Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh!
Chương 34: Trò Chơi Tình Ái – Chờ Đợi
Ngư Tiểu Vân
25/07/2017
CHƯƠNG 34: TRÒ CHƠI TÌNH ÁI – CHỜ ĐỢI
Editor: Mạc Lam Như
Thời gian vốn luôn là một loại giày vò con người ta như vậy. Khi ta hy vọng nó trôi qua nhanh một chút, nó lại luôn cố tình lâu la không chịu nhanh nhanh hơn chút nào. Mà khi ta mong nó chậm lại, thì nó lại luôn vèo một cái mà biến mất không chút dấu vết.
Đỗ Nhược lại tỉnh. Cả đêm cậu gặp ác mộng, ngủ không ngon, bởi vì cả tư chi cậu hiện giờ đều đang bị trói lại. Cơn nghiện có thể tùy lúc mà bộc phát, cho nên không thể không đề phòng trước được.
Đỗ Nhược cai nghiện đã được một thời gian, mà thống khổ như thế này, rốt cuộc tới khi nào thì mới có thể chấm dứt? Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà, có chút ảm đạm.
Vừa rồi, cậu mơ thấy chính mình đang đứng trên quảng trường, những người xung quanh muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không có người nghe hiểu cậu đang nói cái gì.
Cậu bị vứt bỏ, ở thành phố Mehico, một mình đứng tại nơi đó, mà Trần Vũ Dương lại không thấy đâu. Hắn nói thương cậu, nhưng lại bỏ cậu đi mất rồi.
Đỗ Nhược rất muốn hắn, bởi vì rất thống khổ, bởi vì không chịu nổi , cho nên muốn làm nũng với hắn, muốn cầu xin tha thứ. Nhưng Trần Vũ Dương lại không có ở đó, cho nên dù muốn làm nũng hay cầu xin tha thứ đều không thể nào làm được.
Trời đã sáng, lại có người bưng thuốc tiến vào, thuần thục tiêm thuốc cho Đỗ Nhược xong, sau đó đắp chăn cho cậu. Người này, là Tiền Cảnh.
“Đã thấy khá hơn chút nào chưa?” Tiền Cảnh hỏi.
Đỗ Nhược gật gật đầu, nhìn y, không nói lời nào.
Tiền Cảnh cười, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Đỗ Nhược. Bởi vì phải cai nghiện, cho nên gương mặt Đỗ Nhược vốn có chút vẻ con nít, nay trở nên gầy yếu, cằm cũng đã nhọn hoắt, Tiền Cảnh hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
“Trần Vũ Dương. Thật lâu không gặp, cho nên nhớ.” Đỗ Nhược thành thật khai báo.
Tiền Cảnh nhàn nhạt nở nụ cười: “Tôi còn tưởng cậu hận anh ấy.” Nói xong, Tiền Cảnh dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đỗ Nhược, tôi hận cậu.”
Đỗ Nhược không ngoài ý muốn chút nào. Tối hôm đó, trước khi đi, câu nói kia của Tiền Cảnh “Anh chưa bao giờ hiểu được lòng tôi” đã cho cậu biết là Tiền Cảnh thích Trần Vũ Dương.
“Vì sao anh không nói ra?” Đỗ Nhược hỏi.
“Bởi vì tôi cho anh ấy là người như vậy, cả đời này đều sẽ không đi yêu người khác, cho nên tôi không dám thử, sợ sẽ phải thống khổ.” Không có thử, thì sẽ vĩnh viễn không biết kết quả, không phải sao? Trong lòng Tiền Cảnh cười khổ.
“Chẳng lẽ không nói ra thì sẽ không đau khổ sao?” Đỗ Nhược khó hiểu.
Không nói ra thì ít nhất vẫn là bạn bè. Nếu nói ra rồi thì sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại như lúc trước nữa. Những lời này tiền Cảnh không có nói ra, bởi vì y cảm thấy không cần thiết, mà nếu y còn muốn tiếp tục mối quan hệ này, thì tốt nhất là nên ngậm miệng mà chăm sóc Đỗ Nhược cho thật tốt. Đây là ủy thác của Trần Vũ Dương với y, ít nhất ở trong lòng hắn, bản thân vẫn còn được tín nhiệm.
Bởi vì có thuốc kháng cự, cơn nghiện của Đỗ Nhược không có thường xuyên như vậy nữa, cho nên dần dần cậu cũng bắt đầu ra ngoài đi dạo.
Nơi này là trang viên của Chu Tiểu Duẫn, mà đi ra bên ngoài một chút là một cánh đồng, ruộng lúa bạt ngàn. Đỗ Nhược vụng trộm nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, liền lén lén lút lút hái lây hai ngọn lúa, cầm trong tay thích thú vẫy vẫy. (vầng, cuối cùng thì bạn chẻ cũng quay lại đúng bản chất :v)
Đang đắc ý, đột nhiên tiếng chó sủa truyền tới, Đỗ Nhược thét một tiếng chói tai, cong đuôi bỏ chạy.
May mắn là trang viên cách không xa ruộng lúa lắm, Đỗ Nhược tuy rằng chạy không được nhanh lắm, nhưng con chó kia còn cách xa cậu lắm, chờ tới khi nó đuổi tới, Đỗ Nhược đã khóa cửa lại còn đâu. Đỗ Nhược còn dương dương đắc ý giơ lên kia hai ngọn lúa mạch kia trước mặt con chó, đưa ra tận ngoài cửa sắt, tung tẩy một phen. (ta đi chết đây, Nhược a sao bạn trẻ trâu vậy =]])
Tiền Cảnh ngồi ở trong sân uống trà, nhìn bộ dạng này của Đỗ Nhược, bật cười, sau đó chụp lại gửi cho Trần Vũ Dương.
Vừa đặt chén trà xuống, Tiền Cảnh đã thấy thân thể Đỗ Nhược bắt đầu có dấu hiệu không tốt.
Tiền Cảnh vội vàng chạy đến, ôm cậu ra chỗ ghế ngồi, nhấn chuông, lập tức có người bưng khay đã chạy tới. Tiền Cảnh nhìn hai hai ống thuốc màu sắc giống nhau nhưng dược tính hoàn toàn khác nhau, có chút do dự.
Bên phải chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng lại quyết định tới 50% sinh mệnh, Tiền Cảnh bỏ qua lâu như vậy, nhưng cũng đều không có dũng khí dùng thứ này.
Ngày hôm qua, y đã nói qua với Trần Vũ Dương, nhưng Trần Vũ Dương lại rất do dự. Tiền Cảnh biết hắn rất sợ Đỗ Nhược sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng mà nếu cứ như thế này, thì Đỗ Nhược cũng sẽ từ từ gầy yếu đi thôi, mà càng để lâu, thân thể cậu ấy sẽ càng hư tổn đi nhiều hơn.
Trần Vũ Dương rất ít khi hút thuốc, có lẽ chỉ vào những lúc mà mình mê mang nhất. Nhưng cả đêm qua, trong cái gạt tàn, tàn thuốc đã đã chất đầy đến muốn rớt ra ngoài.
Nửa đêm, Đồ Liên tiến vào một lần, nhìn thấy Trần Vũ Dương, mặt không biểu tình ngồi ở trên ghế sô pha hút thuốc, liền giúp hắn mở cửa sổ ra, cái gì cũng không nói.
Ngày hôm sau Trần Vũ Dương không đi làm, hắn một lần nữa tỉnh lại, mau chóng tắm rửa rồi ngủ một giấc. Thẳng đến xế chiều, Tiền Cảnh gửi cho hắn một bức ảnh.
Trên ảnh chụp, Đỗ Nhược, vẻ mặt đắc ý, trong tay hai ngọn lúa mạch vàng óng ánh, đứng chỗ cửa sắt, đối diện với một con chó cũng màu vàng rực. Trần Vũ Dương thế này mới nhớ tới, đã đến mùa thu rồi.
Hắn gọi điện thoại cho Tiền Bạc Cảnh. Tiền Cảnh gọi tên hắn, sau đó trầm mặc thật lâu. Thẳng đến Trần Vũ Dương nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Đỗ Nhược, lúc này mới hỏi: “Bắt đầu rồi sao?”
Tiền Cảnh ừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu không thành công, tôi sẽ chôn cùng cậu ấy.”
Trần Vũ Dương haha hai tiếng nở nụ cười: “Nói cái gì ngốc nghếch vậy? Người của tôi, khi nào thì đến phiên cậu tới gánh vác hậu quả chứ?”
Dừng lại một chút, Trần Vũ Dương lại nói: “Đỗ Nhược luôn làm tôi cảm thấy mơ hồ, một ít chuyện nhỏ cũng sẽ có thể làm tôi mất đi lý trí, cho nên có đôi khi tôi thật muốn bóp chết cậu rồi quên đi, nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nên làm như thế nào, bất kể hậu quả sau này là gì, tôi đều nghĩ rõ ràng cả rồi. Cho nên, chờ tôi.”
Tiền Cảnh nhịn không được mỉm cười, như vậy, mới là Trần Vũ Dương, khí phách nói một câu “Chờ tôi đến”, làm cho người ta an tâm, hết thảy đều có thể dựa vào hắn.
Tiền Cảnh cầm thuốc thường ngày lên, chuẩn bị tiêm cho Đỗ Nhược, sau đó đưa cậu về phòng, đắp chăn cho cậu. Trước lúc chuẩn bị đi, Đỗ Nhược đột nhiên kéo tay y lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy sẽ đến phải không?”
Tiền Cảnh cúi xuống, nhìn ánh mắt chờ mong của Đỗ Nhược, cười cười: “Đến, đương nhiên đến, bởi vì có cậu ở đây mà.”
“Nhưng bộ dạng chật vật này của tôi không muốn để anh ấy …” Đỗ Nhược còn chưa nói hết câu, Tiền Cảnh liền cắt đứt: “Đây chỉ là cái cớ, Đỗ Nhược, cậu rốt cuộc là bất an cái gì?”
“Tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh ấy.” Đỗ Nhược do dự một chút, quyết định nói dối.
“Cậu không thích Vũ Dương sao?” Tiền Cảnh nhìn người trước mắt. Vẫn cảm thấy cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, bất kể là bề ngoài hay bên trong nội tâm. Thì ra, đứa trẻ cũng có ý nghĩ riêng cùng băn khoăn của chính mình, sẽ không ngây ngốc mà nhìn mọi việc xảy đến. Y đại khái có thể biết được vì sao Đỗ Nhược lại phải nói như vậy.
“Thích.” Nói xong, Đỗ Nhược còn mau chóng bồi thêm một câu: “Anh ấy cũng yêu tôi.” (mặt nghi ngờ này là ý gì >. Đăng bởi: admin
Editor: Mạc Lam Như
Thời gian vốn luôn là một loại giày vò con người ta như vậy. Khi ta hy vọng nó trôi qua nhanh một chút, nó lại luôn cố tình lâu la không chịu nhanh nhanh hơn chút nào. Mà khi ta mong nó chậm lại, thì nó lại luôn vèo một cái mà biến mất không chút dấu vết.
Đỗ Nhược lại tỉnh. Cả đêm cậu gặp ác mộng, ngủ không ngon, bởi vì cả tư chi cậu hiện giờ đều đang bị trói lại. Cơn nghiện có thể tùy lúc mà bộc phát, cho nên không thể không đề phòng trước được.
Đỗ Nhược cai nghiện đã được một thời gian, mà thống khổ như thế này, rốt cuộc tới khi nào thì mới có thể chấm dứt? Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà, có chút ảm đạm.
Vừa rồi, cậu mơ thấy chính mình đang đứng trên quảng trường, những người xung quanh muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không có người nghe hiểu cậu đang nói cái gì.
Cậu bị vứt bỏ, ở thành phố Mehico, một mình đứng tại nơi đó, mà Trần Vũ Dương lại không thấy đâu. Hắn nói thương cậu, nhưng lại bỏ cậu đi mất rồi.
Đỗ Nhược rất muốn hắn, bởi vì rất thống khổ, bởi vì không chịu nổi , cho nên muốn làm nũng với hắn, muốn cầu xin tha thứ. Nhưng Trần Vũ Dương lại không có ở đó, cho nên dù muốn làm nũng hay cầu xin tha thứ đều không thể nào làm được.
Trời đã sáng, lại có người bưng thuốc tiến vào, thuần thục tiêm thuốc cho Đỗ Nhược xong, sau đó đắp chăn cho cậu. Người này, là Tiền Cảnh.
“Đã thấy khá hơn chút nào chưa?” Tiền Cảnh hỏi.
Đỗ Nhược gật gật đầu, nhìn y, không nói lời nào.
Tiền Cảnh cười, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Đỗ Nhược. Bởi vì phải cai nghiện, cho nên gương mặt Đỗ Nhược vốn có chút vẻ con nít, nay trở nên gầy yếu, cằm cũng đã nhọn hoắt, Tiền Cảnh hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
“Trần Vũ Dương. Thật lâu không gặp, cho nên nhớ.” Đỗ Nhược thành thật khai báo.
Tiền Cảnh nhàn nhạt nở nụ cười: “Tôi còn tưởng cậu hận anh ấy.” Nói xong, Tiền Cảnh dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đỗ Nhược, tôi hận cậu.”
Đỗ Nhược không ngoài ý muốn chút nào. Tối hôm đó, trước khi đi, câu nói kia của Tiền Cảnh “Anh chưa bao giờ hiểu được lòng tôi” đã cho cậu biết là Tiền Cảnh thích Trần Vũ Dương.
“Vì sao anh không nói ra?” Đỗ Nhược hỏi.
“Bởi vì tôi cho anh ấy là người như vậy, cả đời này đều sẽ không đi yêu người khác, cho nên tôi không dám thử, sợ sẽ phải thống khổ.” Không có thử, thì sẽ vĩnh viễn không biết kết quả, không phải sao? Trong lòng Tiền Cảnh cười khổ.
“Chẳng lẽ không nói ra thì sẽ không đau khổ sao?” Đỗ Nhược khó hiểu.
Không nói ra thì ít nhất vẫn là bạn bè. Nếu nói ra rồi thì sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại như lúc trước nữa. Những lời này tiền Cảnh không có nói ra, bởi vì y cảm thấy không cần thiết, mà nếu y còn muốn tiếp tục mối quan hệ này, thì tốt nhất là nên ngậm miệng mà chăm sóc Đỗ Nhược cho thật tốt. Đây là ủy thác của Trần Vũ Dương với y, ít nhất ở trong lòng hắn, bản thân vẫn còn được tín nhiệm.
Bởi vì có thuốc kháng cự, cơn nghiện của Đỗ Nhược không có thường xuyên như vậy nữa, cho nên dần dần cậu cũng bắt đầu ra ngoài đi dạo.
Nơi này là trang viên của Chu Tiểu Duẫn, mà đi ra bên ngoài một chút là một cánh đồng, ruộng lúa bạt ngàn. Đỗ Nhược vụng trộm nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, liền lén lén lút lút hái lây hai ngọn lúa, cầm trong tay thích thú vẫy vẫy. (vầng, cuối cùng thì bạn chẻ cũng quay lại đúng bản chất :v)
Đang đắc ý, đột nhiên tiếng chó sủa truyền tới, Đỗ Nhược thét một tiếng chói tai, cong đuôi bỏ chạy.
May mắn là trang viên cách không xa ruộng lúa lắm, Đỗ Nhược tuy rằng chạy không được nhanh lắm, nhưng con chó kia còn cách xa cậu lắm, chờ tới khi nó đuổi tới, Đỗ Nhược đã khóa cửa lại còn đâu. Đỗ Nhược còn dương dương đắc ý giơ lên kia hai ngọn lúa mạch kia trước mặt con chó, đưa ra tận ngoài cửa sắt, tung tẩy một phen. (ta đi chết đây, Nhược a sao bạn trẻ trâu vậy =]])
Tiền Cảnh ngồi ở trong sân uống trà, nhìn bộ dạng này của Đỗ Nhược, bật cười, sau đó chụp lại gửi cho Trần Vũ Dương.
Vừa đặt chén trà xuống, Tiền Cảnh đã thấy thân thể Đỗ Nhược bắt đầu có dấu hiệu không tốt.
Tiền Cảnh vội vàng chạy đến, ôm cậu ra chỗ ghế ngồi, nhấn chuông, lập tức có người bưng khay đã chạy tới. Tiền Cảnh nhìn hai hai ống thuốc màu sắc giống nhau nhưng dược tính hoàn toàn khác nhau, có chút do dự.
Bên phải chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng lại quyết định tới 50% sinh mệnh, Tiền Cảnh bỏ qua lâu như vậy, nhưng cũng đều không có dũng khí dùng thứ này.
Ngày hôm qua, y đã nói qua với Trần Vũ Dương, nhưng Trần Vũ Dương lại rất do dự. Tiền Cảnh biết hắn rất sợ Đỗ Nhược sẽ không thể chịu đựng được. Nhưng mà nếu cứ như thế này, thì Đỗ Nhược cũng sẽ từ từ gầy yếu đi thôi, mà càng để lâu, thân thể cậu ấy sẽ càng hư tổn đi nhiều hơn.
Trần Vũ Dương rất ít khi hút thuốc, có lẽ chỉ vào những lúc mà mình mê mang nhất. Nhưng cả đêm qua, trong cái gạt tàn, tàn thuốc đã đã chất đầy đến muốn rớt ra ngoài.
Nửa đêm, Đồ Liên tiến vào một lần, nhìn thấy Trần Vũ Dương, mặt không biểu tình ngồi ở trên ghế sô pha hút thuốc, liền giúp hắn mở cửa sổ ra, cái gì cũng không nói.
Ngày hôm sau Trần Vũ Dương không đi làm, hắn một lần nữa tỉnh lại, mau chóng tắm rửa rồi ngủ một giấc. Thẳng đến xế chiều, Tiền Cảnh gửi cho hắn một bức ảnh.
Trên ảnh chụp, Đỗ Nhược, vẻ mặt đắc ý, trong tay hai ngọn lúa mạch vàng óng ánh, đứng chỗ cửa sắt, đối diện với một con chó cũng màu vàng rực. Trần Vũ Dương thế này mới nhớ tới, đã đến mùa thu rồi.
Hắn gọi điện thoại cho Tiền Bạc Cảnh. Tiền Cảnh gọi tên hắn, sau đó trầm mặc thật lâu. Thẳng đến Trần Vũ Dương nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của Đỗ Nhược, lúc này mới hỏi: “Bắt đầu rồi sao?”
Tiền Cảnh ừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu không thành công, tôi sẽ chôn cùng cậu ấy.”
Trần Vũ Dương haha hai tiếng nở nụ cười: “Nói cái gì ngốc nghếch vậy? Người của tôi, khi nào thì đến phiên cậu tới gánh vác hậu quả chứ?”
Dừng lại một chút, Trần Vũ Dương lại nói: “Đỗ Nhược luôn làm tôi cảm thấy mơ hồ, một ít chuyện nhỏ cũng sẽ có thể làm tôi mất đi lý trí, cho nên có đôi khi tôi thật muốn bóp chết cậu rồi quên đi, nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nên làm như thế nào, bất kể hậu quả sau này là gì, tôi đều nghĩ rõ ràng cả rồi. Cho nên, chờ tôi.”
Tiền Cảnh nhịn không được mỉm cười, như vậy, mới là Trần Vũ Dương, khí phách nói một câu “Chờ tôi đến”, làm cho người ta an tâm, hết thảy đều có thể dựa vào hắn.
Tiền Cảnh cầm thuốc thường ngày lên, chuẩn bị tiêm cho Đỗ Nhược, sau đó đưa cậu về phòng, đắp chăn cho cậu. Trước lúc chuẩn bị đi, Đỗ Nhược đột nhiên kéo tay y lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy sẽ đến phải không?”
Tiền Cảnh cúi xuống, nhìn ánh mắt chờ mong của Đỗ Nhược, cười cười: “Đến, đương nhiên đến, bởi vì có cậu ở đây mà.”
“Nhưng bộ dạng chật vật này của tôi không muốn để anh ấy …” Đỗ Nhược còn chưa nói hết câu, Tiền Cảnh liền cắt đứt: “Đây chỉ là cái cớ, Đỗ Nhược, cậu rốt cuộc là bất an cái gì?”
“Tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh ấy.” Đỗ Nhược do dự một chút, quyết định nói dối.
“Cậu không thích Vũ Dương sao?” Tiền Cảnh nhìn người trước mắt. Vẫn cảm thấy cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, bất kể là bề ngoài hay bên trong nội tâm. Thì ra, đứa trẻ cũng có ý nghĩ riêng cùng băn khoăn của chính mình, sẽ không ngây ngốc mà nhìn mọi việc xảy đến. Y đại khái có thể biết được vì sao Đỗ Nhược lại phải nói như vậy.
“Thích.” Nói xong, Đỗ Nhược còn mau chóng bồi thêm một câu: “Anh ấy cũng yêu tôi.” (mặt nghi ngờ này là ý gì >. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.