Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!
Chương 92: Cho Vào (H+)
Trần Đình Phong
01/09/2023
Diễm An An nhìn hắn mất kiên nhẫn nói.
" Em thật sự rất mỏi miệng, hay là anh đổi cách khác đi có được không ?"
Thấy Diễm An An thành thật như thế Lạc Tu Minh chẳng muốn làm khó mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc mềm mại của cô nói.
" Thôi được rồi anh không làm khó em nữa, hay là em nằm ngữa ra để anh cho nó vào bên trong."
Diễm An An nghe thế có chút rùng mình sợ hãi hỏi.
" Anh..anh định cho nó vào đâu chứ ? Dưới đó vẫn còn rất đau."
Lạc Tu Minh chẳng thèm để ý đến sắc mặt lúc trắng lúc đỏ kia của Diễm An An mà nhanh chóng đè cô dưới thân mình , đôi bàn tay vội vã tách rộng đôi chân thoi dài của Diễm An An ra xuất hiện trước mặt hắn là nơi u cốc quen thuộc đã đẫm nước.
Bởi vì đôi chân Diễm An An đã bị trói bên hắn hiểu ý liền dùng bàn tay đưa lên cao rồi nhanh chóng đưa cái đầu mình vào chính giữa cho cô gác lên, ở cái tư thế này có thể thấy chiếc cỗ và đầu hắn nằm giữa đôi bàn chân mềm mại của cô.
Đương nhiên Diễm An An hiểu ý nào giám để chân trên đầu hắn mà chỉ nhẹ nhàng gác hai chân ra đôi vai rắn chắt của hắn. Mà thấy như thế ánh mắt Lạc Tu Minh như con sói đói nhìn vào hang động đang ẩm ướt của Diễm An An như muốn nuốt chửng.
Lạc Tu Minh nhếch mép nở một nụ cười gian xão chậm rãi cầm cái vật đầy nam tính của mình ma sát vào phía bên ngoài nơi tư mật đang ẩm ướt của cô, điều làm cho người phẫn nộ đó là hắn cố tình ma sát cái đầu vật nam tính đó với hạt lượu hồng hào bên ngoài nơi tư mật của cô làm Diễm An An bất giác rùng mình mấy lần.
Đầu óc Diễm An An mơ hồ hàm răng trắng như tuyết bất giác nghiến chặt như cố đè ép âm thanh ái muội từ trong miệng mình không thể phát ra vậy.
Mà Diễm An An cảm thấy da mặt mình nóng bừng vì cái tên khốn kiếp kia kêu chọc cô đã đành còn nhìn châm chú nhưng muốn quan sát từng cử chỉ của mình vậy thật là biến thái.
Diễm An An vội vã đưa đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn lên che đi khuôn mặt của mình cho bớt đi cơn xấu hổ, mà Lạc Tu Minh thấy như thế liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại của Diễm An An ôn nhu nói.
" Hay là em dùng tay của mình cầm nhỏ cho vào trong người được không, như thế này thật khó chịu."
Diễm An An xin thề cái tên này chắc chắn là muốn thấy bộ dáng thèm khát kia của cô mới yêu cầu như thế, nhưng mà Diễm An An không nảy sinh nổi một ý định chống đối liền đưa đôi bàn tay xuống chuẩn bị cầm cái vật to lớn ấy nóng ấy cho vào bên trong.
Nhưng chưa kịp cầm lấy thì cô phát hiện phía dưới mông của mình bị Lạc Tu Minh kê một chiếc gối cao lên khoảng hai người phân chẳng biết để làm gì.
Không biết nên Diễm An An cũng lười để ý mà cầm lấy cái vật ấm nóng ấy cho vào bên trong nơi tư mật đang ẩm ướt kia của mình, thuận thế tiến vào Lạc Tu Minh đẩy nhẹ cái vật nam tính của mình vào sâu đến tận cùng mà hang động ẩm ướt ấy cho phép.
" Hít..Hít.."
" Aa đau, anh mau lấy nó ra."
Giây phút này Diễm An An mới biết hắn kê chiếc gối để làm gì cái vật to lớn này chỉ mới vào được có hai phần ba mà như có như gì đó đâm cô đau đớn thốn cả cuốn họng.
Sắc mặt Diễm An An trắng xám biết là cái tên này không để ý đến cảm xúc của mình nên chỉ cắn răng chịu đựng, Lạc Tu Minh biết là cô khó chịu nên đã cúi người hôn nhẹ vào cặp môi mềm mại đỏ mọng kia một cái nhẹ rồi ôn nhu nói.
" Anh sẽ giữ nó ở vị trí như thế này sẽ không vào sâu hơn nữa, anh sẽ duy chuyển nhẹ nhàng không làm em đau nữa ! Em cho anh cử động có được không ?"
" Em thật sự rất mỏi miệng, hay là anh đổi cách khác đi có được không ?"
Thấy Diễm An An thành thật như thế Lạc Tu Minh chẳng muốn làm khó mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc mềm mại của cô nói.
" Thôi được rồi anh không làm khó em nữa, hay là em nằm ngữa ra để anh cho nó vào bên trong."
Diễm An An nghe thế có chút rùng mình sợ hãi hỏi.
" Anh..anh định cho nó vào đâu chứ ? Dưới đó vẫn còn rất đau."
Lạc Tu Minh chẳng thèm để ý đến sắc mặt lúc trắng lúc đỏ kia của Diễm An An mà nhanh chóng đè cô dưới thân mình , đôi bàn tay vội vã tách rộng đôi chân thoi dài của Diễm An An ra xuất hiện trước mặt hắn là nơi u cốc quen thuộc đã đẫm nước.
Bởi vì đôi chân Diễm An An đã bị trói bên hắn hiểu ý liền dùng bàn tay đưa lên cao rồi nhanh chóng đưa cái đầu mình vào chính giữa cho cô gác lên, ở cái tư thế này có thể thấy chiếc cỗ và đầu hắn nằm giữa đôi bàn chân mềm mại của cô.
Đương nhiên Diễm An An hiểu ý nào giám để chân trên đầu hắn mà chỉ nhẹ nhàng gác hai chân ra đôi vai rắn chắt của hắn. Mà thấy như thế ánh mắt Lạc Tu Minh như con sói đói nhìn vào hang động đang ẩm ướt của Diễm An An như muốn nuốt chửng.
Lạc Tu Minh nhếch mép nở một nụ cười gian xão chậm rãi cầm cái vật đầy nam tính của mình ma sát vào phía bên ngoài nơi tư mật đang ẩm ướt của cô, điều làm cho người phẫn nộ đó là hắn cố tình ma sát cái đầu vật nam tính đó với hạt lượu hồng hào bên ngoài nơi tư mật của cô làm Diễm An An bất giác rùng mình mấy lần.
Đầu óc Diễm An An mơ hồ hàm răng trắng như tuyết bất giác nghiến chặt như cố đè ép âm thanh ái muội từ trong miệng mình không thể phát ra vậy.
Mà Diễm An An cảm thấy da mặt mình nóng bừng vì cái tên khốn kiếp kia kêu chọc cô đã đành còn nhìn châm chú nhưng muốn quan sát từng cử chỉ của mình vậy thật là biến thái.
Diễm An An vội vã đưa đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn lên che đi khuôn mặt của mình cho bớt đi cơn xấu hổ, mà Lạc Tu Minh thấy như thế liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại của Diễm An An ôn nhu nói.
" Hay là em dùng tay của mình cầm nhỏ cho vào trong người được không, như thế này thật khó chịu."
Diễm An An xin thề cái tên này chắc chắn là muốn thấy bộ dáng thèm khát kia của cô mới yêu cầu như thế, nhưng mà Diễm An An không nảy sinh nổi một ý định chống đối liền đưa đôi bàn tay xuống chuẩn bị cầm cái vật to lớn ấy nóng ấy cho vào bên trong.
Nhưng chưa kịp cầm lấy thì cô phát hiện phía dưới mông của mình bị Lạc Tu Minh kê một chiếc gối cao lên khoảng hai người phân chẳng biết để làm gì.
Không biết nên Diễm An An cũng lười để ý mà cầm lấy cái vật ấm nóng ấy cho vào bên trong nơi tư mật đang ẩm ướt kia của mình, thuận thế tiến vào Lạc Tu Minh đẩy nhẹ cái vật nam tính của mình vào sâu đến tận cùng mà hang động ẩm ướt ấy cho phép.
" Hít..Hít.."
" Aa đau, anh mau lấy nó ra."
Giây phút này Diễm An An mới biết hắn kê chiếc gối để làm gì cái vật to lớn này chỉ mới vào được có hai phần ba mà như có như gì đó đâm cô đau đớn thốn cả cuốn họng.
Sắc mặt Diễm An An trắng xám biết là cái tên này không để ý đến cảm xúc của mình nên chỉ cắn răng chịu đựng, Lạc Tu Minh biết là cô khó chịu nên đã cúi người hôn nhẹ vào cặp môi mềm mại đỏ mọng kia một cái nhẹ rồi ôn nhu nói.
" Anh sẽ giữ nó ở vị trí như thế này sẽ không vào sâu hơn nữa, anh sẽ duy chuyển nhẹ nhàng không làm em đau nữa ! Em cho anh cử động có được không ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.