Bảo Bối Em Là Báu Vật Vô Giá Của Chúng Tôi
Chương 2:
Yuuko
10/03/2021
" Đừng...đừng lại gần tôi..đừng mà aaaaa.."
Bạch Lộ Khiết hoảng sợ hét lên từ trên giường bật dậy phía sau lưng đổ một tràng mồ hôi lạnh thấm đẫm lên cả trán cô
Cơn ác mộng đấy vẫn đang giam giữ cô trong tâm trí như đang thiêu đốt đôi mắt cô vậy đau đến mức cô đỏ mắt lên
~ Vù viuuu
Một cơn gió mát chợt thổi vào gian phòng làm mái tóc bồng bềnh mấp máy làm tâm tình cô dần thả hơn
" Đây..là sao ? Chẳng phải khi ấy..Nhã Tịnh Thy cô ta đã giết mình rồi ư ?... Không lẽ mình vẫn còn sống ? "
Cô vỗ lên khuôn mặt một hai lần để kiểm chứng xem có phải sự thật không . Không có phản ứng như đang ở địa ngục...đây là sự thật .
" Thình thịch .. aa "
Bỗng dưng trái tim cô đập mạnh liên hồi đầu óc như muốn nổ tung vỡ vụn . Cô ôm đầu thật chặt bỗng nhiên một loạt hình ảnh kí ức về thân thể này hiện lên trước mắt cô .
Thân thể này trùng tên trùng ngày tháng năm sinh với cô thật đáng ngạc nhiên điều kì lạ hơn nữa rằng khuôn mắt ấy lại vô cùng giống cô . Bạch Lộ Khiết 17 tuổi cô ấy vốn là một nữ sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp từ bé chẳng hiểu sao trong một lần làm nhiệm vụ cô vô tình bị chuốc phải một loại thuốc khiến cô chìm vào hôn mê sâu đã 2 3 tháng .
" Vì nguyên chủ không thể kháng cự nên đã nhường lại cho..mình ư ? "
Cô chạy tới chiếc gương đối diện soi gương mặt để đối chứng. Quả nhiên nếu như cô còn sống thì chắc chắn mọi người ai cũng sẽ tin cô và nguyên chủ là 1 cho xem
" Nếu như kiếp này đã sống lại Nhã Tịnh Thy , Nhã gia tất cả ai đã làm tôi tổn thương tôi sẽ trả lại vạn lần "
" Bạch tiểu thư nếu như cô đã buông bắt đầu từ này cơ thể này sẽ là của tôi "
[ Cạch choang ]
" Tiểu...tiểu.. thư "
" Tiểu thư cô tỉnh lại rồi "
Quản gia của căn nhà mở cánh cửa thấy cô đang đứng bên cửa sổ . Ông nhìn cô với vẻ mặt mừng rỡ rưng rưng nước mắt tới nỗi làm rơi vỡ bát . Chưa để cô nói gì thì ông đã vội vã xuống dưới tầng thông báo cho ai đó
" Chu..quản gia.. ai za mình chưa kịp thích ứng với hết kí ức mà.. "
Cô xoay người lại nhìn căn phòng thật kĩ . Oa ! căn phòng này thật sang trọng cứ như là phòng tổng thống vậy nó to hơn căn phòng trước đây của cô rất nhiều . Chứng tỏ vị tiểu thư này không tầm thường chút nào
[ Bịch bịch _ rầm ]
" a "
Cô giật mình bởi lực mở cửa mạnh của ai đó Quay ra thì thấy sau lưng là một người con trai và một vị bác sĩ . Không kịp phản ứng người con trai đó lao tới ôm chầm lấy cô thật chặt
" Khiết.. cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi "
Cô bối rối chưa biết giải thích ra sao . Hóa ra anh ấy là anh trai của cô , một người anh luôn cưng chiều cô vô đối .
" Anh hai em không sao rồi , anh xem em lại khỏe mạnh như trước rồi nè "
Cô nhảy lên một hai lần cho anh xem , rồi cầm tay anh nhẹ nhàng nói
" Anh hai đừng lo em hoàn toàn ổn định rồi , cơ bắp cứng rắn các thứ luôn tadaaa "
Phong Duật không nói câu nào mỉm cười nhẹ rồi bế cô lên đi về phía giường đặt xuống vén tóc cô lên nói
" Khỏe hay không đều phải khám lại cho chắc "
[ Phụt ]
Suýt nữa thì cô bật cười , cô quên mất rằng anh trai của nguyên chủ luôn rất lo lắng khi cô bệnh nhưng mà cái mặt anh thì lúc nào cũng lạnh như tảng băng vậy đó
Hàn Thái Tuấn vị bác sĩ riêng của gia đình lấy dụng cụ ra bắt mạch , đo nhịp tim vân vân và mây mây để đảm bảo mọi thứ . Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng anh quay ra gật đầu với Phong Duật
" Cậu về đi "
" Chăm sóc em gái cậu cẩn thận vết thương và tác dụng phụ dù hết nhưng chưa hồi phục hẳn cần tránh những thứ có cồn và quá lạnh "
Hàn Thái Tuấn vừa dọn đồ vừa dặn dò kĩ càng
Vừa bước ra cửa phòng thì..
[ Bịch bịch ]
Không ổn rồi ! Hàn Thái Tuấn và Chu quản gia vội vàng né ra một bên gấp . Từ dưới tầng tiếng chân vội vã mà to đang dần dần tới gần . Chắc chắn đó là...
" Conn gáiii của chúng ta "
Ba mẹ Bạch Lộ Khiết chạy tới giường ngồi xuống nước mắt giàn giụa ra
" Ba..mẹ sao hai người lại khóc chứ .. con ổn con khỏe rồi hai người đừng khóc "
Bạch Lam sụt sùi bà cầm khăn lau nước mắt
" Tiểu công chúa của mẹ con ngủ lâu quá mẹ tưởng con làm công chúa ngủ trong rừng rồi chứ "
" Khiết nhi lần sau con có ngủ thì nhớ báo cho ba một tiếng , tóc của ba trắng rồi không ai chịu nhổ cho ba hết "
Phu nhân và lão gia của căn nhà này thật đáng yêu vừa lo cho con vừa hài hước . Cô bật cười lên nâng bàn tay và đáp
" Mẹ ba anh con hứa sẽ không có lần sau đâu hì "
" Lại còn lần sau , em phải hứa là không bao giờ mới đúng "
Phong Duật búng trán cô
" A em nhớ rồi "
" Cái thằng nhóc này em mày vừa tỉnh dậy mà lại búng trán nó "
Phong Vũ lão gia cầm roi bên tường đánh nhẹ vào tay Phong Duật
" Ba con chỉ búng nhẹ mà ba đánh đau quá "
" Ai bảo mày đánh con gái ba "
" Không lẽ con không phải sao "
" Mày là anh nó không được làm vậy "
" Ba thật bất công "
Hai ba con Phong Vũ và Phong Duật cãi nhau ỏm tòi mà không biết Chu quản gia, Bạch Lộ Khiết và Bạch Lam đã rời đi từ lâu
Haha gia đình mới này của mình thật đáng yêu và ấm áp cô vừa lắc đầu vừa cười thầm
Bạch Lộ Khiết hoảng sợ hét lên từ trên giường bật dậy phía sau lưng đổ một tràng mồ hôi lạnh thấm đẫm lên cả trán cô
Cơn ác mộng đấy vẫn đang giam giữ cô trong tâm trí như đang thiêu đốt đôi mắt cô vậy đau đến mức cô đỏ mắt lên
~ Vù viuuu
Một cơn gió mát chợt thổi vào gian phòng làm mái tóc bồng bềnh mấp máy làm tâm tình cô dần thả hơn
" Đây..là sao ? Chẳng phải khi ấy..Nhã Tịnh Thy cô ta đã giết mình rồi ư ?... Không lẽ mình vẫn còn sống ? "
Cô vỗ lên khuôn mặt một hai lần để kiểm chứng xem có phải sự thật không . Không có phản ứng như đang ở địa ngục...đây là sự thật .
" Thình thịch .. aa "
Bỗng dưng trái tim cô đập mạnh liên hồi đầu óc như muốn nổ tung vỡ vụn . Cô ôm đầu thật chặt bỗng nhiên một loạt hình ảnh kí ức về thân thể này hiện lên trước mắt cô .
Thân thể này trùng tên trùng ngày tháng năm sinh với cô thật đáng ngạc nhiên điều kì lạ hơn nữa rằng khuôn mắt ấy lại vô cùng giống cô . Bạch Lộ Khiết 17 tuổi cô ấy vốn là một nữ sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp từ bé chẳng hiểu sao trong một lần làm nhiệm vụ cô vô tình bị chuốc phải một loại thuốc khiến cô chìm vào hôn mê sâu đã 2 3 tháng .
" Vì nguyên chủ không thể kháng cự nên đã nhường lại cho..mình ư ? "
Cô chạy tới chiếc gương đối diện soi gương mặt để đối chứng. Quả nhiên nếu như cô còn sống thì chắc chắn mọi người ai cũng sẽ tin cô và nguyên chủ là 1 cho xem
" Nếu như kiếp này đã sống lại Nhã Tịnh Thy , Nhã gia tất cả ai đã làm tôi tổn thương tôi sẽ trả lại vạn lần "
" Bạch tiểu thư nếu như cô đã buông bắt đầu từ này cơ thể này sẽ là của tôi "
[ Cạch choang ]
" Tiểu...tiểu.. thư "
" Tiểu thư cô tỉnh lại rồi "
Quản gia của căn nhà mở cánh cửa thấy cô đang đứng bên cửa sổ . Ông nhìn cô với vẻ mặt mừng rỡ rưng rưng nước mắt tới nỗi làm rơi vỡ bát . Chưa để cô nói gì thì ông đã vội vã xuống dưới tầng thông báo cho ai đó
" Chu..quản gia.. ai za mình chưa kịp thích ứng với hết kí ức mà.. "
Cô xoay người lại nhìn căn phòng thật kĩ . Oa ! căn phòng này thật sang trọng cứ như là phòng tổng thống vậy nó to hơn căn phòng trước đây của cô rất nhiều . Chứng tỏ vị tiểu thư này không tầm thường chút nào
[ Bịch bịch _ rầm ]
" a "
Cô giật mình bởi lực mở cửa mạnh của ai đó Quay ra thì thấy sau lưng là một người con trai và một vị bác sĩ . Không kịp phản ứng người con trai đó lao tới ôm chầm lấy cô thật chặt
" Khiết.. cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi "
Cô bối rối chưa biết giải thích ra sao . Hóa ra anh ấy là anh trai của cô , một người anh luôn cưng chiều cô vô đối .
" Anh hai em không sao rồi , anh xem em lại khỏe mạnh như trước rồi nè "
Cô nhảy lên một hai lần cho anh xem , rồi cầm tay anh nhẹ nhàng nói
" Anh hai đừng lo em hoàn toàn ổn định rồi , cơ bắp cứng rắn các thứ luôn tadaaa "
Phong Duật không nói câu nào mỉm cười nhẹ rồi bế cô lên đi về phía giường đặt xuống vén tóc cô lên nói
" Khỏe hay không đều phải khám lại cho chắc "
[ Phụt ]
Suýt nữa thì cô bật cười , cô quên mất rằng anh trai của nguyên chủ luôn rất lo lắng khi cô bệnh nhưng mà cái mặt anh thì lúc nào cũng lạnh như tảng băng vậy đó
Hàn Thái Tuấn vị bác sĩ riêng của gia đình lấy dụng cụ ra bắt mạch , đo nhịp tim vân vân và mây mây để đảm bảo mọi thứ . Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng anh quay ra gật đầu với Phong Duật
" Cậu về đi "
" Chăm sóc em gái cậu cẩn thận vết thương và tác dụng phụ dù hết nhưng chưa hồi phục hẳn cần tránh những thứ có cồn và quá lạnh "
Hàn Thái Tuấn vừa dọn đồ vừa dặn dò kĩ càng
Vừa bước ra cửa phòng thì..
[ Bịch bịch ]
Không ổn rồi ! Hàn Thái Tuấn và Chu quản gia vội vàng né ra một bên gấp . Từ dưới tầng tiếng chân vội vã mà to đang dần dần tới gần . Chắc chắn đó là...
" Conn gáiii của chúng ta "
Ba mẹ Bạch Lộ Khiết chạy tới giường ngồi xuống nước mắt giàn giụa ra
" Ba..mẹ sao hai người lại khóc chứ .. con ổn con khỏe rồi hai người đừng khóc "
Bạch Lam sụt sùi bà cầm khăn lau nước mắt
" Tiểu công chúa của mẹ con ngủ lâu quá mẹ tưởng con làm công chúa ngủ trong rừng rồi chứ "
" Khiết nhi lần sau con có ngủ thì nhớ báo cho ba một tiếng , tóc của ba trắng rồi không ai chịu nhổ cho ba hết "
Phu nhân và lão gia của căn nhà này thật đáng yêu vừa lo cho con vừa hài hước . Cô bật cười lên nâng bàn tay và đáp
" Mẹ ba anh con hứa sẽ không có lần sau đâu hì "
" Lại còn lần sau , em phải hứa là không bao giờ mới đúng "
Phong Duật búng trán cô
" A em nhớ rồi "
" Cái thằng nhóc này em mày vừa tỉnh dậy mà lại búng trán nó "
Phong Vũ lão gia cầm roi bên tường đánh nhẹ vào tay Phong Duật
" Ba con chỉ búng nhẹ mà ba đánh đau quá "
" Ai bảo mày đánh con gái ba "
" Không lẽ con không phải sao "
" Mày là anh nó không được làm vậy "
" Ba thật bất công "
Hai ba con Phong Vũ và Phong Duật cãi nhau ỏm tòi mà không biết Chu quản gia, Bạch Lộ Khiết và Bạch Lam đã rời đi từ lâu
Haha gia đình mới này của mình thật đáng yêu và ấm áp cô vừa lắc đầu vừa cười thầm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.