Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!
Chương 80: Cảnh Cáo
Trần Đình Phong
28/08/2023
Tuy Chu Phàm nhỏ tuổi hơn Diễm An An một chút nhưng dù gì cũng đã mười tám lại nghe được âm thanh chế diễu này của Lạc Tu Minh làm hắn ta rất tức giận.
Chu Phàm lướt ánh mắt tức giận về phía Lạc Tu Minh nói.
" Được lắm, tôi sẽ gọi với chị xem thử anh còn có thể làm nên trò gì."
Nói xong Chu Phàm liền hừ lạnh một hơi chuẩn bị rời đi thì từ phía sau Lạc Tu Minh lạnh nhạt nói.
" Nếu cậu muốn chị gái mình vẫn vui vẽ lạc quan mà sống thì tốt nhất hãy giấu cô ấy về thân phận này. Cậu nghĩ thử xem nếu như mẹ cậu xem cô ấy là con gái tại sao chưa bao giờ đến thăm dù chỉ là một lần."
Nói đấy đây giọng nói Lạc Tu Minh sắc lạnh.
" Cậu nghĩ cô gái sẽ chịu nỗi đã kích như thế hay sao chứ ? An phận làm tiểu thiếu gia của cậu thì tốt hơn nhiều."
Đương nhiên Lạc Tu Minh chẳng hề biết rằng người phụ nữ được gọi là mẹ ruột của Diễm An An có đến thăm cô hay không, nhưng thấy biểu hiện chẳng hề biết gì mà ngây ngốc kia thì hắn đã đón được một phần nào đó trong câu chuyện sâu xa.
Mà Chu Phàm biết những lời Lạc Tu Minh nói là rất đúng bởi vì mẹ của mình chưa bao giờ dám thừa nhận đứa con gái riêng bên ngoài này.
Nghĩ như thế Chu Phàm liền hướng ánh mắt về phía Lạc Tu Minh nói.
" Có nói như thế nào đi nữa thì trong người chị ấy vẫn mang dòng máu nhà họ Ninh anh không thể khinh thường như thế được. Nếu bà ngoài Ninh Kiều mà biết về sự tồn tại của Diễm An An thì chắc chắn cô ấy sẽ được nhận về Ninh gia mà thôi."
Chu Phàm làm bộ mặt không quan tâm hướng về phía Lạc Tu Minh cười nói.
" Anh biết bà của tôi khó như thế nào rồi đấy liệu mà lo đi, cho dù là ông Lạc Chính Thiên đến cũng phải nể mặt vài phần. Anh tự lo đi tôi về trước."
Nói xong Chu Phàm liền rời đi mà chẳng thèm để tâm đến khuôn mặt âm trầm kia của Lạc Tu Minh, sở dĩ Chu Phàm biết được sự hiện diện của Diễm An An là được mẹ hắn Ninh Ngọc nhờ vã.
Tuy nhiều lắm bà chưa bao giờ đến thăm đứa con gái này nhưng bên trong tối vẫn âm thầm theo dõi, vậy nên bà biết cuộc sống của Diễm An An không tốt và phải dừng việc học lên cao để đi làm.
Vậy nên bà rất lo lắng nên cho người theo dõi khi khi phát hiện được nơi Diễm An An làm việc thì cô đã rơi vào tay nhị thiếu ăn chơi của nhà họ Lạc làm bà rất lo lắng. Vậy nên bà mới nhờ con trai mình tìm cách tiếp cận và giúp đỡ cho cuộc sống của Diễm An An.
Tuy Chu Phàm chưa giúp được gì trước mặt Diễm An An nhưng chỉ vài câu nói như thế nếu sau này nhà họ Lạc có muốn gây bất lợi cho cô thì cũng phải suy nghĩ ít nhiều.
Sắc mặt Lạc Tu Minh khó coi mà chậm rãi bước vào bên trong lo lắng không thôi, điều mà hắn lo sợ đã nảy sinh rồi một này nào đó Diễm An An có thể rời đi.
Xuất hiện trước mặt hắn là hình dáng nhỏ nhắn của Diễm An An đang cúi đầu ăn ngấu nghiến những thức ăn trên bản chẳng thèm qua tâm đến ánh mắt người khác.
Thấy Lạc Tu Minh bước vào Diễm An An chỉ lướt nhìn một cái rồi lại châm chú ăn uống, mà thấy cô có bộ dạng như thế hắn lại khó hiểu hỏi.
" Em ăn chậm một chút, nơi này không ai giành của em cả."
Diễm An An nghe thế cả người đều khự lại cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng bình thản nói.
" Tuy em và người thanh niên lúc nảy không có quan hệ gì nhưng anh tức giận như thế chắc chắn em sẽ bị đánh. Chi bằng nhân lúc này ăn nhiều một chút sẽ dễ chịu hơn."
Chu Phàm lướt ánh mắt tức giận về phía Lạc Tu Minh nói.
" Được lắm, tôi sẽ gọi với chị xem thử anh còn có thể làm nên trò gì."
Nói xong Chu Phàm liền hừ lạnh một hơi chuẩn bị rời đi thì từ phía sau Lạc Tu Minh lạnh nhạt nói.
" Nếu cậu muốn chị gái mình vẫn vui vẽ lạc quan mà sống thì tốt nhất hãy giấu cô ấy về thân phận này. Cậu nghĩ thử xem nếu như mẹ cậu xem cô ấy là con gái tại sao chưa bao giờ đến thăm dù chỉ là một lần."
Nói đấy đây giọng nói Lạc Tu Minh sắc lạnh.
" Cậu nghĩ cô gái sẽ chịu nỗi đã kích như thế hay sao chứ ? An phận làm tiểu thiếu gia của cậu thì tốt hơn nhiều."
Đương nhiên Lạc Tu Minh chẳng hề biết rằng người phụ nữ được gọi là mẹ ruột của Diễm An An có đến thăm cô hay không, nhưng thấy biểu hiện chẳng hề biết gì mà ngây ngốc kia thì hắn đã đón được một phần nào đó trong câu chuyện sâu xa.
Mà Chu Phàm biết những lời Lạc Tu Minh nói là rất đúng bởi vì mẹ của mình chưa bao giờ dám thừa nhận đứa con gái riêng bên ngoài này.
Nghĩ như thế Chu Phàm liền hướng ánh mắt về phía Lạc Tu Minh nói.
" Có nói như thế nào đi nữa thì trong người chị ấy vẫn mang dòng máu nhà họ Ninh anh không thể khinh thường như thế được. Nếu bà ngoài Ninh Kiều mà biết về sự tồn tại của Diễm An An thì chắc chắn cô ấy sẽ được nhận về Ninh gia mà thôi."
Chu Phàm làm bộ mặt không quan tâm hướng về phía Lạc Tu Minh cười nói.
" Anh biết bà của tôi khó như thế nào rồi đấy liệu mà lo đi, cho dù là ông Lạc Chính Thiên đến cũng phải nể mặt vài phần. Anh tự lo đi tôi về trước."
Nói xong Chu Phàm liền rời đi mà chẳng thèm để tâm đến khuôn mặt âm trầm kia của Lạc Tu Minh, sở dĩ Chu Phàm biết được sự hiện diện của Diễm An An là được mẹ hắn Ninh Ngọc nhờ vã.
Tuy nhiều lắm bà chưa bao giờ đến thăm đứa con gái này nhưng bên trong tối vẫn âm thầm theo dõi, vậy nên bà biết cuộc sống của Diễm An An không tốt và phải dừng việc học lên cao để đi làm.
Vậy nên bà rất lo lắng nên cho người theo dõi khi khi phát hiện được nơi Diễm An An làm việc thì cô đã rơi vào tay nhị thiếu ăn chơi của nhà họ Lạc làm bà rất lo lắng. Vậy nên bà mới nhờ con trai mình tìm cách tiếp cận và giúp đỡ cho cuộc sống của Diễm An An.
Tuy Chu Phàm chưa giúp được gì trước mặt Diễm An An nhưng chỉ vài câu nói như thế nếu sau này nhà họ Lạc có muốn gây bất lợi cho cô thì cũng phải suy nghĩ ít nhiều.
Sắc mặt Lạc Tu Minh khó coi mà chậm rãi bước vào bên trong lo lắng không thôi, điều mà hắn lo sợ đã nảy sinh rồi một này nào đó Diễm An An có thể rời đi.
Xuất hiện trước mặt hắn là hình dáng nhỏ nhắn của Diễm An An đang cúi đầu ăn ngấu nghiến những thức ăn trên bản chẳng thèm qua tâm đến ánh mắt người khác.
Thấy Lạc Tu Minh bước vào Diễm An An chỉ lướt nhìn một cái rồi lại châm chú ăn uống, mà thấy cô có bộ dạng như thế hắn lại khó hiểu hỏi.
" Em ăn chậm một chút, nơi này không ai giành của em cả."
Diễm An An nghe thế cả người đều khự lại cố gắng nuốt hết thức ăn trong miệng bình thản nói.
" Tuy em và người thanh niên lúc nảy không có quan hệ gì nhưng anh tức giận như thế chắc chắn em sẽ bị đánh. Chi bằng nhân lúc này ăn nhiều một chút sẽ dễ chịu hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.