Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại
Chương 25
Nguyệt Bảo Bối
25/07/2017
CHƯƠNG 25:
“Những món ăn này là ngươi làm?” Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn bàn cơm trước mặt. Thực sự không nghĩ tới nhân vật như hắn cũng có thể làm ra những món ăn như vậy.
“Làm sao vậy? Ngươi không tin là ta làm a?” Du Tử Vân cười gắp rau bỏ vào trong chén của Dạ Trầm Nguyệt.
“Ồ! Không phải” Dạ Trầm Nguyệt vội vàng hoàn hồn. Cúi đầu ăn đồ ăn trong chén.
“Ngày hôm nay ở trường như thế, có vui không?.” Sự yên tĩnh trên bàn cơm làm cho Du Tử Vân đặc biệt khó chịu, không tự chủ tìm đề tài để nói. Dạ Trầm Nguyệt hơi sững sờ. Liền trả lời.
“Rất tốt, cảm ơn ngươi quan tâm.” Du Tử Vân gật đầu mới đột nhiên phát hiện ra hai người không có chuyện gì để nói. Du Tử Vân có chút tức giận. Tại sao Dạ Trầm Nguyệt lại cùng bạn mới có thể nói nhiều như vậy còn đối với mình giống như là không quen biết.
“Ngươi đến cùng là muốn ta làm thế nào?” Trong vô thức, Du Tử Vân đem đôi đũa trong tay hung hăng đập lên bàn. Dạ Trầm Nguyệt sợ đến nhảy dựng lên, nhìn hắn như một con sư tử sắp nổi giận vậy.
“Ta nói rồi, ta không muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng vẻ mặt này của ngươi là t a rất tức giận, ngươi biết không? Tại sao ngươi không thể chấp nhận ta.” Du Tử Vân nắm thật chặc nắm đấm, trong lòng có ngọn lửa vô danh nổi bùng lên, Du Tử Vân hai mắt biến đến đỏ. Nhìn Du Tử Vân chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, Dạ Trầm Nguyệt hoảng sợ lui ra đắng sau. Cậu trước giờ chưa từng thấy Du Tử Vân như vậy. Mấy ngày nay Du Tử Vân ôn nhu đến mức làm cho Dạ Trầm Nguyệt suýt chút nữa quên trước mặt mình là một con sư tử.
“Bảo bối lẽ nào để ngươi yêu ta khó như vậy sao? Cho dù ta có nỗ lực cỡ nào?” Du Tử Vân đem muốn Dạ Trầm Nguyệt trốn tránh kéo đến trong ngực của mình không để ý Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa, cúi người đem một tay luồn vào trong áo Dạ Trầm Nguyệt. Nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm nhỏ trước ngực.
“Ngươi mau buông ra a.” Dạ Trầm Nguyệt bị động tác của Du Tử Vân làm cho khiếp sợ dùng sức giãy dụa, nhưng bị Du Tử Vân trói hai tay lại.
“Nếu như ngươi yêu ta khó khăn như vậy, vậy thì ngươi hận ta đi!” Lúc Du Tử Vân nói ra câu này, Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa đột nhiên nhìn thấy trong mắt Du Tử Vân có tia khổ sở, nhưng là lập tức lại khôi phục như cũ Du Tử Vân đem Dạ Trầm Nguyệt bế lên lên lầu.
“Ngươi làm gì, mau thả ta ra!” Dạ Trầm Nguyệt sợ hãi giãy dụa, nhưng Du Tử Vân ôm cậu rất chặt làm cậu không thể giãy dụa được. Du Tử Vân ôm Dạ Trầm Nguyệt vào trong phòng ngủ của mình. Dùng chân đóng cửa lại. Du Tử Vân đem Dạ Trầm Nguyệt ném lên giường. Không để Dạ Trầm Nguyệt kịp phản ứng đã đè cậu dưới thân. Xé rách đồng phục học sinh của cậu.
“Không muốn, không muốn, ngươi buông ta ra. Xin ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt khóc lóc vùng vẫy, nhưng hắn vẫn không thả cậu ra. Du Tử Vân cúi người đem cái đầu đnag lắc tới lắc lui của Dạ Trầm Nguyệt đè lại, sau đó dùng miệng ngăn lại tiếng khóc, hắn vừa ngậm vừa cắn làm đôi môi cậu rỉ ra ít máu. Một tay đặt ở hạ thân của cậu vuốt ve. Dạ Trầm Nguyệt hoảng sợ trợn to hai mắt.
“Ba ba. . . .” Nam nhân cho thiếu niên ở dưới thân hai cái bạt tay, thiếu niên đang giãy dụa nhất thời đình chỉ lại động tác.
“Ngươi cuối cùng vẫn không hiểu cái gì là yêu, ngươi làm ta thực sự hối hận. Tại sao lúc đó ta không giết chết ngươi?!.” Nam nhân lạnh lùng đứng lên nhìn thiếu niên ở trên giường.
“Ngươi đúng là nhược điểm của ta, biết không bảo bối!?” Nam nhân đem y phục của mình cởi ra sau đó leo lên giường.
“Muốn không bảo bối?” Nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể trần trụi của thiếu niên.
“Ta dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh để bảo vệ ngươi, không muốn ngươi bị thương tổn, nhưng là ngươi làm ta thật sự rất thất vọng.” Tay của nam nhân đặt trên hạ thân của thiếu niên.
“Không muốn.” Thiếu niên hơi thở yếu ớt từ chối.
“Không muốn sao? Nhưng mà nơi này của ngươi rất là muốn nha.” Nam nhân lấy một ngón tay đâm vào tiểu huyệt chưa bao giờ bị khai phá. Làm cho thiếu niên một trận run rẩy.
“Bảo bối nơi này của ngươi thật chặt a.” Nam nhân nhỏ giọng nói bên tai thiếu niên.
“Không muốn. . . Không muốn.” Thiếu niên run rẩy.
“Bảo bối đã đến lúc này ta không dừng lại được a, hay là chúng ta bắt đầu đi.” Nam nhân cười khẩy đứng dậy, từ bên cạnh lấy ra một cái gối đặt ở dưới eo thiếu niên. Banh hai chân của thiếu niên ra.
“Bắt đầu.” Không chờ thiếu niên kịp phản ứng, nam nhân đã dùng tính khí thô to của mình đâm thẳng vào tiểu huyệt thiếu niên .
“A. . . A. . .” Thiếu niên thống khổ giãy dụa muốn đem dị vật ra khỏi cơ thể. Nhưng chỉ bất lực vì hai tay bị trói ở đầu giường. Hơn nữa nam nhân trên người mình lại không có ý định bỏ qua.
“Ta hận ngươi.” Sau khi nam nhân thõa mãn được dục vọng, rút nam căn ra, thiếu niên cũng mệt mỏi nói ra ba chữ.
“Hận sao?” Nam nhân đột nhiên nở nụ cười nhìn thiếu niên đang hôn mê trên giường.
“Là như vậy a! Ta muốn ngươi hận ta, Tiêu Á. Ta không thể cho ngươi tình yêu. Sự tổn thương này là để ngươi hận ta. Ta đã có người mình yêu cho nên ta không thể nào yêu ngươi mà ngươi cũng không thể yêu ta.” Nam nhân nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Á, đứng dậy mặc đồ rời đi không chút lưu luyến.
“Ta hận ngươi, thế nhưng ta sẽ không đem ngươi nhường cho người khác, ngươi là của ta.” Tiêu Á nguyên bản đang hôn mê ở trên giường, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn cách cửa vừa mới đóng lại, khẽ nói. Đăng bởi: admin
“Những món ăn này là ngươi làm?” Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn bàn cơm trước mặt. Thực sự không nghĩ tới nhân vật như hắn cũng có thể làm ra những món ăn như vậy.
“Làm sao vậy? Ngươi không tin là ta làm a?” Du Tử Vân cười gắp rau bỏ vào trong chén của Dạ Trầm Nguyệt.
“Ồ! Không phải” Dạ Trầm Nguyệt vội vàng hoàn hồn. Cúi đầu ăn đồ ăn trong chén.
“Ngày hôm nay ở trường như thế, có vui không?.” Sự yên tĩnh trên bàn cơm làm cho Du Tử Vân đặc biệt khó chịu, không tự chủ tìm đề tài để nói. Dạ Trầm Nguyệt hơi sững sờ. Liền trả lời.
“Rất tốt, cảm ơn ngươi quan tâm.” Du Tử Vân gật đầu mới đột nhiên phát hiện ra hai người không có chuyện gì để nói. Du Tử Vân có chút tức giận. Tại sao Dạ Trầm Nguyệt lại cùng bạn mới có thể nói nhiều như vậy còn đối với mình giống như là không quen biết.
“Ngươi đến cùng là muốn ta làm thế nào?” Trong vô thức, Du Tử Vân đem đôi đũa trong tay hung hăng đập lên bàn. Dạ Trầm Nguyệt sợ đến nhảy dựng lên, nhìn hắn như một con sư tử sắp nổi giận vậy.
“Ta nói rồi, ta không muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng vẻ mặt này của ngươi là t a rất tức giận, ngươi biết không? Tại sao ngươi không thể chấp nhận ta.” Du Tử Vân nắm thật chặc nắm đấm, trong lòng có ngọn lửa vô danh nổi bùng lên, Du Tử Vân hai mắt biến đến đỏ. Nhìn Du Tử Vân chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, Dạ Trầm Nguyệt hoảng sợ lui ra đắng sau. Cậu trước giờ chưa từng thấy Du Tử Vân như vậy. Mấy ngày nay Du Tử Vân ôn nhu đến mức làm cho Dạ Trầm Nguyệt suýt chút nữa quên trước mặt mình là một con sư tử.
“Bảo bối lẽ nào để ngươi yêu ta khó như vậy sao? Cho dù ta có nỗ lực cỡ nào?” Du Tử Vân đem muốn Dạ Trầm Nguyệt trốn tránh kéo đến trong ngực của mình không để ý Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa, cúi người đem một tay luồn vào trong áo Dạ Trầm Nguyệt. Nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm nhỏ trước ngực.
“Ngươi mau buông ra a.” Dạ Trầm Nguyệt bị động tác của Du Tử Vân làm cho khiếp sợ dùng sức giãy dụa, nhưng bị Du Tử Vân trói hai tay lại.
“Nếu như ngươi yêu ta khó khăn như vậy, vậy thì ngươi hận ta đi!” Lúc Du Tử Vân nói ra câu này, Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa đột nhiên nhìn thấy trong mắt Du Tử Vân có tia khổ sở, nhưng là lập tức lại khôi phục như cũ Du Tử Vân đem Dạ Trầm Nguyệt bế lên lên lầu.
“Ngươi làm gì, mau thả ta ra!” Dạ Trầm Nguyệt sợ hãi giãy dụa, nhưng Du Tử Vân ôm cậu rất chặt làm cậu không thể giãy dụa được. Du Tử Vân ôm Dạ Trầm Nguyệt vào trong phòng ngủ của mình. Dùng chân đóng cửa lại. Du Tử Vân đem Dạ Trầm Nguyệt ném lên giường. Không để Dạ Trầm Nguyệt kịp phản ứng đã đè cậu dưới thân. Xé rách đồng phục học sinh của cậu.
“Không muốn, không muốn, ngươi buông ta ra. Xin ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt khóc lóc vùng vẫy, nhưng hắn vẫn không thả cậu ra. Du Tử Vân cúi người đem cái đầu đnag lắc tới lắc lui của Dạ Trầm Nguyệt đè lại, sau đó dùng miệng ngăn lại tiếng khóc, hắn vừa ngậm vừa cắn làm đôi môi cậu rỉ ra ít máu. Một tay đặt ở hạ thân của cậu vuốt ve. Dạ Trầm Nguyệt hoảng sợ trợn to hai mắt.
“Ba ba. . . .” Nam nhân cho thiếu niên ở dưới thân hai cái bạt tay, thiếu niên đang giãy dụa nhất thời đình chỉ lại động tác.
“Ngươi cuối cùng vẫn không hiểu cái gì là yêu, ngươi làm ta thực sự hối hận. Tại sao lúc đó ta không giết chết ngươi?!.” Nam nhân lạnh lùng đứng lên nhìn thiếu niên ở trên giường.
“Ngươi đúng là nhược điểm của ta, biết không bảo bối!?” Nam nhân đem y phục của mình cởi ra sau đó leo lên giường.
“Muốn không bảo bối?” Nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve thân thể trần trụi của thiếu niên.
“Ta dường như đã dùng hết tất cả sức mạnh để bảo vệ ngươi, không muốn ngươi bị thương tổn, nhưng là ngươi làm ta thật sự rất thất vọng.” Tay của nam nhân đặt trên hạ thân của thiếu niên.
“Không muốn.” Thiếu niên hơi thở yếu ớt từ chối.
“Không muốn sao? Nhưng mà nơi này của ngươi rất là muốn nha.” Nam nhân lấy một ngón tay đâm vào tiểu huyệt chưa bao giờ bị khai phá. Làm cho thiếu niên một trận run rẩy.
“Bảo bối nơi này của ngươi thật chặt a.” Nam nhân nhỏ giọng nói bên tai thiếu niên.
“Không muốn. . . Không muốn.” Thiếu niên run rẩy.
“Bảo bối đã đến lúc này ta không dừng lại được a, hay là chúng ta bắt đầu đi.” Nam nhân cười khẩy đứng dậy, từ bên cạnh lấy ra một cái gối đặt ở dưới eo thiếu niên. Banh hai chân của thiếu niên ra.
“Bắt đầu.” Không chờ thiếu niên kịp phản ứng, nam nhân đã dùng tính khí thô to của mình đâm thẳng vào tiểu huyệt thiếu niên .
“A. . . A. . .” Thiếu niên thống khổ giãy dụa muốn đem dị vật ra khỏi cơ thể. Nhưng chỉ bất lực vì hai tay bị trói ở đầu giường. Hơn nữa nam nhân trên người mình lại không có ý định bỏ qua.
“Ta hận ngươi.” Sau khi nam nhân thõa mãn được dục vọng, rút nam căn ra, thiếu niên cũng mệt mỏi nói ra ba chữ.
“Hận sao?” Nam nhân đột nhiên nở nụ cười nhìn thiếu niên đang hôn mê trên giường.
“Là như vậy a! Ta muốn ngươi hận ta, Tiêu Á. Ta không thể cho ngươi tình yêu. Sự tổn thương này là để ngươi hận ta. Ta đã có người mình yêu cho nên ta không thể nào yêu ngươi mà ngươi cũng không thể yêu ta.” Nam nhân nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Á, đứng dậy mặc đồ rời đi không chút lưu luyến.
“Ta hận ngươi, thế nhưng ta sẽ không đem ngươi nhường cho người khác, ngươi là của ta.” Tiêu Á nguyên bản đang hôn mê ở trên giường, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn cách cửa vừa mới đóng lại, khẽ nói. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.