Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!
Chương 229: Tín Vật!
Trần Đình Phong
10/11/2023
" Hít..."
Lần này, Diễm An An hít sâu cố kiềm nén cơn kích động trong đáy lòng nhưng cho dù dùng cách nào đi chăng nữa cũng không áp chế được.
Khuôn mặt cô kích động như muốn khóc nhìn về phía người trước mặt nói.
" Cô ơi, có thể nói cho cháu biết. Cháu và cậu ấy đến đây để làm gì hay không ?"
Vị phụ nữ trung niên khoác tăng y chỉ cười đáp.
" Đến đây để ngắm cảnh, nói chuyện đôi lúc lại cầu sức khỏe và nhân duyên. Cô cũng chỉ thấy hai đứa đi chung với hau nhiều năm nhưng chẳng biết có quan hệ gì ? Nếu con đến rồi thì hãy nhận lấy."
Nói xong vị phụ nữ trung niên kia đưa túi vải màu đỏ được thêu khá tinh xảo hình vuông bên trên có bốn chữ * Bình An, Vui Vẻ * về phía Diễm An An, cô vô thức nhận lấy nó mà cầm trên tay.
Sau khi thấy Diễm An An đã nhận người phụ nữ kia chỉ người khá ôn hòa nói.
" Nếu chủ của nó đã nhận được thì bản thân cũng phải làm việc rồi, nếu cháu thấy buồn thì có thể đến đây thư giãn một chút. Hiện tại trời sắp tối rồi hay là cháu về nhà sớm đi."
Nói xong vị phụ nữ khoác tăng y kia xoay người rời đi, Diễm An An vội vã hỏi lớn.
" Xin hỏi, người có phương thức liên lạc của anh ấy hay không ?"
Thanh âm này truyền đến bên tai vị phụ nữ khoác tăng y kia xoay người lại nhìn Diễm An An cười lắc đầu nói.
" Con gái à, mọi chuyện trên đời này đều phụ thuộc vào chữ * Duyên* cả thôi. Nếu có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại, nếu không có thì con hay xem như đây là một giấc mộng phù sinh là được rồi. Có những chuyện quên đi chưa chắc gì đã xấu."
Thanh âm dần mờ nhạt bóng dáng đã xa dần Diễm An An mơ hồ cầm túi vải thêu kia lên xe mà phóng đi mất. Ánh mắt trời bên ngoài đã dần về đêm.
" Két..."
Diễm An An đầu óc hoảng loạn đến mức quên cả việc trả xe cho Chu Phàm mà chạy về Lạc gia, trên tay cô xách hai túi lớn chứa nhiều thức ăn hình như còn có rượu mà bước vào bên trong mặc kệ chiếc xe của Chu Phàm nằm ở chính giữa sân vườn.
Diễm An An bước vào bên trong xuất hiện trước mặt cô là hình dáng Nguyệt Nhung phu nhân kèm theo Tịch Vãn đang ngồi xem tin tức trên ti vi bên cạnh còn có Lạc Vũ trông rất vui vẽ.
Diễm An An bước vào bên trong khi đi qua những hình dáng quen thuộc kia cô liền lễ phép nói.
" Chào mọi người, con về rồi."
Nói xong Diễm An An thật sự không muốn chờ mấy người xa lạ kia đáp lời mà nhanh chóng tiến vào căn phòng của mình cũng là nơi của Lạc Tu Minh hay ngủ.
An An đặt thức ăn ra trên bàn kèm theo vài chai rượu trông rất gọn gàng, cô đi đến mở cách cửa sổ không khí thoáng mát bên ngoài bay vào cô bất giác hít sâu một hơi rồi lại nhìn bầu trời dần về đêm.
Trong lòng Diễm An An hiện tại rất trống rỗng cô như một chiếc máy móc chẳng biết quá khứ của mình là gì, chẳng biết bản thân mình có tình cảm với Lạc Tu Minh hay không ? Chẳng biết hình dáng người thiếu niên mơ hồ trong trí nhớ kia là ai ? Chẳng hiểu tại sao người nhà lại giấu cô chuyện lớn như thế ?
Nếu như cô có tình cảm với Lạc Tu Minh tại sao lại không ghen tuông, không đau lòng, nhiều lúc cô cũng muốn ghen khi thấy cảnh hắn thân thiết với Tố Giao kia nhưng lại chẳng làm được ? Có lẽ là hình dáng thiếu niên trong trí nhớ mơ hồ kia quá lớn nên bản thân chẳng thể yêu ai nữa.
Lần này, Diễm An An hít sâu cố kiềm nén cơn kích động trong đáy lòng nhưng cho dù dùng cách nào đi chăng nữa cũng không áp chế được.
Khuôn mặt cô kích động như muốn khóc nhìn về phía người trước mặt nói.
" Cô ơi, có thể nói cho cháu biết. Cháu và cậu ấy đến đây để làm gì hay không ?"
Vị phụ nữ trung niên khoác tăng y chỉ cười đáp.
" Đến đây để ngắm cảnh, nói chuyện đôi lúc lại cầu sức khỏe và nhân duyên. Cô cũng chỉ thấy hai đứa đi chung với hau nhiều năm nhưng chẳng biết có quan hệ gì ? Nếu con đến rồi thì hãy nhận lấy."
Nói xong vị phụ nữ trung niên kia đưa túi vải màu đỏ được thêu khá tinh xảo hình vuông bên trên có bốn chữ * Bình An, Vui Vẻ * về phía Diễm An An, cô vô thức nhận lấy nó mà cầm trên tay.
Sau khi thấy Diễm An An đã nhận người phụ nữ kia chỉ người khá ôn hòa nói.
" Nếu chủ của nó đã nhận được thì bản thân cũng phải làm việc rồi, nếu cháu thấy buồn thì có thể đến đây thư giãn một chút. Hiện tại trời sắp tối rồi hay là cháu về nhà sớm đi."
Nói xong vị phụ nữ khoác tăng y kia xoay người rời đi, Diễm An An vội vã hỏi lớn.
" Xin hỏi, người có phương thức liên lạc của anh ấy hay không ?"
Thanh âm này truyền đến bên tai vị phụ nữ khoác tăng y kia xoay người lại nhìn Diễm An An cười lắc đầu nói.
" Con gái à, mọi chuyện trên đời này đều phụ thuộc vào chữ * Duyên* cả thôi. Nếu có duyên ắt hẳn sẽ gặp lại, nếu không có thì con hay xem như đây là một giấc mộng phù sinh là được rồi. Có những chuyện quên đi chưa chắc gì đã xấu."
Thanh âm dần mờ nhạt bóng dáng đã xa dần Diễm An An mơ hồ cầm túi vải thêu kia lên xe mà phóng đi mất. Ánh mắt trời bên ngoài đã dần về đêm.
" Két..."
Diễm An An đầu óc hoảng loạn đến mức quên cả việc trả xe cho Chu Phàm mà chạy về Lạc gia, trên tay cô xách hai túi lớn chứa nhiều thức ăn hình như còn có rượu mà bước vào bên trong mặc kệ chiếc xe của Chu Phàm nằm ở chính giữa sân vườn.
Diễm An An bước vào bên trong xuất hiện trước mặt cô là hình dáng Nguyệt Nhung phu nhân kèm theo Tịch Vãn đang ngồi xem tin tức trên ti vi bên cạnh còn có Lạc Vũ trông rất vui vẽ.
Diễm An An bước vào bên trong khi đi qua những hình dáng quen thuộc kia cô liền lễ phép nói.
" Chào mọi người, con về rồi."
Nói xong Diễm An An thật sự không muốn chờ mấy người xa lạ kia đáp lời mà nhanh chóng tiến vào căn phòng của mình cũng là nơi của Lạc Tu Minh hay ngủ.
An An đặt thức ăn ra trên bàn kèm theo vài chai rượu trông rất gọn gàng, cô đi đến mở cách cửa sổ không khí thoáng mát bên ngoài bay vào cô bất giác hít sâu một hơi rồi lại nhìn bầu trời dần về đêm.
Trong lòng Diễm An An hiện tại rất trống rỗng cô như một chiếc máy móc chẳng biết quá khứ của mình là gì, chẳng biết bản thân mình có tình cảm với Lạc Tu Minh hay không ? Chẳng biết hình dáng người thiếu niên mơ hồ trong trí nhớ kia là ai ? Chẳng hiểu tại sao người nhà lại giấu cô chuyện lớn như thế ?
Nếu như cô có tình cảm với Lạc Tu Minh tại sao lại không ghen tuông, không đau lòng, nhiều lúc cô cũng muốn ghen khi thấy cảnh hắn thân thiết với Tố Giao kia nhưng lại chẳng làm được ? Có lẽ là hình dáng thiếu niên trong trí nhớ mơ hồ kia quá lớn nên bản thân chẳng thể yêu ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.