Chương 12: Ngu ngốc
NaNa1302
30/08/2019
Hả , đi trả ...nhưng mà
- Anh ...anh đùa em đấy à . Biết được người ta ở đâu mà...
Chưa nói xong , thì đã bị ánh mắt như muốn giết người của Hoắc Triển Bạch tia cho vài cái ...Ực , tiếng nuốt nước bọt vang lên trong đầu Triển Bằng
- Được ...được . Em đi trả là được
Triển Bằng nhìn cái ánh mắt giết người kia là sợ đành phải ngậm ngùi đồng ý . Lại nhìn cái đống đồ lộn xộn trên giường , đồ trong vali đều bị cậu lôi ra hết. Giờ lại mất công ...haizz
Cậu cầm nguyên cả một nút quần áo rồi nhét vào vali , trông lộn xộn chả ra làm sao
- Gập gọn từng cái
- Anh ....
- Mau
Mang trong bụng một cỗ giận hờn , Hoắc Triển Bằng tay chân nổi gân xanh coi cái đống quần áo này là Hoắc Triển Bạch mà chà đạp lên nó . Đang định cầm mấy chiếc nội y nhét vào nốt thì ..
- Bỏ nguyên đấy ...Đừng đụng vào
Nào ngờ được anh trai nào đó mặt hết chuyển trắng rồi lại đen , hừng hực đến cướp đồ nhét vào vali ...Chớp chớp , anh cậu đang làm cái quái gì vậy , vừa nãy còn động vào ...ặc , nội y của nữ nhân . Mà trời có biết rằng ông anh này lại sợ bẩn , không đụng vào đồ vật hay thứ gì của phụ nữa cơ chứ !
Xong xuôi còn quay lại chừng mắt với cậu
- Còn không mau đi
- Ơ ! Anh . Nhưng mà phải đi đâu mới được ?
——————-
- Anh , không ngờ anh cũng thật thông minh
- Tôi không ngu ngốc như cậu
Sắc mặt Triển Bằng đang hớn hở , lại vì câu nói của ai đó mà tụt cả hứng . Anh thông minh nhưng cũng không phải chỉ là lấy số điện thoại trên hộ chiếu rồi gọi cho người ta ở đâu hay sao ! Anh của cậu đúng là biết làm cho người khác từ thiên đường rơi xuống địa ngục đấy
Két
Đến khu trung cư , đèn điện trên các ngôi nhà vẫn sáng choáng . Gió khe khẽ thổi qua mái tóc của Hoắc Triển Bạch . Ánh mắt anh đang đăm chiêu quan sát căn phòng trên cùng ở giữa hành lang . Điện của căn phòng đó vẫn còn mở , chắc chủ nhân vẫn còn thức . Đó chính là căn phòng của Giai Kì
- Anh , còn không mau đi . Em còn muốn về sớm đi ngủ , ngồi máy bay cả ngày mệt chết còn bị anh lôi tới đây . Mà nói thật , là em nhầm vali chứ có phải ...Ơ , anh đâu rồi ...Đợi em với
Hoắc Triển Bằng còn đang đứng cạnh chiếc xe lẩm bẩm thì Hoắc Triển Bạch đã khuất bóng tại hành lang chuẩn bị lên thang máy
- Ây , anh ...sao cứ như kiểu gặp Diêm Vương mà phải chạy vậy . Phải đợi em đã chứ ...
Bước vào thang máy mà Hoắc Triển Bằng không khỏi thở hổn hển . Cái bậc tam giác kia đúng là cao chết , lại cộng thêm vì đuổi theo anh hai vào thang máy mà chạy thục mạng . Hoắc Triển Bằng anh đây còn phải kéo thêm cái vali , còn anh hai lại vội vã mà bước vào thang máy không một phút chờ đợi
Ting
Cánh cửa thang máy mở ra , tầng cao nhất của khu chung cư này là tầng 79 . Từ trên cao có thể nhìn thấy hết khung cảnh của Pari về đêm , cực kì lãng mạn và đẹp đẽ . Quả nhiên là cô đã có mục đích khi ở đây
*
Chẳng hiểu sao Hứa Giai Kì tắm mà lại để quên quần áo bên ngoài , dạo này chẳng hiểu sao đi đâu cũng quên mang theo não . Đành khoác tạm chiếc áo tắm vào . Vỗ đầu một cái , cô còn quên chưa sắp hành lí vào tủ . Mà cũng kì lạ , nãy có người nói muốn trả đồ lại cho cô mà xin địa chỉ nhà mà gửi lại . Mà quái lạ , cô có bị mất đồ gì đâu . Lắc đầu kệ đi , cô mở chiếc vali của mình ra
- Ôi mẹ ơi ....
- Anh ...anh đùa em đấy à . Biết được người ta ở đâu mà...
Chưa nói xong , thì đã bị ánh mắt như muốn giết người của Hoắc Triển Bạch tia cho vài cái ...Ực , tiếng nuốt nước bọt vang lên trong đầu Triển Bằng
- Được ...được . Em đi trả là được
Triển Bằng nhìn cái ánh mắt giết người kia là sợ đành phải ngậm ngùi đồng ý . Lại nhìn cái đống đồ lộn xộn trên giường , đồ trong vali đều bị cậu lôi ra hết. Giờ lại mất công ...haizz
Cậu cầm nguyên cả một nút quần áo rồi nhét vào vali , trông lộn xộn chả ra làm sao
- Gập gọn từng cái
- Anh ....
- Mau
Mang trong bụng một cỗ giận hờn , Hoắc Triển Bằng tay chân nổi gân xanh coi cái đống quần áo này là Hoắc Triển Bạch mà chà đạp lên nó . Đang định cầm mấy chiếc nội y nhét vào nốt thì ..
- Bỏ nguyên đấy ...Đừng đụng vào
Nào ngờ được anh trai nào đó mặt hết chuyển trắng rồi lại đen , hừng hực đến cướp đồ nhét vào vali ...Chớp chớp , anh cậu đang làm cái quái gì vậy , vừa nãy còn động vào ...ặc , nội y của nữ nhân . Mà trời có biết rằng ông anh này lại sợ bẩn , không đụng vào đồ vật hay thứ gì của phụ nữa cơ chứ !
Xong xuôi còn quay lại chừng mắt với cậu
- Còn không mau đi
- Ơ ! Anh . Nhưng mà phải đi đâu mới được ?
——————-
- Anh , không ngờ anh cũng thật thông minh
- Tôi không ngu ngốc như cậu
Sắc mặt Triển Bằng đang hớn hở , lại vì câu nói của ai đó mà tụt cả hứng . Anh thông minh nhưng cũng không phải chỉ là lấy số điện thoại trên hộ chiếu rồi gọi cho người ta ở đâu hay sao ! Anh của cậu đúng là biết làm cho người khác từ thiên đường rơi xuống địa ngục đấy
Két
Đến khu trung cư , đèn điện trên các ngôi nhà vẫn sáng choáng . Gió khe khẽ thổi qua mái tóc của Hoắc Triển Bạch . Ánh mắt anh đang đăm chiêu quan sát căn phòng trên cùng ở giữa hành lang . Điện của căn phòng đó vẫn còn mở , chắc chủ nhân vẫn còn thức . Đó chính là căn phòng của Giai Kì
- Anh , còn không mau đi . Em còn muốn về sớm đi ngủ , ngồi máy bay cả ngày mệt chết còn bị anh lôi tới đây . Mà nói thật , là em nhầm vali chứ có phải ...Ơ , anh đâu rồi ...Đợi em với
Hoắc Triển Bằng còn đang đứng cạnh chiếc xe lẩm bẩm thì Hoắc Triển Bạch đã khuất bóng tại hành lang chuẩn bị lên thang máy
- Ây , anh ...sao cứ như kiểu gặp Diêm Vương mà phải chạy vậy . Phải đợi em đã chứ ...
Bước vào thang máy mà Hoắc Triển Bằng không khỏi thở hổn hển . Cái bậc tam giác kia đúng là cao chết , lại cộng thêm vì đuổi theo anh hai vào thang máy mà chạy thục mạng . Hoắc Triển Bằng anh đây còn phải kéo thêm cái vali , còn anh hai lại vội vã mà bước vào thang máy không một phút chờ đợi
Ting
Cánh cửa thang máy mở ra , tầng cao nhất của khu chung cư này là tầng 79 . Từ trên cao có thể nhìn thấy hết khung cảnh của Pari về đêm , cực kì lãng mạn và đẹp đẽ . Quả nhiên là cô đã có mục đích khi ở đây
*
Chẳng hiểu sao Hứa Giai Kì tắm mà lại để quên quần áo bên ngoài , dạo này chẳng hiểu sao đi đâu cũng quên mang theo não . Đành khoác tạm chiếc áo tắm vào . Vỗ đầu một cái , cô còn quên chưa sắp hành lí vào tủ . Mà cũng kì lạ , nãy có người nói muốn trả đồ lại cho cô mà xin địa chỉ nhà mà gửi lại . Mà quái lạ , cô có bị mất đồ gì đâu . Lắc đầu kệ đi , cô mở chiếc vali của mình ra
- Ôi mẹ ơi ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.