Chương 3
Uyên Minh
01/01/2016
Bây giờ, bé đang ở một nơi xa hoa, đẹp lọng lẫy. ....Hồi tưởng lại nhé....
Thật ra lúc đó, bé cũng bị xe tông nhưng chỉ bị xây xát nhẹ và đầu đập vào lề đường.
Cậu chủ, chúng ta vừa tông một bé gái- bác tài xế hốt hoảng.
Xuống xem thử- người con trai phía sau cũng chỉ khoảng 10 tuổi , nhưng có khí chất lạnh lùng , cao quý.
Vâng- người tãi xế vâng lời bước xuống.
Cô bé, cô có sao không...máu..máu...bác tài xế khi thấy máu từ trán bé , hơi hoảng sợ.
Người con trai bước xuống thấy bé đang nằm đó , thân gầy yếu, trên má chảy những dòng nước mắt khiến ai cũng cảm thấy đau lòng. Cậu nhanh chóng ôm bé bước lên xe còn bác tài xế càng hoảng sợ hơn khi thấy tiểu thiếu gia nhà mình đang ôm chặt cô bé vì đây là lần đầu tiên có người chạm vào cậu ngoại trừ bố mẹ cậu.
Nhanh , về biệt thự- người con trai nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình ra đè lên vết thương để cố gắng cầm máu.
Vâng.
Khi về đến nhà, cậu bế bé lên phòng.
Các cô hầu cùng quản gia ngạc nhiên , thiếu gia đang ôm một người mà còn lại là bé gái nữa chứ- đây là suy nghĩ của mọi người.
Điện kêu bác sĩ Trần- cậu lạnh giọng
Vâng
Sau khi bác sĩ đến khám cho bé, khoảng 4 tiếng sau bé đã tỉnh nhưng bên cạnh lại có một người con trai đang ngủ gật, cô bé nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của cậu, tay như không có ý thức mà véo nhẹ má cậu.
Tỉnh rồi sao- cậu đã tĩnh từ khi bé tĩnh nhưng không mở mắt để xem bé sẽ làm gì. Nhưng ai ngờ bé lại béo má cậu.
Tôi đang ở đâu- cô bé bỏ qua lời nói của cậu.
Em đang ở nhà tôi, mà em là ai- cậu bé nói
Tôi là ai...là ai ..sao tôi không nhớ gì hết- bé Băng cố gắng nhớ nhưng không được.
Bình tĩnh nào, em là bị mất trí nhớ thôi mà- cậu ôm bé vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt màu bạch kim của bé.
Vậy tôi là ai- bé nghiêng đầu hỏi trông rất đáng yêu.
Em là vị hôn thê của ta, tên em là Hoàng Thiên Nguyệt- cậu định nói thật nhưng trong lòng lại thôi thúc khiến cậu phải nói dối.
Nguyệt ư...tên hay đấy nhưng anh là ai - bé lại tròn mắt hỏi.
Ta là vị hôn phu của em, tên ta là Hoàng Thiên Tuyệt, cậu chủ tập đoàn Hoàng Thiên đứng đầu thế giới về mọi mặt - cậu
Tuyệt ..Tuyệt...ư- bé chống cằm suy tư như người lớn nhưng trong mắt cậu hành động này rất đáng yêu.
Đúng vậy, còn bây giờ ngủ đi- cậu chỉnh gối lại cho bé ngủ, còn cậu nằm cạnh bên cạnh, ôm bé.
Bé thấy ấm áp nên rúc cả người vô lòng cậu. Cả hai ngủ luôn cho đến sáng.
Bình thường cậu sẽ không ngủ được vì luôn gặp ác mộng nhưng lần này cậu vất bỏ mọi thứ trong đầu mà ngủ ngon lành, người mùi hương nhẹ nhàng có mùi sữa ngọt của bé .
Bỗng, cánh cửa mở ra, bước vào là hai cặp vợ chồng trẻ nhìn đứa con của họ mà cảm thấy an tâm hơn. Lại nhìn thấy đứa bé gái đang được cậu ôm vào lòng mà không kìm được mà nở một nụ cười tươi rồi rón rén bước ra ngoài.
Thật ra lúc đó, bé cũng bị xe tông nhưng chỉ bị xây xát nhẹ và đầu đập vào lề đường.
Cậu chủ, chúng ta vừa tông một bé gái- bác tài xế hốt hoảng.
Xuống xem thử- người con trai phía sau cũng chỉ khoảng 10 tuổi , nhưng có khí chất lạnh lùng , cao quý.
Vâng- người tãi xế vâng lời bước xuống.
Cô bé, cô có sao không...máu..máu...bác tài xế khi thấy máu từ trán bé , hơi hoảng sợ.
Người con trai bước xuống thấy bé đang nằm đó , thân gầy yếu, trên má chảy những dòng nước mắt khiến ai cũng cảm thấy đau lòng. Cậu nhanh chóng ôm bé bước lên xe còn bác tài xế càng hoảng sợ hơn khi thấy tiểu thiếu gia nhà mình đang ôm chặt cô bé vì đây là lần đầu tiên có người chạm vào cậu ngoại trừ bố mẹ cậu.
Nhanh , về biệt thự- người con trai nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình ra đè lên vết thương để cố gắng cầm máu.
Vâng.
Khi về đến nhà, cậu bế bé lên phòng.
Các cô hầu cùng quản gia ngạc nhiên , thiếu gia đang ôm một người mà còn lại là bé gái nữa chứ- đây là suy nghĩ của mọi người.
Điện kêu bác sĩ Trần- cậu lạnh giọng
Vâng
Sau khi bác sĩ đến khám cho bé, khoảng 4 tiếng sau bé đã tỉnh nhưng bên cạnh lại có một người con trai đang ngủ gật, cô bé nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của cậu, tay như không có ý thức mà véo nhẹ má cậu.
Tỉnh rồi sao- cậu đã tĩnh từ khi bé tĩnh nhưng không mở mắt để xem bé sẽ làm gì. Nhưng ai ngờ bé lại béo má cậu.
Tôi đang ở đâu- cô bé bỏ qua lời nói của cậu.
Em đang ở nhà tôi, mà em là ai- cậu bé nói
Tôi là ai...là ai ..sao tôi không nhớ gì hết- bé Băng cố gắng nhớ nhưng không được.
Bình tĩnh nào, em là bị mất trí nhớ thôi mà- cậu ôm bé vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt màu bạch kim của bé.
Vậy tôi là ai- bé nghiêng đầu hỏi trông rất đáng yêu.
Em là vị hôn thê của ta, tên em là Hoàng Thiên Nguyệt- cậu định nói thật nhưng trong lòng lại thôi thúc khiến cậu phải nói dối.
Nguyệt ư...tên hay đấy nhưng anh là ai - bé lại tròn mắt hỏi.
Ta là vị hôn phu của em, tên ta là Hoàng Thiên Tuyệt, cậu chủ tập đoàn Hoàng Thiên đứng đầu thế giới về mọi mặt - cậu
Tuyệt ..Tuyệt...ư- bé chống cằm suy tư như người lớn nhưng trong mắt cậu hành động này rất đáng yêu.
Đúng vậy, còn bây giờ ngủ đi- cậu chỉnh gối lại cho bé ngủ, còn cậu nằm cạnh bên cạnh, ôm bé.
Bé thấy ấm áp nên rúc cả người vô lòng cậu. Cả hai ngủ luôn cho đến sáng.
Bình thường cậu sẽ không ngủ được vì luôn gặp ác mộng nhưng lần này cậu vất bỏ mọi thứ trong đầu mà ngủ ngon lành, người mùi hương nhẹ nhàng có mùi sữa ngọt của bé .
Bỗng, cánh cửa mở ra, bước vào là hai cặp vợ chồng trẻ nhìn đứa con của họ mà cảm thấy an tâm hơn. Lại nhìn thấy đứa bé gái đang được cậu ôm vào lòng mà không kìm được mà nở một nụ cười tươi rồi rón rén bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.