Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 13: Người Nhà Họ Lạc !

Trần Đình Phong

05/07/2023

Ánh mắt trời đã ngã về hướng tây bầu không khí có chút mát mẽ làm cho tâm hồn người ta cảm thấy rất dễ chịu, Diễm An An đưa ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ kia là một sân vườn rộng lớn trồng đủ cây xanh có người cắt tỉa gọn gàng hình thù cũng rất vừa mắt.

Diễm An An thở dài một hơi chậm rãi đi vào nhà tắm thuận tay đóng cửa lại, khi Diễm An An bước ra đã khoắc trên mình một chiếc váy dài màu xanh lam đơn sơ nhìn rất kín đáo. Tuy rằng chiếc váy rất kín đáo đã che đi hết phần lớn bộ phận căng tròn kia nhưng vẫn toát lên được khí chất quyến rũ làm cho người ta nhìn nhiều thêm một chút.

Diễm An An thừa biết đạo lý ăn cơm chùa phải quét lá đa trên đời này hiếm có ai cho không ai thứ gì cả, nếu bản thân đã ăn ở nhà người khác thì bản thân phải tìm việc gì đó làm như thế mới không áy náy với bản tâm trong lòng.

Nghĩ như thế Diễm An An chậm rãi mở cửa bước ra ngoài đi đến căn phòng khách mọi người hay ngồi để tìm việc làm đơn giãn là vì bản thân cô thật sự chẳng biết mình làm gì trong căn nhà này cả.

Xuất hiện trước mắt Diễm An An là một hình dáng người đàn ông khá quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ cô giám khẳng định là bản thân mình chưa gặp lần nào cả.

Sở dĩ Diễm An An cảm nhận được sự quen thuộc đó là người đàn ông nhà có vài nét giống như Lạc Tu Minh hết ba phần nhưng thay vì lạnh lùng hung ác như cái tên khốn kiếp kia, thì người trước mặt Diễm An An lại có sắc thái ôn hòa thân thiện làm cho người không cảm thấy áp lực gì.

Diễm An An trừng đôi mắt nhìn châm chú vì chẳng biết người trước mặt là ai nhưng thấy cách ăn mặt như thế cũng hiểu được rất có địa vị bên trong căn nhà này, mà người trước mặt thấy Diễm An An thất thần liền nhẹ nhàng nói.

" Này cô gái nhỏ, người làm mới đến à ? Nếu có việc gì không hiểu có thể hỏi tôi, tôi tên Lạc Vũ."

Nghe âm thanh này Diễm An An ánh mắt như nhận ra được gì đó lễ phép đáp.

" Thì ra là đại thiếu gia, tôi là người làm mới đến mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

Diễm An An lúc vào đây đã được người làm giới thiệu trong căn nhà ngày ngoài phu nhân và lão gia ra thì còn có đại thiếu gia kèm theo đại thiếu phu nhân nữa, tính ra thân phận thì đều mà anh chị của cái tên Lạc Tu Minh kia.

Nghĩ như thế Diễm An An thật sự không thể chịu nỗi rõ ràng là người thân hắn tuy chẳng ưa thích mình như cũng chỉ như thế, không có cái tính cách tà dị hung ác như Lạc Tu Minh kia rất sự rất khó hiểu.

Theo Diễm An An tìm hiểu thì ở cái nhà này còn có một đại lão gia là ông của Lạc Tu Minh người này nắm phần lớn cỗ phần trong tập đoàn đã đi du lịch ở nước ngoài chẳng biết kia nào về, công việc đều giao cho ba và hai đứa con trai quản lý nên mới như thế.

Diễm An An thật sự thấy được cách xưng hô trong cái nhà này rất phức tạp nhưng cô cũng hiểu rằng những người có địa vị cao đều phân biệt cao thấp rất rõ ràng nên chẳng khó chịu lắm.



Mà Lạc Vũ nghe thấy cô lễ phép như thế liền chậm rãi nói.

" Được rồi, vậy cô cứ dọn vệ sinh trong căn nhà này làm được ! Nếu có việc gì cần tôi sẽ gọi."

Diễm An An nghe thế liền lễ phép đáp.

" Vâng."

Nói xong Diễm An An cúi đầu cung kính một cái rồi chậm rãi lui đi ra sau mà thu dọn vệ sinh trong căn biệt thự này, trong căn biệt thự này rất lớn vậy nên người làm vệ sinh cũng có rất nhiều nên Diễm An An quét dọn mà lau nhà không cực lắm.

Mặt trời đã lặn về hướng tây, mặt trăng tròn nhô lên cao thấm thoát đã hết giờ làm việc vậy nên trong căn biệt thư sang trọng của Lạc gia kia người làm đã về hết vậy nên Diễm An An đã được nghĩ ngơi đi vào phòng nhỏ giành có mình.

Diễm An An thật sự không muốn làm chướng mắt những người mắt cao hơn đầu kia mà tắm rữa một chút lại khoắc trên mình một chiếc quần bò kèm theo chiếc áo thun rộng che hết đi đường cong quyến rũ nhìn đơn sơ đến mực cực điểm.

Nhưng cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng Diễm An An vừa nằm trên chiếc giường lười biến bấm điện thoại phía bên ngoài lại có âm thanh vang lên.

" An An , nhị thiếu cho gọi."

Âm thanh của người phụ nữ trung niên quản gia này truyền vào trong làm cho Diễm An An sợ hết hồn mà ngồi bật dậy cảm giác lười biến đều tan biết sạch, cô biết người nói đây là vị quản gia làm ở đây được mấy chục năm tuổi tầm ngũ tuần nên cũng ở đây chỉ là căn phòng khác mà thôi.

Diễm An An nghe thế chẳng dám lãnh đạm mà vội vã đáp.

" Vâng, cháu đến liền."

Diễm An An nói xong liền đứng dậy điều chỉnh lại đồ trên người rồi mở cửa bước ra, vị phụ nữa quản gia kia thấy cô nhanh như thế đã bước ra liền gật đầu một cái cùng nhau rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook