! Anh bảo tôi làm bên thiết kế mà. Sao giờ lại làm thư kí rồi? Tôi không muốn đâu"
"Nào. Ai cũng muốn mà cô không muốn vậy? Trước lạ sau quen. Nào! Ở lại làm việc thật tốt nhé! Tôi đi đây"
Anh ta gạt tay cô ra, cúi người chào anh rồi ra ngoài, đóng cửa lại. Giờ thì còn mỗi cô với anh. Ôi! Lại là cái không khí ngột ngạt, đầy ngại ngùng này!
Cô cười gượng gạo:"Chào sếp. Sáng vui vẻ"
"Ừm"
Anh rời mắt khỏi cô, cầm đại một tập tài liệu lên rồi bắt đầu vào công việc. Cô cũng nhìn thấy bàn làm việc của mình. Trong lòng dù không muốn làm ở vị trí này nhưng đành phải chịu thôi.
Cô ngồi vào bàn, vừa mở máy tính ra thì anh đã đưa cho cô một tập tài liệu dày cộp. Cô trợn mắt nhìn tập tài liệu đó.
Trong lòng gào thét:"Đậu xanh! Nhiều dữ"
Nước mắt ngậm ngùi. Cô đành phải dùng hết lực bình sinh để giải quyết công việc cao cả này. Còn anh thì vừa nhìn máy tính, đôi lúc lại ngước lên nhìn cô thử, xem cô đang làm gì. Thấy cô tập trung làm việc. Anh cũng gật đầu:"Chăm chỉ thật đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.