Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 11: Cho Trẻ Bú

Thiển Thiển Vị Ương

13/07/2021

Trong túi chỉ còn mấy trăm tệ, Tần Minh Nguyệt cũng không dám tiêu xài lãng phí, không dám tìm khách sạn nghỉ chân.

Đêm đã khuya, cô đi chằm chậm trên đường không mục đích, không biết đi đâu, cũng không biết có thể đi về đâu, cho đến khi thám mệt, cô trực tiếp dựa đầu vào chiếc ghé dài trong công viên nghỉ ngơi một đêm, lúc này cô tuyệt vọng bật tri bắt giác đi đến cửa bệnh viện.

Tần Minh Nguyệt cực kỳ thương nhớ con trai của mình, theo bản năng đi đến phòng trẻ sơ sinh, nhìn rất nhiều đứa bé nằm trong nôi, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Một vài tư thế ngủ khác nhau, đều chưa mở ra, nhưng trong mắt Tần Minh Nguyệt, đều đáng yêu như thé, bọn trẻ hoặc là đang ngủ say, hoặc là bụng đói, có mùi và đủ thứ tiếng khóc oe oe thu hút sự chú ý của mọi người.

Tần Minh Nguyệt nhìn những đứa trẻ này, nơi nào đó trong tim đột nhiên như bị thứ gì đó đập mạnh vào, cô đột nhiên nhịn không được hừ một tiếng, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch.

Con của cô, nếu đang đây, cũng sẽ giống như những đứa bé này, ngọt ngào ngủ say sưa hoặc là oe oe khóc lớn!

Nhưng đến con cô cũng chưa được nhìn qua lấy một cái!

Đáy lòng Tần Minh Nguyệt giống như có một con rắn độc đang ngọ nguậy, từng chút từng chút chiếm lấy tâm trí cô, tiếng trẻ con khóc bên tai, nhìn trước mắt là bộ dạng ngủ say sưa hoặc oe oe khóc lớn của trẻ con, tận sâu trong lòng cô có một âm thanh: Con của cô không thấy nữa, con không thấy nữa, không thấy nữa…

Lúc này, Tần Minh Nguyệt nhìn những đứa trẻ kia với ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu, đáy lòng thậm chí còn xuất hiện một suy nghĩ lớn mật và nguy hiểm: Con của cô không thấy nữa, thì ôm một đứa trẻ ở đây đi!

Có lẽ biểu hiện của Tần Minh Nguyệt quá không bình thường, những người đang chìm đắm trong niềm vui sướng vì có thêm thành viên mới thấy Tần Minh Nguyệt đột nhiên chạy vào, một số vội vàng chạy đến bên nôi, dường như sợ hãi Tần Minh Nguyệt sẽ làm hại con mình.

Hơn nữa, còn có người trực tiếp ôm đứa bé lên, nhìn Tần Minh Nguyệt, trong ánh mắt đều là sự cảnh giác.

Có lẽ ánh mắt của những người khác quá rõ ràng, Tần Minh Nguyệt ngẩn người, chợt tỉnh táo lại, bắt gặp ánh mắt của mọi người, lảo đảo rời khỏi phòng trẻ sơ sinh.

Ra khỏi phòng trẻ sơ sinh, Tần Minh Ngyệt có chút không nỡ rời đi, đứng bên của sổ, lưu luyến nhìn mấy đứa trẻ bên trong, được người nhà nâng niu, trong lòng lại nhói đau, nước mắt không kìm được rơi xuống, quay đầu lại, muốn đi ra ngoài.

Nhưng vừa quay đầu, cô vô tình đụng phải người nào đó, lảo đảo lùi về sau máy bước, trực tiếp ngã xuống đắt.



“Xin lỗi, xin lỗi…”

Tần Minh Nghuyệt tiếp tục xin lỗi, người đàn ông trước mặt mặc bộ vest chỉnh tè, đầu chải gọn gàng, vừa nhìn không phải phú quý thì cũng là nhân vật cấp quản lý của xí nghiệp lớn.

Người đàn ông không ngờ đụng phải người khác, vừa định xin lỗi thì thấy người phụ nữ trước mặt một mặt nước.

mắt nhìn mình, người đàn ông nhướng mày.

“Thật xin lỗi, cô có bị thương ở đâu không? Có cần tìm bác sỹ xem một chút không?”

“Không cần đâu, không cần đâu, xin lỗi, là tôi không để ý.”

Tần Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, muốn vòng qua người đàn ông đi ra ngoài, giây tiếp theo đã bị người đàn ông chặn lại.

*Có thể mạo phạm làm phiền một chút không, cô có phải đang cho con bú?”

Một người đàn ông vừa mới gặp mặt, còn trực tiếp hỏi một vấn đề như vậy, sắc mặt Tần Minh Nguyệt lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng đồng thời cũng cảnh giác nhìn về phía người đàn ông.

Không biết là cô đơn giản hay là thiếu hiểu biết, một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi chuyện đó.

Phát hiện sự cảnh giác và mâu thuẫn của Tần Minh Nguyệt, người đàn ông khẽ thở dài một hơi, trên mặt có vẻ u sầu: “Cực kỳ xin lỗi vị nữ sĩ này, tôi không có ý gì xấu, chỉ là, trước đây không lâu vợ tôi bị khó sinh, chỉ để lại đứa bé liền buông tay mà đi. Nhưng con trai tôi sinh non, bây giờ chưa đầy tháng, uống cái gì cũng nôn ra, bác sĩ đề nghị uống sữa mẹ, nhưng mẹ của đứa trẻ đã không còn nữa, tôi đi đâu tìm sữa mẹ cho con được.”

Lúc người đàn ông nói đến đây, sắc mặt có chút đau thương và suy sụp, khiến trong lòng Tần Minh Nguyệt có chút không thoải mái.

Cô vừa mới sinh con xong, đến con cũng chưa kịp nhìn lấy một cái thì đã mất đi con của mình, nhưng nếu như có thể, cô cũng tình nguyện lấy mạng của mình đổi mạng của con, nhưng đến hôm nay con ở đâu, còn sống hay đã chết cũng không biết.



Cho dù đồng cảm với hoàn cảnh của người đàn ông, nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn không buông xuống sự cảnh giác, người đàn ông mắt vợ, đứa trẻ mất mẹ tuy rất đáng thương, nhưng sao người đàn ông này lại biết cô trong kỳ cho con bú?

Giống như cảm nhận được sự nghỉ ngờ của Tần Minh Nguyệt, người đàn ông nhanh chóng mở miệng: “Mặc dù mạo muội, nhưng vẫn mong nữ sĩ tha thứ, tôi là nhìn thấy quần áo của cô, vì thế…”

Nói được một nửa, người đàn ông muốn nói lại thôi, giống như nửa câu sau ý từ không tốt không tiện nói ra, nhìn trái nhìn phải.

Tần Minh Nguyệt nghe thấy anh ta nhắc đến quần áo của mình, cô cúi đầu nhìn, lúc nhìn đến ngực mình ướt đẫm, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Bình thường phải sinh xong vài ngày mới có sữa, nhưng Tần Minh Nguyệt mấy ngày nay đi tìm con, căn bản không chú ý, bản thân căng sữa ướt hết quần áo, còn bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy.

Tân Minh Nguyệt theo bản năng đưa tay che ngực, mặt xấu hổ, nhất thời không biết nên nói gì để đỡ căng thẳng.

Người đàn ông thấy vậy sờ sờ mũi: “Vị nữ sĩ này, nều như cô đang ở thời kỳ cho con bú, thuận tiện có thể cho con tôi một ít sữa hay không, cô yên tâm, đãi ngộ tuyệt đối không tệ.

Người đàn ông đã quan sát hoàn cảnh của Tần Minh Nguyệt rồi, vừa đến phòng trẻ sơ sinh anh đã chú ý đến Tần Minh Nguyệt, từ trên người cô toả ra một thứ ánh sáng gọi là tình mẹ, ánh mặt nhìn về phía mỗi đứa trẻ đều mang theo sự khát vọng, còn phần áo trước ngực ướt đẫm, tình huống của cô đều lộ ra tước mắt.

Đương nhiên, người đàn ông cũng không bỏ qua, ánh mắt Tần Minh Nguyệt khát khao những đứa trẻ đó, xẹt qua một thoáng điên cuồng, nhưng mà cô khống chế được bản thân, xoay người rời đi.

Bắt kể là từ phương diện nào, người phụ nữ này đều rất phù hợp với yêu cầu!

Vừa nghe đến tiền lương không tệ, Tần Minh Nguyệt sửng sốt một chút, cảm nhận được sự ướt át trước ngực, lại nghĩ đến đứa con trai mắt tích, lại nghĩ đến tờ giấy nợ ba trăm vạn do chính tay mình viết, Tần Minh Nguyệt ngắng đầu nhìn về phía người đàn ông.

“Có thể cho tôi biết đãi ngộ về tiền lương không?”

“Cô yên tâm, chỉ cần cô phù hợp với điều kiện, tiền lương của cô cũng không tệ ít nhất là trên một vạn.”

Trên một vạn, chỉ đơn giản là cho một đứa trẻ bú, đây quả thật không tính là thấp, có lẽ là thực sự vì tiền, cũng có lẽ muốn có một chỗ ở, Tần Minh Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook