Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ
Chương 34: Gặp Lại Trưởng Khoa Thương Kỳ (1)
Thiển Thiển Vị Ương
14/07/2021
Tần Minh Nguyệt chạy lên tầng ba khoa phụ sản.
Tại lễ tân quần dịch vụ, Thương Kỳ đang nói chuyện với ý tá, đột nhiên từ khóe mắt thấy một bóng dáng quen thuộc, quay đầu nhìn, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Tần Minh Nguyệt.
Anh không kịp chào y tá liền chạy đuổi theo Tần Minh Nguyệt lên tầng ba và gặp Tần Minh Nguyệt ở quầy hướng dẫn.
“Xin chào, làm phiền cô chút, tôi muốn hỏi, trước đây tôi có khám thai ở bệnh viện này, nghe nói sẽ lưu lại dữ liệu, giờ tôi muốn in lại kết quả siêu âm màu bốn chiều Doppler lúc tám tháng có được không? Cần có giấy tờ chứng minh gì, cần làm thủ tục như thế nào?”
“Xin lỗi cô, rất tiếc là không được, khi đó chúng tôi đã đưa cho cô kết quả rồi, giờ không thể in lại.” Y tá vô cùng lịch sự từ chối Tần Minh Nguyệt.
“Có thể châm chước cho tôi được không, cái này đối với tôi rất quan trọng, cái lần trước tôi đã bị mất rồi, đây là dữ liệu của tôi, phiền cô có thể giúp tôi được không?”
Tần Minh Nguyệt không cam tâm, đau khổ nài nỉ, cải trước đây chắc chắn là không thể tìm thấy rồi, đây là con đường cuối cùng và cũng là con đường duy nhất, nếu như ngay cả con đường cuối cùng này cũng không thông thì chắc chắn cô không thể tìm thấy Con trai.
Thương Kỳ đúng một bên nghe thấy Tần Minh Nguyệt khẩn cầu y tá hồi lâu, không biết là nhìn Tần Minh Nguyệt đáng thương hay là Vì lần trước hiểu lầm Tần Minh Nguyệt cảm thấy có lỗi, không nhẫn nhịn được nữa mà đi thẳng ra đó kéo cô ra cầu thang mà không hề quan tâm đến tiếng thút thít sau lưng.
“Anh là ai? Anh làm cái trò gì đấy?”
Bị đột ngột kéo ra ngoài, Tần Minh Nguyệt có chút kinh hãi đang giãy dụa, Thương Kỳ đột nhiên buông cô ra, cô vừa xoa cổ tay vừa ngẩng đầu: “Là anh?” Bị kéo đột ngột ra ngoài, Tần Minh Nguyệt có chút kinh hãi đang giãy dụa, Thương Kỳ đột nhiên buông cô ra, cô vừa xoa cổ tay vừa ngẩng đầu: “Là anh?”
Chẳng trách Tần Minh Nguyệt quả có ấn tượng với anh ta, do anh ta thật sự trông rất đẹp trai, chỉ cần là từng gặp anh ta thì không mấy ai là không nhớ, lại thêm sự hiểu lầm lần trước khiến Tần Minh Nguyệt cảm thấy người này có gương mặt tuấn tú nhưng tính cách lại không ưa nổi.
Nghĩ lại lần trước bị Thương Kỳ hiểu lầm, trong lòng Tần Minh Nguyệt không mấy vui vẻ nhưng bản tính yếu đuối nên cô không muốn nói gì, định quay lưng rời đi.
Cô vừa định rời đi thì giọng nói dễ nghe của Thương Kỳ vang lên sau lưng cô: “Chuyện cô vừa nói, tôi có thể giúp cô.”
Nói là dễ nghe vì giọng nói của Thương Kỳ thật sự là hay, nhưng quan trọng là lời anh ta nói ra như ánh sáng chiếu vào lòng Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt bỗng chốc quên đi chuyện không vui trong lòng khi nãy, nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to đen láy đầy kinh ngạc và vui mừng.
“Thật sao? Anh thật sự có thể giúp tôi?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta bị người khác nghi ngờ về khả năng bản thân, trong lòng Thương Kỳ bỗng có cảm giác không nói nên lời: “Đúng vậy, chẳng phải cô muốn kết quả siêu âm màu bốn chiều mà trước đây cô đến khám sao? Tôi có thể giúp cô.”
“Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh.”
Nghe thấy Thương Kỳ có thể giúp mình, Tần Minh Nguyệt đã quên hết chuyện khó chịu lần trước, cô vốn không phải là người thù dai, chỉ là khi nãy nhìn thấy gương mặt khó quên của Thương Kỳ, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện đau lòng trước đây. Nếu giờ Thương Kỳ có thể giúp cô tìm thấy ảnh của con trai, cô chẳng còn tính toán chuyện trước đây nữa, đợi khi cô được nhận lương, phải đưa cho Thương Kỳ một vạn tệ cô cũng cam lòng.
Tại lễ tân quần dịch vụ, Thương Kỳ đang nói chuyện với ý tá, đột nhiên từ khóe mắt thấy một bóng dáng quen thuộc, quay đầu nhìn, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Tần Minh Nguyệt.
Anh không kịp chào y tá liền chạy đuổi theo Tần Minh Nguyệt lên tầng ba và gặp Tần Minh Nguyệt ở quầy hướng dẫn.
“Xin chào, làm phiền cô chút, tôi muốn hỏi, trước đây tôi có khám thai ở bệnh viện này, nghe nói sẽ lưu lại dữ liệu, giờ tôi muốn in lại kết quả siêu âm màu bốn chiều Doppler lúc tám tháng có được không? Cần có giấy tờ chứng minh gì, cần làm thủ tục như thế nào?”
“Xin lỗi cô, rất tiếc là không được, khi đó chúng tôi đã đưa cho cô kết quả rồi, giờ không thể in lại.” Y tá vô cùng lịch sự từ chối Tần Minh Nguyệt.
“Có thể châm chước cho tôi được không, cái này đối với tôi rất quan trọng, cái lần trước tôi đã bị mất rồi, đây là dữ liệu của tôi, phiền cô có thể giúp tôi được không?”
Tần Minh Nguyệt không cam tâm, đau khổ nài nỉ, cải trước đây chắc chắn là không thể tìm thấy rồi, đây là con đường cuối cùng và cũng là con đường duy nhất, nếu như ngay cả con đường cuối cùng này cũng không thông thì chắc chắn cô không thể tìm thấy Con trai.
Thương Kỳ đúng một bên nghe thấy Tần Minh Nguyệt khẩn cầu y tá hồi lâu, không biết là nhìn Tần Minh Nguyệt đáng thương hay là Vì lần trước hiểu lầm Tần Minh Nguyệt cảm thấy có lỗi, không nhẫn nhịn được nữa mà đi thẳng ra đó kéo cô ra cầu thang mà không hề quan tâm đến tiếng thút thít sau lưng.
“Anh là ai? Anh làm cái trò gì đấy?”
Bị đột ngột kéo ra ngoài, Tần Minh Nguyệt có chút kinh hãi đang giãy dụa, Thương Kỳ đột nhiên buông cô ra, cô vừa xoa cổ tay vừa ngẩng đầu: “Là anh?” Bị kéo đột ngột ra ngoài, Tần Minh Nguyệt có chút kinh hãi đang giãy dụa, Thương Kỳ đột nhiên buông cô ra, cô vừa xoa cổ tay vừa ngẩng đầu: “Là anh?”
Chẳng trách Tần Minh Nguyệt quả có ấn tượng với anh ta, do anh ta thật sự trông rất đẹp trai, chỉ cần là từng gặp anh ta thì không mấy ai là không nhớ, lại thêm sự hiểu lầm lần trước khiến Tần Minh Nguyệt cảm thấy người này có gương mặt tuấn tú nhưng tính cách lại không ưa nổi.
Nghĩ lại lần trước bị Thương Kỳ hiểu lầm, trong lòng Tần Minh Nguyệt không mấy vui vẻ nhưng bản tính yếu đuối nên cô không muốn nói gì, định quay lưng rời đi.
Cô vừa định rời đi thì giọng nói dễ nghe của Thương Kỳ vang lên sau lưng cô: “Chuyện cô vừa nói, tôi có thể giúp cô.”
Nói là dễ nghe vì giọng nói của Thương Kỳ thật sự là hay, nhưng quan trọng là lời anh ta nói ra như ánh sáng chiếu vào lòng Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt bỗng chốc quên đi chuyện không vui trong lòng khi nãy, nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to đen láy đầy kinh ngạc và vui mừng.
“Thật sao? Anh thật sự có thể giúp tôi?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta bị người khác nghi ngờ về khả năng bản thân, trong lòng Thương Kỳ bỗng có cảm giác không nói nên lời: “Đúng vậy, chẳng phải cô muốn kết quả siêu âm màu bốn chiều mà trước đây cô đến khám sao? Tôi có thể giúp cô.”
“Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh.”
Nghe thấy Thương Kỳ có thể giúp mình, Tần Minh Nguyệt đã quên hết chuyện khó chịu lần trước, cô vốn không phải là người thù dai, chỉ là khi nãy nhìn thấy gương mặt khó quên của Thương Kỳ, khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện đau lòng trước đây. Nếu giờ Thương Kỳ có thể giúp cô tìm thấy ảnh của con trai, cô chẳng còn tính toán chuyện trước đây nữa, đợi khi cô được nhận lương, phải đưa cho Thương Kỳ một vạn tệ cô cũng cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.