Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 1: Lo Sợ ! ( H nhẹ )

Trần Đình Phong

05/07/2023

" Ưm..Ông chủ tha cho em, em sắp chịu không nổi rồi. Ông chủ xin thả em ra, em thật sự không muốn như thế ?"

Âm thanh nỉ non tuy không lớn nhưng đủ truyền khắp căn phòng sang trọng được trang trí theo phong cách tây âu này, nhìn kỹ một chút ta có thể thấy được truyền một chiếc giường sang trọng lấy màu trắng mà chủ đạo có hai hình dáng trần truồng đang ôm chầm lấy nhau.

Nhìn rõ lại gần một chút thì hình dáng người thanh niên kia tuổi tầm hai mươi khuôn mặt điễn trai đưa nhìn , có đôi mắt thâm thúy chiếc mũi cao khuôn mặt cũng khá trắng như điều làm cho người ta cảm thấy sợ đó là trên khóe miệng hắn lúc nào cũng nở một nụ cười rất tà mị rất hút hồn người. Mà người đang ông này chẳng ai khác chính Lạc Tu Minh là một ông trùm trong giới tài chính không ai dám chọc này.

Mà nhìn rõ thân thể cô gái nhỏ nằm phía dưới thân hắn sắc mặt có chút tái nhợt kèm theo sự đau đớn kia là một khuôn mặt rất non nớt có làng da trắng noãn, đôi mắt đen tròn có hồn bờ môi mỏng hàm răng trắng kèm theo một chiếc răng khểnh trông rất dễ thương. Mái tóc dài đen tuyền mềm mại thả xuống hai bên trên người thoát ra một khí chất non nớt làm cho người khác đều muốn che chở.

Mà điều làm cho người ta đều phải khiếp sợ đó là cô gái nhỏ đang mệt mỏi nằm dưới thân kia tuổi cũng chỉ tầm mười tám nhưng lại có dáng vẽ rất giống con nít mười ba tuổi tên là Diễm An An.

Sở dĩ Diễm An An có hoàn cảnh thê thảm như thế này là từ lúc nhỏ cô đã bị phân biệt đối xữ từ trong người nhà của mình, gia đình cô có bốn người ba mẹ và một đứa em gái nhỏ hơn Diễm An An một tuổi. Diễm An An thật sự không hiểu tại sao rõ ràng cô và em gái mình đều được một mẹ sinh ra mà lại đối xữ khác như thế.

Mẹ cô lúc nào cũng quan tâm đến em gái của mình mà hờ hững chẳng thèm để ý gì đến tương lại của Diễm An An từ nhỏ đến lớn giờ vẫn như thế. Nhưng thật sự khoảng một tháng trước cô tốt nghiệp năm mười hai ba mẹ cô bảo bản thân phải đi làm kiếm tiền cho em gái đi du học nước ngoài.

Rõ ràng nhà cô thật sự cũng xem là đủ lo cho hai người nhưng tại sao lại đối xữ không công bằng như thế thật sự không chịu nỗi. Em gái cô từ nhỏ đến lớn đều được che chở và yêu thương còn về phần Diễm An An thì ở trong nhà chỉ giống như một đứa người làm mà thôi.

Vậy nên nữa tháng trước Diễm An An đã không mà bỏ nhà ra đi không thèm gọi lại một tiếng mà chỉ để lại trên bàn một tờ giấy nói là.



* Cô sẽ đi lên thành phố lớn hơn để làm, khi nào giàu mới về và bảo hai người không cần lo cho sự sống chết của mình. Diễm An An có hứa là khi nào có tiền sẽ gửi về bảo hai người đừng lo lắng.*

Nguyên nhân mà Diễm An An chỉ nhắn đến tiền là vì cô thừa biết hai người kia chỉ muốn mình là một cỗ máy kiếm tiền mà thôi, thấy hành vi cả nữa tháng nay hai người không gọi cho cô một cuộc là đủ hiểu rồi .

Diễm An An biết cô là một người bằng cấp không quá cao nên chỉ xin việc làm nhân viên cho một quán nước nhỏ trong thành phố mà thôi, sỡ dĩ cô chọn nơi đó là do công việc khá phù hợp với mình và rất yên tĩnh bỡi nó không nằm ở trung tâm thành phố nên cả một cửa tiệm có một mình Diễm An An làm mà thôi.

Sỡ dĩ cô không nghi ngờ hay đề phòng gì là nơi này được một người anh khi còn nhỏ khá thân thiết với cô giới thiệu bản thân mới tin tưởng tuyệt đối như thế. Mà sau khi tìm hiểu được chủ của cửa hàng này là một người thanh niên trẻ của một tập đoàn khá lớn và nổi tiếng thì sự đề phòng đã tan biết mất bỡi Diễm An An không tin một người giàu có như thế lại tính kế với mình.

Và đương nhiên cô cũng gặp được Lạc Tu Minh mấy lần hắn là một người khá điễn trai ăn nói nhẹ nhàng có một chút ôn nhu mà thân thiệt không giống mấy người giàu có khinh người kia nên lớp đề phòng sau cuối của cô hoàn toàn biến mất.

Vậy nên được hắn đề nghị Diễm An An làm xong thì ở trong cửa tiệm luôn bỡi vì nơi này có phòng cho nhân viên ở lại, mà nguyên nhân lớn nhất là do Diễm An An mới lên thành phố nên đành tiết kiệm tiền thuê phòng nên không suy nghĩ gì đồng ý ngay.

Vậy nên tối hôm nay khi đóng cửa Diễm Tu Minh có mời cô uống nước một chút nên đã đồng ý, nhưng sau khi uống xong thì cô chẳng biết nguyên nhân là tại sao mà chỉ muốn ngủ mà thôi. Mà sau khi tĩnh dậy Diễm An An lại thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế này.

Diễm An An cảm nhận được phía dưới thân nơi tư mật có cái vật to lớn đầy gân guốc kia thô bạo ra vào làm cho tinh thân cô như nứt vỡ, Diễm An An rít gò một hơi to lớn yếu ớt nói.

" Tại sao..? Tại sao ông chủ lại đối như thế với em như thế chứ ? Tại sao lại hại em ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook