Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ
Chương 37: Xông Vào Văn Phòng Khiêu Khích (2)
Thiển Thiển Vị Ương
14/07/2021
Lộ Triệt Minh hiểu rằng tổng giám đốc đang suy nghĩ, lặng lẽ lùi
một bước để giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Vụng trộm?
Hình bóng Tần Minh Nguyệt đột nhiên thoáng qua trong đầu Tư An Húc, khi cô vừa đến biệt thự của nhà họ Tư, nghe quản gia Tôn nói, Tần Minh Nguyệt mỗi lần đến cung cấp sữa cho Tư Nhất Nặc đều với dáng vẻ khác thường và thất vọng, rồi ở quán cà phê, cô như một con mèo xù lông và ném tiền vào anh.
Như nghĩ ra cái gì đó, mí mắt của Tư An Húc khẽ rũ xuống như muốn che giấu cảm xúc của mình.
Tư An Húc im lặng, Lộ Triệt Minh cũng không dám lên tiếng, chỉ bỗng chốc cảm thấy văn phòng tổng giám đốc này chật hẹp, có cảm giác bị kiềm nén khó thở.
Trong lúc Lộ Triệt Minh vẫn chưa chờ được Tư An Húc lên tiếng, đang cảm thấy bầu không khí nghẹt thở thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói thư ký vọng vào.
“Tư tổng, mời ngài đợi chút để tôi đi thông báo.”
Giọng nói của thư ký vừa vội vàng vừa hoảng sợ, rõ ràng người bên ngoài không kịp chờ thông báo đã xông vào.
Tiếng gõ bàn của Tư An Húc dừng lại, cả văn phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ âm thanh từ ngoài của.
“Thư ký Ngô cô đi làm việc của cô đi, tôi tự vào là được rồi.”
Nghe thấy giọng nói đó, gương mặt Tư An Húc hiện lên nụ cười châm biếm, những người này quả nhiên không chờ đợi được.
“Thưa tổng giám đốc, là Tư tổng.”
Lộ Triệt Minh khi nói câu này, ngẩng đầu nhìn Tư An Húc, đúng lúc nhìn thấy một tia sáng vụt qua trong ánh mắt của Tư An Húc.
Nghĩ Đến Tư Nhất Nặc trong biệt thự của nhà họ Tư, Lộ Triệt Minh liền cảm thấy chìm vào ba phút im lặng.
Của phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra, thư ký Ngô vẻ mặt hốt hoảng bước vào: “Tổng giám đốc, Tư tổng có việc tìm ngài, tôi... tôi không...”
Tôi không ngăn cản được
Hai từ cuối thư ký Ngô không dám nói ra, là người của Tư An Húc thì đều biết phải cản người này trước khi vào phòng làm việc của anh, nhưng việc này chỉ có thể nói riêng, ai dám nói trước mặt người này.
Tư An Húc đương nhiên biết chuyện này, vẫy tay ra hiệu cho thư ký Ngô đi ra ngoài, thư ký Ngô thở phào rồi đi ra, vừa lui ra khỏi cửa, cô lau mồ hôi trên trán và thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Dạo gần đây, cuộc đấu tranh giữa Tư tổng và tổng giám đốc ngày càng căng thẳng.
Tập đoàn Húc Dương e rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Ò, trợ lý Lộ cũng ở đây à, ngại quá, tôi tưởng chỉ có một mình An Húc nên không đợi thông báo đã đi vào rồi, chứ không làm phiền hai cháu bàn chuyện quan trọng đó chứ?”
Người này là chủ của Tư An Húc, tên Tư Kim Nguyên, miệng thì nói xin lỗi nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì của việc xin lỗi. Hơi thở toàn thân Tư An Húc giảm xuống nhưng trong chốc lát đã điều chỉnh lại nhanh đến mức người khác như cảm thấy bị ảo giác.
“Cậu ra ngoài trước đi để tôi nghe xem chú vội vàng đến tìm là vì có chuyện gì.”
Lời nói của Tư An Húc lãnh đạm lạnh nhạt, chỉ với mấy từ cuối Lộ Triệt Minh cũng nghe ra được mùi khói súng, vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.
một bước để giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Vụng trộm?
Hình bóng Tần Minh Nguyệt đột nhiên thoáng qua trong đầu Tư An Húc, khi cô vừa đến biệt thự của nhà họ Tư, nghe quản gia Tôn nói, Tần Minh Nguyệt mỗi lần đến cung cấp sữa cho Tư Nhất Nặc đều với dáng vẻ khác thường và thất vọng, rồi ở quán cà phê, cô như một con mèo xù lông và ném tiền vào anh.
Như nghĩ ra cái gì đó, mí mắt của Tư An Húc khẽ rũ xuống như muốn che giấu cảm xúc của mình.
Tư An Húc im lặng, Lộ Triệt Minh cũng không dám lên tiếng, chỉ bỗng chốc cảm thấy văn phòng tổng giám đốc này chật hẹp, có cảm giác bị kiềm nén khó thở.
Trong lúc Lộ Triệt Minh vẫn chưa chờ được Tư An Húc lên tiếng, đang cảm thấy bầu không khí nghẹt thở thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói thư ký vọng vào.
“Tư tổng, mời ngài đợi chút để tôi đi thông báo.”
Giọng nói của thư ký vừa vội vàng vừa hoảng sợ, rõ ràng người bên ngoài không kịp chờ thông báo đã xông vào.
Tiếng gõ bàn của Tư An Húc dừng lại, cả văn phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ âm thanh từ ngoài của.
“Thư ký Ngô cô đi làm việc của cô đi, tôi tự vào là được rồi.”
Nghe thấy giọng nói đó, gương mặt Tư An Húc hiện lên nụ cười châm biếm, những người này quả nhiên không chờ đợi được.
“Thưa tổng giám đốc, là Tư tổng.”
Lộ Triệt Minh khi nói câu này, ngẩng đầu nhìn Tư An Húc, đúng lúc nhìn thấy một tia sáng vụt qua trong ánh mắt của Tư An Húc.
Nghĩ Đến Tư Nhất Nặc trong biệt thự của nhà họ Tư, Lộ Triệt Minh liền cảm thấy chìm vào ba phút im lặng.
Của phòng làm việc đột ngột bị đẩy ra, thư ký Ngô vẻ mặt hốt hoảng bước vào: “Tổng giám đốc, Tư tổng có việc tìm ngài, tôi... tôi không...”
Tôi không ngăn cản được
Hai từ cuối thư ký Ngô không dám nói ra, là người của Tư An Húc thì đều biết phải cản người này trước khi vào phòng làm việc của anh, nhưng việc này chỉ có thể nói riêng, ai dám nói trước mặt người này.
Tư An Húc đương nhiên biết chuyện này, vẫy tay ra hiệu cho thư ký Ngô đi ra ngoài, thư ký Ngô thở phào rồi đi ra, vừa lui ra khỏi cửa, cô lau mồ hôi trên trán và thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Dạo gần đây, cuộc đấu tranh giữa Tư tổng và tổng giám đốc ngày càng căng thẳng.
Tập đoàn Húc Dương e rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Ò, trợ lý Lộ cũng ở đây à, ngại quá, tôi tưởng chỉ có một mình An Húc nên không đợi thông báo đã đi vào rồi, chứ không làm phiền hai cháu bàn chuyện quan trọng đó chứ?”
Người này là chủ của Tư An Húc, tên Tư Kim Nguyên, miệng thì nói xin lỗi nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì của việc xin lỗi. Hơi thở toàn thân Tư An Húc giảm xuống nhưng trong chốc lát đã điều chỉnh lại nhanh đến mức người khác như cảm thấy bị ảo giác.
“Cậu ra ngoài trước đi để tôi nghe xem chú vội vàng đến tìm là vì có chuyện gì.”
Lời nói của Tư An Húc lãnh đạm lạnh nhạt, chỉ với mấy từ cuối Lộ Triệt Minh cũng nghe ra được mùi khói súng, vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.