Chương 30: Em ghen sao?
Bắp Cải
13/05/2018
Ngày thứ hai, Hứa Nhan bắt đầu đi làm chính thức, tinh thần nghiêm túc
chưa từng có, giúp Phỉ Ngạo nhận điện thoại, sắp xếp hồ sơ, lên lịch họp vân vân mây mây... tất cả đều vô cùng thuận lợi. Mặc dù trước kia
chuyên ngành của cô là ngoại ngữ, nhưng kinh nghiệm thực tế khi còn là
sinh viên rất nhiều, ít nhất khi làm việc cho Phỉ Ngạo, cô không bị
luống cuống chút nào. Hơn nữa, anh cũng rất có tâm, có thời gian rỗi
liền hướng dẫn cho cô.
Ôm tập tài liệu đứng trước cửa phòng kế hoạch, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Nhìn thấy khuôn mặt của cô, toàn thể nhân viên nữ lập tức bày ra dáng vẻ như lâm đại địch, tuy không thể hiện thẳng ra ngoài, nhưng trong mắt ai cũng chứa đầy thù hận. Hứa Nhan cảm thấy mình chưa làm gì cũng đã trở thành cái đích cho người khác ngắm vào rồi!
Hứa Nhan nhẹ lên tiếngi: “Cô Ly, tổng giám đốc bảo tôi đưa tài liệu đến.”
Ly Ly nghe tiếng gọi này lập tức khó chịu. Ai cũng gọi cô ta là phó phòng, trước mặt cô ta luôn bày ra dáng vẻ kính trọng, nào giống như vị thư ký mới đến này, hung hăng như vậy?
Mỹ nữ thân hình nóng bỏng kia vẫn mặc váy bó sát như trước, nhưng đổi lại là màu xanh nhạt, dễ nhìn hơn chút. Cô ta đi đến trước mặt Hứa Nhan, cầm lấy tập tài liệu.
Hứa Nhan vừa định rút tay về thì xấp giấy trắng trước mặt đột nhiên nghiêng đi, sau đó không báo trước trượt khỏi tay cô, mà Ly Ly cũng loạng choạng ngã phịch xuống sàn.
Mọi người giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ly Ly ngồi dưới đất dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hứa Nhan.
Khóe môi Hứa Nhan giần giật, thản nhiên đứng ở đó không thèm nhúc nhích, muốn xem cô ta diễn trò gì. Đầu năm nay vai bạch liên hoa rất đắt show, ai ai cũng thích! Nếu nói Giai Kỳ kia là loại người dùng sự yếu đuối của mình đến câu nam nhân, thì vị mỹ nữ này đây lại sử dụng phương pháp khác hiệu quả hơn nhiều, chính là khổ nhục kế!
Chỉ thấy có vài người vội chạy đến đỡ lấy cánh tay Ly Ly, thuận tiện nhặt giấy tờ bị rơi ra xung quanh. Một cô gái tóc ngắn trong đó hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Nhan:
“Cô làm gì vậy? Người mới thì nên biết điều một chút chứ!”
“Thôi, Á Mẫn, tôi không sao.” Ly Ly vừa đứng dậy lập tức mở miệng ngăn cô nàng kia lại, dưới chân thì đứng không vững hơi nghiêng người qua, tựa vào thân một nhân viên khác, hàm răng trắng mịn cắn chặt vào môi dưới.
Á Mẫn nào sẽ để yên, thấy chân Ly Ly bị đỏ lên thì tức giận nói:
“Phó phòng, chị không nên hiền như vậy! Đối với loại người bò lên giường tổng giám đốc để đổi lấy tiền và công việc thì sao đáng để chị đối xử tốt chứ?”
Nói xong còn quay sang Hứa Nhan, hiên ngang lẫm liệt mắng:
“Tôi nói cô biết, trước đây cũng từng có người trong phòng kế toán được tổng giám đốc ưu ái mà đến đây gây sự, tôi đều không nể mặt đâu! Cô mau xin lỗi phó phòng, nếu không đừng trách tôi!”
Hứa Nhan bị nói đến sững sờ, cô một lời cũng chưa nói đã bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng to rồi! Còn kêu cô xin lỗi? Cô đột nhiên cười lạnh một cái:
“Xin hỏi, tôi vì sao phải xin lỗi?”
Ly Ly khẽ nhăn mày, mà Á Mẫn thấy thái độ hống hách của Hứa Nhan thì càng ra sức phun nước miếng:
“Cô đưa tài liệu cho phó phòng lại cố tình buông tay ra sớm như vậy, đẩy phó phòng té ngã! Cô không biết lịch sự hay sao mà không xin lỗi?”
Mấy cô gái bên cạnh cũng nháo nhào:
“Đúng vậy! Tuy cô là thư ký của tổng giám đốc nhưng đừng nghĩ mình có thể ra vẻ, Ly Ly là bạn thân của Phỉ tổng, cô không biết sao? Không xin lỗi cũng được, bọn tôi lập tức báo cho cấp trên biết để đuổi việc cô!”
Phỉ Ngạo là người cực kì nghiêm túc trong công việc, nếu có người ở công ty cố tình gây sự sẽ bị đuổi ngay lập tức. Trước kia cũng từng có vài người hống hách sử dụng chiêu trò bắt nạt cấp dưới, liền bị trợ lý của anh tiễn thẳng.
Hứa Nhan đưa tay đỡ trán, cảm thấy đám người này đều không đi làm diễn viên thì thật uổng phí! Cô thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ, giọng điệu đã có phần lạnh nhạt:
“Tôi hại cô Ly đây té ngã? Con mắt của các người thấy tôi đẩy cô ta sao?”
“Cô…” Á Mẫn nghẹn lời, tuy cô ta không nhìn thấy tận mắtm vẫn cố mạnh miệng. “Đừng có mà quá đáng! Nếu cô không đẩy, sao phó phòng lại té ngã? Chẳng lẽ cô ấy tự mình hại mình để vu khống cô sao?”
Câu cuối nói đúng rồi đó, khá khen cho trí thông minh của cô. Hứa Nhan thầm nghĩ, sau đó bước tới một bước, ép cho Á Mẫn giật mình lùi về phía sau, vẻ mặt cười cười:
“Cô chỉ phỏng đoán mà không có chứng cứ, vậy nếu bây giờ tôi chạm vào cô rồi té xuống, tôi có thể nói mình bị cô đẩy ngã phải không?
Một đám người nghe xong đều thấy khó thở, điên tiết nhìn cô, hận không thể lập tức đem cô đá ra khỏi công ty!
Hứa Nhan nhìn phần tài liệu đã được nhặt lên và sắp xếp gọn gàng đặt trên bàn, sau đó nhìn đôi giày cao gót cao đến gần mười phân của Ly Ly, khóe môi cong lên:
“Tôi không nghĩ đến sức khỏe của phó phòng kém như vậy, chỉ là trăm tờ giấy trắng cũng ôm không nổi! Tôi khuyên lần sau cô vẫn nên mang giày thể thao đi làm, tránh cho chân bị chuột rút!”
Mọi người nghe xong đều choáng váng, không nghĩ tới người này làm sai còn trơ trẽn đổi trắng thay đen như vậy! Đẩy người còn đổ cho sức khỏe người ta yếu! Vả lại, có ai đi làm văn phòng mà mang giày thể thao chứ? Dù cũng không có phạm vào nguyên tắc gì, nhưng thẩm mỹ ở đâu? Bọn họ ở DINOZ có ai mà không mang giày cao gót?
“Cô có biết xấu hổ không vậy?”
“Thư ký thì giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ là bò lên giường của tổng giám đốc mà thôi!”
Hứa Nhan nghe vào tai cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, chỉ đơn giản nói:
“Các người tốt nhất giữ mồm giữ miệng, đừng chạm vào điểm giới hạn của Phỉ tổng.”
Ly Ly nghe ra Hứa Nhan đang uy hiếp bọn họ! Phỉ Ngạo không thích chuyện của mình bị đem ra bàn tán, điểm này cô ta vẫn phân biệt được, vội lắc đầu ra hiệu cho mọi người đừng nói nữa, sau đó hướng về phía Hứa Nhan cười nói:
“Xin lỗi cô Hứa, làm phiền cô rồi.”
Hứa Nhan nhìn Ly Ly một cái, giẫm lên giày cao gót xoay người ra ngoài. Đám phụ nữ này có năng lực làm việc, khả năng kiềm chế lại quá kém, chọc một cái liền nổi giận. Hơn nữa, trí tưởng tượng quả thật phong phú kinh khủng khiếp.
Á Mẫn nhìn theo bóng lưng của cô, tức đến nghiến răng:
“Ly Ly, sao chị có thể để cô ta hống hách như vậy được?”
“Á Mẫn, em đừng nói nữa, để người khác nghe được thì không tốt. Dù sao cũng là người được Phỉ tổng đưa đến, tính tình kiêu căng một chút cũng là bình thường.”
Ly Ly thấp giọng khuyên nhủ, mặc dù giống như đang nói giúp cho Hứa Nhan, nhưng lại ngầm mắng cô ỷ vào mối quan hệ của mình với Phỉ tổng mà ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai.
Trong vòng nửa buổi sáng, chuyện Hứa thư ký bắt nạt phó phòng kế hoạch đã truyền khắp công ty. Nơi nào có người, nơi đó có thị phi, cho dù là một công ty lớn như DINOZ cũng không ngoại lệ. Có thể cấp trên không để ý lắm, nhưng đám phụ nữ, đặc biệt là nhân viên bình thường đều rất bà tám.
Cứ như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Hứa Nhan dần trở nên khinh thường, chán ghét, còn có tức giận vô cùng. Mà chính chủ trong tin đồn hiện tại đang ngồi bên trong phòng làm việc của Phỉ tổng ăn trưa, vô cùng tự tại, đối với những lời nói nhảm của đám người kia hoàn toàn không để ý.
Bên cạnh bàn thủy tinh, hai người ngối đối diện nhau, im lặng ăn cơm. Hứa Nhan thỉnh thoảng vẫn được Phỉ Ngạo gắp đồ ăn cho, toàn là những thứ cô không ăn được, vậy nên vội đẩy trở về chén của anh.
“Ăn nhiều một chút mới tốt.”
Anh nói tựa như ra lệnh, sau đó chén cô lại bị nhồi đầy thịt và rau cải xanh. Hứa Nhan không kén ăn lắm, nhưng vẫn có vài thứ cô rất ghét, cố gắng thế nào cũng không nuốt nổi. Cô đặt đũa xuống, mím mím môi:
“Buổi chiều tôi sẽ đi phòng ăn của công ty, không ăn cùng anh nữa, thế này người khác sẽ dị nghị.”
Cô cũng không sợ người khác nói cô trèo lên giường Phỉ Ngạo, bởi vì ngược lại, anh ta mới là người đêm nào cũng ngủ trên giường của cô. Chủ yếu cô muốn ăn một mình là vì như vậy sẽ không bị anh ép ăn quá nhiều…
Phỉ Ngạo không biết lí do cô muốn ăn riêng, nghĩ là trong công ty có người không giữ được miệng mình sạch sẽ, liền nhìn cô một cái:
“Ai dị nghị?”
“Không có ai cả, chỉ là lo sợ vu vơ thôi.” Hứa Nhan dùng khăn giấy lau môi, không có ý định đem đám người kia kể tội. Dù sao cũng do Ly Ly người ta diễn trò lừa bọn họ, mà nghe bảo vị phó phòng đó là bạn thân của Phỉ Ngạo?
Cô ho khan một tiếng, len lén thăm dò anh:
“Anh có bạn thân là phụ nữ không?”
“Không có.”
Phỉ Ngạo còn chẳng thèm suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời cô.
“Phải không? Tôi cứ nghĩ anh có một người bạn thân vô cùng nóng bỏng đang ở trong công ty chứ?” Hứa Nhan mở miệng tiếp tục châm chọc, môi hồng hơi cong lên, tuy là cười nhưng đáy mắt lại không vui vẻ gì.
Phỉ Ngạo khó hiểu nhìn cô: “Có sao?”
“Phó phòng kế hoạch không phải bạn thân của anh sao? Người ta dù sao cũng là mỹ nữ mà!”
Nghe ra âm giọng của cô có phần ghen tị, Phỉ Ngạo biết cô hiểu lầm, chợt cười nhẹ giải thích:
“Anh không nhớ rõ, chỉ biết phó phòng kế hoạch là một người phụ nữ thôi. Nếu ở trong công ty nghe nhân viên nói bậy cái gì thì cũng đừng tin.”
“Có người nói mỹ nữ kia là bạn thân của anh mà? Còn chối làm gì?”
Phỉ Ngạo phát hiện từ khi cô đến công ty liền thường xuyên cáu kỉnh với anh, dáng vẻ giận dỗi rất đáng yêu. Trong ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười, chợt đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Em ghen sao?”
Hứa Nhan giật mình, đẩy cánh tay đang đặt trên đầu mình xuống, khuôn mặt quẫn bách bắt đầu có chút đỏ lên:
“Ai ghen?”
Được rồi, cô thừa nhận mình ghen. Hiện tại chỉ cần thấy một cô gái để ý đến Phỉ Ngạo là lại bắt đầu khó chịu trong người! Lúc nãy cô có thể cùng đám người kia đi nhìn camera giám sát để xem ai đúng ai sai, nhưng việc cũng không nghiêm trọng, cần gì phải thêm phiền.Triệu Thanh Liên không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hứa Nhan, liền có cảm giác rất thất bại, khuôn mặt quyến rũ nháy mắt vặn vẹo. Cô ta nghiến răng nói:
“Người khác gọi cô một tiếng Hứa tiểu thư, cô liền nghĩ mình là tiểu thư danh giá thật sao? Chẳng qua chỉ là một con nhỏ quê mùa mà thôi, cũng dám đứng ở đây không biết xấu hổ! Chờ Phỉ Ngạo chơi chán, sẽ đá cô ra khỏi cửa!”
Hứa Nhan nhăn mày, mà Trần phu nhân ở bên cạnh cũng tỏ vẻ chán ghét vì lời nói này. Ai không biết người đàn ông kia kén chọn đến cỡ nào? Nếu có thể lọt vào mắt xanh của anh ta thì xem như phúc khí mấy đời rồi! Cho dù Hứa Nhan không có một gia thế khổng lồ đứng ở phía sau chống lưng, nhưng cô ấy vẫn có đại thiếu gia nhà họ Phỉ cưng chiều. Như vậy so với bất kì thế lực nào cũng đáng sợ hơn! Người này trước kia dịu dàng đằm thắm, là nữ minh tinh vô cùng được ngưỡng mộ, sao bây giờ cứ như người đàn bà chanh chua ở trong chợ vậy?
Trần phu nhân không nhịn được liền nói:
“Cho dù Hứa tiểu thư không sinh ra trong giới thượng lưu, nhưng với thân phận là Phỉ thiếu phu nhân thì cô ấy so với bất kì người nào ở đây đều có bối cảnh cao hơn một bậc. Cô tự nhận mình là tiểu thư danh giá, vậy sao ngậm miệng mở miệng toàn là mấy lời “vàng ngọc” vậy?”
Hai câu, khiến cho Triệu Thanh Liên nghe xong cứng cả miệng, càng thêm tức giận nhưng không có chỗ phát tác. Nếu không phải Phỉ Ngạo chèn ép khiến sự nghiệp của cô ta xuống dốc trầm trọng, cô ta làm sao sẽ trở nên đanh đá thế này? Hơn nữa, chỉ đánh người phụ nữ của anh ta một cái, anh ta lại nhẫn tâm cướp đi rất nhiều mối làm ăn của Triệu gia, làm cho cha mẹ và anh chị em trong nhà luôn yêu thương cô ta cũng bắt đầu lời ra tiếng vào chỉ trích. Người kiêu ngạo và quen sống trong nhung lụa như Triệu Thanh Liên làm sao chịu nổi đả kích này chứ?
Hứa Nhan bóp bóp cái trán có chút đau nhức, khóe môi cong lên:
“Trần phu nhân đừng nóng, chúng ta đến đây để dự tiệc sinh nhật, nên vui vẻ mới đúng, tránh tổn hại đến nhan sắc. Thấy chó bên đường sủa bậy cũng không thể dừng lại giảng đạo lí cho nó được.”
“Cô nói ai là chó?”
Triệu Thanh Liên vừa nghe xong lập tức hét lên, hấp dẫn không ít sự chú ý. Mà Hứa Nhan lại làm ra vẻ giật mình:
“Triệu tiểu thư, tôi đang nói chuyện với Trần phu nhân, không hề nhắc đến tên cô, cô nổi nóng cái gì?”
“Hứa Nhan, tôi nói cho cô biết, hạng người vì tiền bán mình như cô vốn không xứng với Phỉ Ngạo! Nói không chừng ai cho cô tiền cô liền theo kẻ đó mà ngủ!”
Triệu Thanh Liên giống như phát điên rồi, chỉ thẳng vào mặt Hứa Nhan mà mắng. Bộ dáng này vô cùng hung dữ, khiến cho Trần phu nhân và mấy vị tiểu thư đứng gần cũng không nhịn được sợ hãi, sợ một khắc sau cô ta sẽ nhào vào cắn người.
Mi tâm của Hứa nhan nhíu lại, mắng cô như vậy đã có chút quá đáng, hiện tại không chỉ là mặt mũi của cô bị người này chà đạp, mà Phỉ Ngạo cũng sẽ bị chê cười. Cô nhìn thẳng vào Triệu Thanh Liên, gằn giọng:
“Cô Triệu, tôi có xứng với Phỉ Ngạo hay không tự anh ấy biết cân nhắc, cô lấy quyền gì mà chửi mắng tôi? Cô xem bộ dáng của cô có chút nào hợp lễ không vậy? Tôi có thể kiện cô tội xúc phạm nhân phẩm! Cô là một minh tinh, lại chẳng khác gì mấy phụ nữ chợ búa không hiểu chuyện, miệng toàn là thứ bẩn thỉu, tôi cũng thấy mất mặt thay Triệu gia các người!”
Lời này động vào chỗ đau của Triệu Thanh Liên, cô ta từng là người nổi tiếng hiền dịu trong giới giải trí, bây giờ thì biến thành bộ dáng ác phụ như thế này, tất cả đều tại Hứa Nhan! Tại người phụ nữ này!
Chỉ thấy Triệu Thanh Liên giận run lên, thật sự tiến lên phía trước muốn đánh người. Hứa Nhan đã có chuẩn bị, vì vậy thời điểm người đối diện vừa động đậy, cô liền né sang bên cạnh. Mà Triệu Thanh liên không nghĩ Hứa Nhan phản ứng linh hoạt như thế, cô ta mất đà, không thể dừng lại được, trực tiếp bổ nhào tới bàn tiệc sau lưng Hứa Nhan.
Loảng xoảng.
Triệu Thanh Liên đẩy ngã bàn tiệc, xô đổ toàn bộ thức ăn xuống sàn, sau đó chật vật bò dậy, nước trái cây trộn lẫn vụn bánh theo mái tóc nhỏ giọt xuống chiếc đầm bó sát, bộ dáng thảm hại vô cùng.
Hứa Nhan cũng không đành lòng, nhưng ai bảo cô ta đến đây gây chuyện với cô chứ? Cô cởi áo choàng trên vai xuống, trước ánh mắt oán hận của Triệu Thanh Liên ném lên người cô ta:
“Đừng để mình trở thành trò cười cho thiên hạ nữa.”
Cô tốt bụng nhắc nhở một chút, Triệu Thanh Liên vốn đang muốn quăng cái áo trên người đi liền phát hiện do tư thế té ngã nên một mảng lớn da thịt trên đùi bị lộ ra ngoài, xấu hổ đến mức mở to mắt, sau đó bật khóc nức nở.
Trong bữa tiệc này cũng có người của Triệu gia, là con cả Triệu Hữu. Bên này tiếng động quá lớn, rất nhiều người đều ngừng nói chuyện nhìn qua, tất nhiên Triệu Hữu cũng phát hiện em gái bị ngã. Hắn đi nhanh tới, cởi áo vest bên ngoài trùm lên người em gái mình, thế này mới che được hết cảnh xuân. Dù sao áo khoác của Hứa Nhan đưa cho Triệu Thanh Liên cũng khá ngắn, loại này mặc vào chỉ có tác dụng làm đẹp mà thôi.
Triệu Hữu thấy em gái vùi đầu khóc thương tâm như vậy, liền quay đầu dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hứa Nhan:
“Hứa tiểu thư, cô tội gì phải làm vậy với Thanh Liên? Con bé bị cô hại chưa đủ thảm sao?”
Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, cũng rất tuấn tú, nhưng so ra còn kém cạnh Phỉ Ngạo bốn năm phần. Hứa Nhan vừa đánh giá trong lòng vừa làm mặt lạnh:
“Tôi làm gì với Triệu tiểu thư cơ? Anh thử hỏi mọi người xung quanh xem, em gái anh té ngã có liên quan gì tới tôi không? Còn nữa, tôi hại cô ấy thảm? Tôi cũng rất tò mò muốn biết một người quê mùa không có gia thế khủng chống lưng như tôi hại được ai trong bữa tiệc này!”
“Cô…”
Triệu Hữu đang còn muốn nói gì đó, Trần phu nhân nãy giờ ở bên cạnh Hứa Nhan đều nhìn thấy tận mắt, vội giải thích:
“Triệu tiểu thư tự mình chạy đến chỗ người ta, chẳng lẽ muốn Hứa tiểu thư đứng lại chờ đánh?”
Bên này cũng có người quen biết Triệu Hữu quan sát sự việc, vội nháy nháy mắt với hắn. Hắn là người thông minh, cũng hiểu tính tình của Thanh Liên gần đây có chút bất ổn, nhưng thân làm anh trai, sao có thể để bỏ qua dễ dàng cho cái người gián tiếp gây hại đến em gái mình như vậy? Thanh Liên là ngôi sao sáng trong giới giải trí, tuy hiện tại đang xuống dốc nhưng vẫn rất nổi tiếng! Trong tiệc rượu có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ cô nàng ngã chổng vó thế này, thể diện cũng chẳng còn lại chút nào nữa rồi. Hắn đỡ em gái đứng lên, đối diện với Hứa Nhan:
“Hứa tiểu thư, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cô cùng Phỉ tổng. Tôi nghĩ cô nên xin lỗi Thanh Liên một tiếng!”
Người ta cũng có nỗi khổ riêng, Hứa Nhan hiểu, vả lại cô không phải cố tình muốn gây chuyện, lại nói cũng do Phỉ Ngạo phá nát sự nghiệp của Triệu Thanh Liên. Nghĩ vậy, đang định mở miệng cho bọn họ bậc thang đi xuống thì bên hông lại căng thẳng, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp của ai đó. Mùi hương cà phê thơm ngát dễ ngửi khiến cho tinh thần đang căng thẳng của cô hơi thả lỏng.
“Chuyện gì liên quan đến tôi? Triệu Hữu, cậu nói thử xem? Tại sao vợ tôi phải xin lỗi Triệu Thanh Liên?”
Phỉ Ngạo xuất hiện làm vô số phụ nữ đứng gần mắt đều sáng lên, không nhịn được đỏ mặt rồi len lén bắn điện về phía anh. Anh vừa đến đã gọi thẳng tên của hai người này, còn ôm Hứa Nhan như vậy, căn bản là đang ra oai, không muốn cho người ta mặt mũi.
Cái loại áp lực vô hình từ trên người Phỉ Ngạo phát ra làm Triệu Hữu hơi sợ hãi, hắn nghẹn họng, vừa rồi chỉ lo tìm cách giải quyết cục diện rối rắm này lại quên mất người đàn ông của Hứa Nhan là ai! Triệu Hữu hắn có thể đắc tội với Phỉ gia sao? Không thể!
Ánh mắt Phỉ Ngạo lạnh lùng nhìn cô gái đang nép vào trong ngực Triệu Hữu, khiến cho cô ta run lên bần bật. Dĩ nhiên việc xảy ra ở đây anh đều đã biết, mới ngăn cản Hứa Nhan nói lời xin lỗi. Anh không thốt ra câu nào khó nghe, cũng không tỏ thái độ giận dữ, chỉ một cái nhìn đã làm Triệu Thanh Liên hối hận gần chết, cô ta nhớ lại trước kia mình hào quang vô hạn, lúc này lại ủy khuất vô cùng, càng khóc to hơn.
Triệu Hữu bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Phỉ tổng, chỉ là hiểu lầm. Tôi đưa Thanh Liên về trước.”
Hắn nhanh chóng quyết định rồi ôm em gái đi thẳng ra ngoài, không quên nói một tiếng với người tổ chức buổi tiệc này.
Nhân vật chính đã lui, có người lập tức tới dọn dẹp bàn tiệc bị phá hư kia, mọi người cũng thức thời tản ra, chừa lại không gian cho hai kẻ đang đứng ở đó.
Phỉ Ngạo không chút để ý đến ánh mắt phóng điện của mấy cô gái bên cạnh, đưa tay sờ gò má hơi ửng hồng vì uống rượu của Hứa Nhan.
“Em bị bắt nạt?”
“Không có. Anh tới vừa đúng lúc em đang bắt nạt người ta đó.”
Hứa Nhan thành thật trả lời, nghĩ người vừa rồi chịu ủy khuất cũng là Triệu Thanh Liên chứ không phải cô. Phỉ Ngạo lúc ở cạnh cô thì rất dễ chịu, rất thoải mái, nhưng khi ở chốn đông người, khí thế trên thân anh lại kéo lên mức cao nhất, làm cho người xung quanh cảm thấy có chút xa cách và khó gần.
Cô nhu thuận ôm cánh tay anh, cười hỏi:
“Chuyện làm ăn của anh sao rồi?”
Phỉ Ngạo cho cô một cái nhìn yên tâm: “Rất tốt. Chúng ta đi thôi, lần sau không cho em uống rượu, chú ý sức khỏe chút.”
Anh ôm eo Hứa Nhan, kéo cô rời đi trong khi bữa tiệc chỉ mới diễn ra được một nửa. Cô vốn định hỏi, xong lại cảm thấy chủ nhân bữa tiệc cũng không nói gì thì cứ về thôi, ở lại đây thêm một lát lại sợ phát sinh việc gì ngoài ý muốn. Cô quay sang vẫy vẫy tay với Trần phu nhân, bất đắc dĩ đành dùng khẩu hình miệng nói lời tạm biệt.
Ôm tập tài liệu đứng trước cửa phòng kế hoạch, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Nhìn thấy khuôn mặt của cô, toàn thể nhân viên nữ lập tức bày ra dáng vẻ như lâm đại địch, tuy không thể hiện thẳng ra ngoài, nhưng trong mắt ai cũng chứa đầy thù hận. Hứa Nhan cảm thấy mình chưa làm gì cũng đã trở thành cái đích cho người khác ngắm vào rồi!
Hứa Nhan nhẹ lên tiếngi: “Cô Ly, tổng giám đốc bảo tôi đưa tài liệu đến.”
Ly Ly nghe tiếng gọi này lập tức khó chịu. Ai cũng gọi cô ta là phó phòng, trước mặt cô ta luôn bày ra dáng vẻ kính trọng, nào giống như vị thư ký mới đến này, hung hăng như vậy?
Mỹ nữ thân hình nóng bỏng kia vẫn mặc váy bó sát như trước, nhưng đổi lại là màu xanh nhạt, dễ nhìn hơn chút. Cô ta đi đến trước mặt Hứa Nhan, cầm lấy tập tài liệu.
Hứa Nhan vừa định rút tay về thì xấp giấy trắng trước mặt đột nhiên nghiêng đi, sau đó không báo trước trượt khỏi tay cô, mà Ly Ly cũng loạng choạng ngã phịch xuống sàn.
Mọi người giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ly Ly ngồi dưới đất dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hứa Nhan.
Khóe môi Hứa Nhan giần giật, thản nhiên đứng ở đó không thèm nhúc nhích, muốn xem cô ta diễn trò gì. Đầu năm nay vai bạch liên hoa rất đắt show, ai ai cũng thích! Nếu nói Giai Kỳ kia là loại người dùng sự yếu đuối của mình đến câu nam nhân, thì vị mỹ nữ này đây lại sử dụng phương pháp khác hiệu quả hơn nhiều, chính là khổ nhục kế!
Chỉ thấy có vài người vội chạy đến đỡ lấy cánh tay Ly Ly, thuận tiện nhặt giấy tờ bị rơi ra xung quanh. Một cô gái tóc ngắn trong đó hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Nhan:
“Cô làm gì vậy? Người mới thì nên biết điều một chút chứ!”
“Thôi, Á Mẫn, tôi không sao.” Ly Ly vừa đứng dậy lập tức mở miệng ngăn cô nàng kia lại, dưới chân thì đứng không vững hơi nghiêng người qua, tựa vào thân một nhân viên khác, hàm răng trắng mịn cắn chặt vào môi dưới.
Á Mẫn nào sẽ để yên, thấy chân Ly Ly bị đỏ lên thì tức giận nói:
“Phó phòng, chị không nên hiền như vậy! Đối với loại người bò lên giường tổng giám đốc để đổi lấy tiền và công việc thì sao đáng để chị đối xử tốt chứ?”
Nói xong còn quay sang Hứa Nhan, hiên ngang lẫm liệt mắng:
“Tôi nói cô biết, trước đây cũng từng có người trong phòng kế toán được tổng giám đốc ưu ái mà đến đây gây sự, tôi đều không nể mặt đâu! Cô mau xin lỗi phó phòng, nếu không đừng trách tôi!”
Hứa Nhan bị nói đến sững sờ, cô một lời cũng chưa nói đã bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng to rồi! Còn kêu cô xin lỗi? Cô đột nhiên cười lạnh một cái:
“Xin hỏi, tôi vì sao phải xin lỗi?”
Ly Ly khẽ nhăn mày, mà Á Mẫn thấy thái độ hống hách của Hứa Nhan thì càng ra sức phun nước miếng:
“Cô đưa tài liệu cho phó phòng lại cố tình buông tay ra sớm như vậy, đẩy phó phòng té ngã! Cô không biết lịch sự hay sao mà không xin lỗi?”
Mấy cô gái bên cạnh cũng nháo nhào:
“Đúng vậy! Tuy cô là thư ký của tổng giám đốc nhưng đừng nghĩ mình có thể ra vẻ, Ly Ly là bạn thân của Phỉ tổng, cô không biết sao? Không xin lỗi cũng được, bọn tôi lập tức báo cho cấp trên biết để đuổi việc cô!”
Phỉ Ngạo là người cực kì nghiêm túc trong công việc, nếu có người ở công ty cố tình gây sự sẽ bị đuổi ngay lập tức. Trước kia cũng từng có vài người hống hách sử dụng chiêu trò bắt nạt cấp dưới, liền bị trợ lý của anh tiễn thẳng.
Hứa Nhan đưa tay đỡ trán, cảm thấy đám người này đều không đi làm diễn viên thì thật uổng phí! Cô thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ, giọng điệu đã có phần lạnh nhạt:
“Tôi hại cô Ly đây té ngã? Con mắt của các người thấy tôi đẩy cô ta sao?”
“Cô…” Á Mẫn nghẹn lời, tuy cô ta không nhìn thấy tận mắtm vẫn cố mạnh miệng. “Đừng có mà quá đáng! Nếu cô không đẩy, sao phó phòng lại té ngã? Chẳng lẽ cô ấy tự mình hại mình để vu khống cô sao?”
Câu cuối nói đúng rồi đó, khá khen cho trí thông minh của cô. Hứa Nhan thầm nghĩ, sau đó bước tới một bước, ép cho Á Mẫn giật mình lùi về phía sau, vẻ mặt cười cười:
“Cô chỉ phỏng đoán mà không có chứng cứ, vậy nếu bây giờ tôi chạm vào cô rồi té xuống, tôi có thể nói mình bị cô đẩy ngã phải không?
Một đám người nghe xong đều thấy khó thở, điên tiết nhìn cô, hận không thể lập tức đem cô đá ra khỏi công ty!
Hứa Nhan nhìn phần tài liệu đã được nhặt lên và sắp xếp gọn gàng đặt trên bàn, sau đó nhìn đôi giày cao gót cao đến gần mười phân của Ly Ly, khóe môi cong lên:
“Tôi không nghĩ đến sức khỏe của phó phòng kém như vậy, chỉ là trăm tờ giấy trắng cũng ôm không nổi! Tôi khuyên lần sau cô vẫn nên mang giày thể thao đi làm, tránh cho chân bị chuột rút!”
Mọi người nghe xong đều choáng váng, không nghĩ tới người này làm sai còn trơ trẽn đổi trắng thay đen như vậy! Đẩy người còn đổ cho sức khỏe người ta yếu! Vả lại, có ai đi làm văn phòng mà mang giày thể thao chứ? Dù cũng không có phạm vào nguyên tắc gì, nhưng thẩm mỹ ở đâu? Bọn họ ở DINOZ có ai mà không mang giày cao gót?
“Cô có biết xấu hổ không vậy?”
“Thư ký thì giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ là bò lên giường của tổng giám đốc mà thôi!”
Hứa Nhan nghe vào tai cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, chỉ đơn giản nói:
“Các người tốt nhất giữ mồm giữ miệng, đừng chạm vào điểm giới hạn của Phỉ tổng.”
Ly Ly nghe ra Hứa Nhan đang uy hiếp bọn họ! Phỉ Ngạo không thích chuyện của mình bị đem ra bàn tán, điểm này cô ta vẫn phân biệt được, vội lắc đầu ra hiệu cho mọi người đừng nói nữa, sau đó hướng về phía Hứa Nhan cười nói:
“Xin lỗi cô Hứa, làm phiền cô rồi.”
Hứa Nhan nhìn Ly Ly một cái, giẫm lên giày cao gót xoay người ra ngoài. Đám phụ nữ này có năng lực làm việc, khả năng kiềm chế lại quá kém, chọc một cái liền nổi giận. Hơn nữa, trí tưởng tượng quả thật phong phú kinh khủng khiếp.
Á Mẫn nhìn theo bóng lưng của cô, tức đến nghiến răng:
“Ly Ly, sao chị có thể để cô ta hống hách như vậy được?”
“Á Mẫn, em đừng nói nữa, để người khác nghe được thì không tốt. Dù sao cũng là người được Phỉ tổng đưa đến, tính tình kiêu căng một chút cũng là bình thường.”
Ly Ly thấp giọng khuyên nhủ, mặc dù giống như đang nói giúp cho Hứa Nhan, nhưng lại ngầm mắng cô ỷ vào mối quan hệ của mình với Phỉ tổng mà ở trước mặt bọn họ diễu võ dương oai.
Trong vòng nửa buổi sáng, chuyện Hứa thư ký bắt nạt phó phòng kế hoạch đã truyền khắp công ty. Nơi nào có người, nơi đó có thị phi, cho dù là một công ty lớn như DINOZ cũng không ngoại lệ. Có thể cấp trên không để ý lắm, nhưng đám phụ nữ, đặc biệt là nhân viên bình thường đều rất bà tám.
Cứ như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Hứa Nhan dần trở nên khinh thường, chán ghét, còn có tức giận vô cùng. Mà chính chủ trong tin đồn hiện tại đang ngồi bên trong phòng làm việc của Phỉ tổng ăn trưa, vô cùng tự tại, đối với những lời nói nhảm của đám người kia hoàn toàn không để ý.
Bên cạnh bàn thủy tinh, hai người ngối đối diện nhau, im lặng ăn cơm. Hứa Nhan thỉnh thoảng vẫn được Phỉ Ngạo gắp đồ ăn cho, toàn là những thứ cô không ăn được, vậy nên vội đẩy trở về chén của anh.
“Ăn nhiều một chút mới tốt.”
Anh nói tựa như ra lệnh, sau đó chén cô lại bị nhồi đầy thịt và rau cải xanh. Hứa Nhan không kén ăn lắm, nhưng vẫn có vài thứ cô rất ghét, cố gắng thế nào cũng không nuốt nổi. Cô đặt đũa xuống, mím mím môi:
“Buổi chiều tôi sẽ đi phòng ăn của công ty, không ăn cùng anh nữa, thế này người khác sẽ dị nghị.”
Cô cũng không sợ người khác nói cô trèo lên giường Phỉ Ngạo, bởi vì ngược lại, anh ta mới là người đêm nào cũng ngủ trên giường của cô. Chủ yếu cô muốn ăn một mình là vì như vậy sẽ không bị anh ép ăn quá nhiều…
Phỉ Ngạo không biết lí do cô muốn ăn riêng, nghĩ là trong công ty có người không giữ được miệng mình sạch sẽ, liền nhìn cô một cái:
“Ai dị nghị?”
“Không có ai cả, chỉ là lo sợ vu vơ thôi.” Hứa Nhan dùng khăn giấy lau môi, không có ý định đem đám người kia kể tội. Dù sao cũng do Ly Ly người ta diễn trò lừa bọn họ, mà nghe bảo vị phó phòng đó là bạn thân của Phỉ Ngạo?
Cô ho khan một tiếng, len lén thăm dò anh:
“Anh có bạn thân là phụ nữ không?”
“Không có.”
Phỉ Ngạo còn chẳng thèm suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời cô.
“Phải không? Tôi cứ nghĩ anh có một người bạn thân vô cùng nóng bỏng đang ở trong công ty chứ?” Hứa Nhan mở miệng tiếp tục châm chọc, môi hồng hơi cong lên, tuy là cười nhưng đáy mắt lại không vui vẻ gì.
Phỉ Ngạo khó hiểu nhìn cô: “Có sao?”
“Phó phòng kế hoạch không phải bạn thân của anh sao? Người ta dù sao cũng là mỹ nữ mà!”
Nghe ra âm giọng của cô có phần ghen tị, Phỉ Ngạo biết cô hiểu lầm, chợt cười nhẹ giải thích:
“Anh không nhớ rõ, chỉ biết phó phòng kế hoạch là một người phụ nữ thôi. Nếu ở trong công ty nghe nhân viên nói bậy cái gì thì cũng đừng tin.”
“Có người nói mỹ nữ kia là bạn thân của anh mà? Còn chối làm gì?”
Phỉ Ngạo phát hiện từ khi cô đến công ty liền thường xuyên cáu kỉnh với anh, dáng vẻ giận dỗi rất đáng yêu. Trong ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên ý cười, chợt đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Em ghen sao?”
Hứa Nhan giật mình, đẩy cánh tay đang đặt trên đầu mình xuống, khuôn mặt quẫn bách bắt đầu có chút đỏ lên:
“Ai ghen?”
Được rồi, cô thừa nhận mình ghen. Hiện tại chỉ cần thấy một cô gái để ý đến Phỉ Ngạo là lại bắt đầu khó chịu trong người! Lúc nãy cô có thể cùng đám người kia đi nhìn camera giám sát để xem ai đúng ai sai, nhưng việc cũng không nghiêm trọng, cần gì phải thêm phiền.Triệu Thanh Liên không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hứa Nhan, liền có cảm giác rất thất bại, khuôn mặt quyến rũ nháy mắt vặn vẹo. Cô ta nghiến răng nói:
“Người khác gọi cô một tiếng Hứa tiểu thư, cô liền nghĩ mình là tiểu thư danh giá thật sao? Chẳng qua chỉ là một con nhỏ quê mùa mà thôi, cũng dám đứng ở đây không biết xấu hổ! Chờ Phỉ Ngạo chơi chán, sẽ đá cô ra khỏi cửa!”
Hứa Nhan nhăn mày, mà Trần phu nhân ở bên cạnh cũng tỏ vẻ chán ghét vì lời nói này. Ai không biết người đàn ông kia kén chọn đến cỡ nào? Nếu có thể lọt vào mắt xanh của anh ta thì xem như phúc khí mấy đời rồi! Cho dù Hứa Nhan không có một gia thế khổng lồ đứng ở phía sau chống lưng, nhưng cô ấy vẫn có đại thiếu gia nhà họ Phỉ cưng chiều. Như vậy so với bất kì thế lực nào cũng đáng sợ hơn! Người này trước kia dịu dàng đằm thắm, là nữ minh tinh vô cùng được ngưỡng mộ, sao bây giờ cứ như người đàn bà chanh chua ở trong chợ vậy?
Trần phu nhân không nhịn được liền nói:
“Cho dù Hứa tiểu thư không sinh ra trong giới thượng lưu, nhưng với thân phận là Phỉ thiếu phu nhân thì cô ấy so với bất kì người nào ở đây đều có bối cảnh cao hơn một bậc. Cô tự nhận mình là tiểu thư danh giá, vậy sao ngậm miệng mở miệng toàn là mấy lời “vàng ngọc” vậy?”
Hai câu, khiến cho Triệu Thanh Liên nghe xong cứng cả miệng, càng thêm tức giận nhưng không có chỗ phát tác. Nếu không phải Phỉ Ngạo chèn ép khiến sự nghiệp của cô ta xuống dốc trầm trọng, cô ta làm sao sẽ trở nên đanh đá thế này? Hơn nữa, chỉ đánh người phụ nữ của anh ta một cái, anh ta lại nhẫn tâm cướp đi rất nhiều mối làm ăn của Triệu gia, làm cho cha mẹ và anh chị em trong nhà luôn yêu thương cô ta cũng bắt đầu lời ra tiếng vào chỉ trích. Người kiêu ngạo và quen sống trong nhung lụa như Triệu Thanh Liên làm sao chịu nổi đả kích này chứ?
Hứa Nhan bóp bóp cái trán có chút đau nhức, khóe môi cong lên:
“Trần phu nhân đừng nóng, chúng ta đến đây để dự tiệc sinh nhật, nên vui vẻ mới đúng, tránh tổn hại đến nhan sắc. Thấy chó bên đường sủa bậy cũng không thể dừng lại giảng đạo lí cho nó được.”
“Cô nói ai là chó?”
Triệu Thanh Liên vừa nghe xong lập tức hét lên, hấp dẫn không ít sự chú ý. Mà Hứa Nhan lại làm ra vẻ giật mình:
“Triệu tiểu thư, tôi đang nói chuyện với Trần phu nhân, không hề nhắc đến tên cô, cô nổi nóng cái gì?”
“Hứa Nhan, tôi nói cho cô biết, hạng người vì tiền bán mình như cô vốn không xứng với Phỉ Ngạo! Nói không chừng ai cho cô tiền cô liền theo kẻ đó mà ngủ!”
Triệu Thanh Liên giống như phát điên rồi, chỉ thẳng vào mặt Hứa Nhan mà mắng. Bộ dáng này vô cùng hung dữ, khiến cho Trần phu nhân và mấy vị tiểu thư đứng gần cũng không nhịn được sợ hãi, sợ một khắc sau cô ta sẽ nhào vào cắn người.
Mi tâm của Hứa nhan nhíu lại, mắng cô như vậy đã có chút quá đáng, hiện tại không chỉ là mặt mũi của cô bị người này chà đạp, mà Phỉ Ngạo cũng sẽ bị chê cười. Cô nhìn thẳng vào Triệu Thanh Liên, gằn giọng:
“Cô Triệu, tôi có xứng với Phỉ Ngạo hay không tự anh ấy biết cân nhắc, cô lấy quyền gì mà chửi mắng tôi? Cô xem bộ dáng của cô có chút nào hợp lễ không vậy? Tôi có thể kiện cô tội xúc phạm nhân phẩm! Cô là một minh tinh, lại chẳng khác gì mấy phụ nữ chợ búa không hiểu chuyện, miệng toàn là thứ bẩn thỉu, tôi cũng thấy mất mặt thay Triệu gia các người!”
Lời này động vào chỗ đau của Triệu Thanh Liên, cô ta từng là người nổi tiếng hiền dịu trong giới giải trí, bây giờ thì biến thành bộ dáng ác phụ như thế này, tất cả đều tại Hứa Nhan! Tại người phụ nữ này!
Chỉ thấy Triệu Thanh Liên giận run lên, thật sự tiến lên phía trước muốn đánh người. Hứa Nhan đã có chuẩn bị, vì vậy thời điểm người đối diện vừa động đậy, cô liền né sang bên cạnh. Mà Triệu Thanh liên không nghĩ Hứa Nhan phản ứng linh hoạt như thế, cô ta mất đà, không thể dừng lại được, trực tiếp bổ nhào tới bàn tiệc sau lưng Hứa Nhan.
Loảng xoảng.
Triệu Thanh Liên đẩy ngã bàn tiệc, xô đổ toàn bộ thức ăn xuống sàn, sau đó chật vật bò dậy, nước trái cây trộn lẫn vụn bánh theo mái tóc nhỏ giọt xuống chiếc đầm bó sát, bộ dáng thảm hại vô cùng.
Hứa Nhan cũng không đành lòng, nhưng ai bảo cô ta đến đây gây chuyện với cô chứ? Cô cởi áo choàng trên vai xuống, trước ánh mắt oán hận của Triệu Thanh Liên ném lên người cô ta:
“Đừng để mình trở thành trò cười cho thiên hạ nữa.”
Cô tốt bụng nhắc nhở một chút, Triệu Thanh Liên vốn đang muốn quăng cái áo trên người đi liền phát hiện do tư thế té ngã nên một mảng lớn da thịt trên đùi bị lộ ra ngoài, xấu hổ đến mức mở to mắt, sau đó bật khóc nức nở.
Trong bữa tiệc này cũng có người của Triệu gia, là con cả Triệu Hữu. Bên này tiếng động quá lớn, rất nhiều người đều ngừng nói chuyện nhìn qua, tất nhiên Triệu Hữu cũng phát hiện em gái bị ngã. Hắn đi nhanh tới, cởi áo vest bên ngoài trùm lên người em gái mình, thế này mới che được hết cảnh xuân. Dù sao áo khoác của Hứa Nhan đưa cho Triệu Thanh Liên cũng khá ngắn, loại này mặc vào chỉ có tác dụng làm đẹp mà thôi.
Triệu Hữu thấy em gái vùi đầu khóc thương tâm như vậy, liền quay đầu dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hứa Nhan:
“Hứa tiểu thư, cô tội gì phải làm vậy với Thanh Liên? Con bé bị cô hại chưa đủ thảm sao?”
Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, cũng rất tuấn tú, nhưng so ra còn kém cạnh Phỉ Ngạo bốn năm phần. Hứa Nhan vừa đánh giá trong lòng vừa làm mặt lạnh:
“Tôi làm gì với Triệu tiểu thư cơ? Anh thử hỏi mọi người xung quanh xem, em gái anh té ngã có liên quan gì tới tôi không? Còn nữa, tôi hại cô ấy thảm? Tôi cũng rất tò mò muốn biết một người quê mùa không có gia thế khủng chống lưng như tôi hại được ai trong bữa tiệc này!”
“Cô…”
Triệu Hữu đang còn muốn nói gì đó, Trần phu nhân nãy giờ ở bên cạnh Hứa Nhan đều nhìn thấy tận mắt, vội giải thích:
“Triệu tiểu thư tự mình chạy đến chỗ người ta, chẳng lẽ muốn Hứa tiểu thư đứng lại chờ đánh?”
Bên này cũng có người quen biết Triệu Hữu quan sát sự việc, vội nháy nháy mắt với hắn. Hắn là người thông minh, cũng hiểu tính tình của Thanh Liên gần đây có chút bất ổn, nhưng thân làm anh trai, sao có thể để bỏ qua dễ dàng cho cái người gián tiếp gây hại đến em gái mình như vậy? Thanh Liên là ngôi sao sáng trong giới giải trí, tuy hiện tại đang xuống dốc nhưng vẫn rất nổi tiếng! Trong tiệc rượu có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ cô nàng ngã chổng vó thế này, thể diện cũng chẳng còn lại chút nào nữa rồi. Hắn đỡ em gái đứng lên, đối diện với Hứa Nhan:
“Hứa tiểu thư, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cô cùng Phỉ tổng. Tôi nghĩ cô nên xin lỗi Thanh Liên một tiếng!”
Người ta cũng có nỗi khổ riêng, Hứa Nhan hiểu, vả lại cô không phải cố tình muốn gây chuyện, lại nói cũng do Phỉ Ngạo phá nát sự nghiệp của Triệu Thanh Liên. Nghĩ vậy, đang định mở miệng cho bọn họ bậc thang đi xuống thì bên hông lại căng thẳng, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp của ai đó. Mùi hương cà phê thơm ngát dễ ngửi khiến cho tinh thần đang căng thẳng của cô hơi thả lỏng.
“Chuyện gì liên quan đến tôi? Triệu Hữu, cậu nói thử xem? Tại sao vợ tôi phải xin lỗi Triệu Thanh Liên?”
Phỉ Ngạo xuất hiện làm vô số phụ nữ đứng gần mắt đều sáng lên, không nhịn được đỏ mặt rồi len lén bắn điện về phía anh. Anh vừa đến đã gọi thẳng tên của hai người này, còn ôm Hứa Nhan như vậy, căn bản là đang ra oai, không muốn cho người ta mặt mũi.
Cái loại áp lực vô hình từ trên người Phỉ Ngạo phát ra làm Triệu Hữu hơi sợ hãi, hắn nghẹn họng, vừa rồi chỉ lo tìm cách giải quyết cục diện rối rắm này lại quên mất người đàn ông của Hứa Nhan là ai! Triệu Hữu hắn có thể đắc tội với Phỉ gia sao? Không thể!
Ánh mắt Phỉ Ngạo lạnh lùng nhìn cô gái đang nép vào trong ngực Triệu Hữu, khiến cho cô ta run lên bần bật. Dĩ nhiên việc xảy ra ở đây anh đều đã biết, mới ngăn cản Hứa Nhan nói lời xin lỗi. Anh không thốt ra câu nào khó nghe, cũng không tỏ thái độ giận dữ, chỉ một cái nhìn đã làm Triệu Thanh Liên hối hận gần chết, cô ta nhớ lại trước kia mình hào quang vô hạn, lúc này lại ủy khuất vô cùng, càng khóc to hơn.
Triệu Hữu bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, Phỉ tổng, chỉ là hiểu lầm. Tôi đưa Thanh Liên về trước.”
Hắn nhanh chóng quyết định rồi ôm em gái đi thẳng ra ngoài, không quên nói một tiếng với người tổ chức buổi tiệc này.
Nhân vật chính đã lui, có người lập tức tới dọn dẹp bàn tiệc bị phá hư kia, mọi người cũng thức thời tản ra, chừa lại không gian cho hai kẻ đang đứng ở đó.
Phỉ Ngạo không chút để ý đến ánh mắt phóng điện của mấy cô gái bên cạnh, đưa tay sờ gò má hơi ửng hồng vì uống rượu của Hứa Nhan.
“Em bị bắt nạt?”
“Không có. Anh tới vừa đúng lúc em đang bắt nạt người ta đó.”
Hứa Nhan thành thật trả lời, nghĩ người vừa rồi chịu ủy khuất cũng là Triệu Thanh Liên chứ không phải cô. Phỉ Ngạo lúc ở cạnh cô thì rất dễ chịu, rất thoải mái, nhưng khi ở chốn đông người, khí thế trên thân anh lại kéo lên mức cao nhất, làm cho người xung quanh cảm thấy có chút xa cách và khó gần.
Cô nhu thuận ôm cánh tay anh, cười hỏi:
“Chuyện làm ăn của anh sao rồi?”
Phỉ Ngạo cho cô một cái nhìn yên tâm: “Rất tốt. Chúng ta đi thôi, lần sau không cho em uống rượu, chú ý sức khỏe chút.”
Anh ôm eo Hứa Nhan, kéo cô rời đi trong khi bữa tiệc chỉ mới diễn ra được một nửa. Cô vốn định hỏi, xong lại cảm thấy chủ nhân bữa tiệc cũng không nói gì thì cứ về thôi, ở lại đây thêm một lát lại sợ phát sinh việc gì ngoài ý muốn. Cô quay sang vẫy vẫy tay với Trần phu nhân, bất đắc dĩ đành dùng khẩu hình miệng nói lời tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.