Chương 49: Tôi sẽ bảo vệ em 3
NaNa1302
30/08/2019
6 giờ đồng hồ trôi qua , Hứa Giai Kì rơi vào trạng thái ngủ miên man không một chút động tĩnh
- Cô ấy sẽ không sảy ra vấn đề gì chứ
Hứa Giai Kì đã sử dụng thuốc kháng sinh để mau giảm sốt . Chắc rằng thuốc đã phát huy tác dụng rồi . Nhiệt độ cơ thể Hứa Giai Kì giảm xuống 1•C . Nhưng gương mặt vẫn xanh xao hốc hác , khiến người ta không khỏi thấy xót xa
- Sẽ không đâu . Tình trạng cô Hứa đang phát triển theo xu hướng tốt lên . Ngài có thể hoàn toàn yên tâm ...
Bác sĩ nói một câu trắc nịch này khiến cho lòng Hoắc Triển Bạch cũng nhẹ nhõm hẳn
Nói xong bác sĩ liền chờ Hoắc Triển Bạch gật đầu , sau đó liền rời khỏi phòng bệnh
Đến bên giường bệnh , lại một lần nữa Hoắc Triển Bạch chạm vào gương mặt trắng bệch của cô
- Giai Kì , mau chóng tỉnh lại ..tôi sẽ bảo vệ em ... thật chặt
Một buổi chiều yên lành trôi qua , chẳng mấy trời đã chạng váng tối . Tiếng chim hot ngoài cửa sổ líu lo , mặt trời đã xuốnh núi , chỉ còn ánh màu đỏ phản chiếu trên những đám mây màu trắng
Bên trong Hoắc Triển Bạch gục ngủ trên gường bệnh , bàn tay to lớn vẫn bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của Giai Kì như thể sợ đánh mất
- Um...nặng ..qu..quá
Hoắc Triển Bạch chỉ mới gà ngủ , hoàn toàn nghe rõ âm thanh gần tai của mình . Cơn buồn ngủ vì vậy mà cũng biến mất
- Tỉnh rồi sao
Khuôn mặt ngái ngủ của người trước mặt khiến cho Hứa Giai Kì cảm thấy hơi buồn cười . Gương mặt vì gục xuống thành giường mà in lại vết hằn đỏ trên mặt trông mà xót xa .
Khoan đã ! Đây là đâu
Còn nữa ...Hoắc thối tha sao lại có mặt ở đây
Thấy biểu cảm trợn tròn mắt của Hứa Giai Kì , Hoắc Triển Bạch cười thành tiếng . Bàn tay phải tiến đến má cô mà véo một cái
- A ! Đau ...Sao anh véo tôi . Điên à
- Xem cái dáng vẻ mèo xù lông này của em chắc hẳn đã khỏi bệnh rồi !
Con mèo nhỏ này , mới khỏi bệnh là lại mang cái dáng vẻ này rồi . Để sau này xem anh thu phục cô ra sao
- Bệnh ?
Hoá ra là cô bị bệnh sao . Thảo nào cảm thấy trong người có một chút không thoải mái . Lại hơi khó chịu xương cốt nữa . Nhưng mà cái nơi lạ hoắc này ...
- Đây là đâu
Mắt Hứa Giai Kì vẫn đung đưa nhìn xung quanh . Căn phòng này phải nói là rất rộng đi , đầy đủ mọi thứ giống như là một ngôi nhà vậy
- Bệnh viện . Ngu ngốc
Hoắc Triển Bạch ném lại cho cô một ánh mắt ...phải nói là ánh mắt rất đểu đi . Khinh thường cô sao ? Mk...
- Hả ! Bệnh viện . Không phải chứ
Bệnh viện mà như là một ngôi nhà nhỏ có đầy đủ tiện nghi vậy . Không phải chứ
- Đây là phòng Vip hạng sang
Thấy gương mặt khó hiểu của cô , Hoắc Triển Bạch liền thích . Chứ nào có bệnh viện nào phòng bình thường mà hiện đại như thế này . Mà có ...chỉ sợ là dân thường không trả tiền phòng nổi thôi !!!!
- Cô ấy sẽ không sảy ra vấn đề gì chứ
Hứa Giai Kì đã sử dụng thuốc kháng sinh để mau giảm sốt . Chắc rằng thuốc đã phát huy tác dụng rồi . Nhiệt độ cơ thể Hứa Giai Kì giảm xuống 1•C . Nhưng gương mặt vẫn xanh xao hốc hác , khiến người ta không khỏi thấy xót xa
- Sẽ không đâu . Tình trạng cô Hứa đang phát triển theo xu hướng tốt lên . Ngài có thể hoàn toàn yên tâm ...
Bác sĩ nói một câu trắc nịch này khiến cho lòng Hoắc Triển Bạch cũng nhẹ nhõm hẳn
Nói xong bác sĩ liền chờ Hoắc Triển Bạch gật đầu , sau đó liền rời khỏi phòng bệnh
Đến bên giường bệnh , lại một lần nữa Hoắc Triển Bạch chạm vào gương mặt trắng bệch của cô
- Giai Kì , mau chóng tỉnh lại ..tôi sẽ bảo vệ em ... thật chặt
Một buổi chiều yên lành trôi qua , chẳng mấy trời đã chạng váng tối . Tiếng chim hot ngoài cửa sổ líu lo , mặt trời đã xuốnh núi , chỉ còn ánh màu đỏ phản chiếu trên những đám mây màu trắng
Bên trong Hoắc Triển Bạch gục ngủ trên gường bệnh , bàn tay to lớn vẫn bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của Giai Kì như thể sợ đánh mất
- Um...nặng ..qu..quá
Hoắc Triển Bạch chỉ mới gà ngủ , hoàn toàn nghe rõ âm thanh gần tai của mình . Cơn buồn ngủ vì vậy mà cũng biến mất
- Tỉnh rồi sao
Khuôn mặt ngái ngủ của người trước mặt khiến cho Hứa Giai Kì cảm thấy hơi buồn cười . Gương mặt vì gục xuống thành giường mà in lại vết hằn đỏ trên mặt trông mà xót xa .
Khoan đã ! Đây là đâu
Còn nữa ...Hoắc thối tha sao lại có mặt ở đây
Thấy biểu cảm trợn tròn mắt của Hứa Giai Kì , Hoắc Triển Bạch cười thành tiếng . Bàn tay phải tiến đến má cô mà véo một cái
- A ! Đau ...Sao anh véo tôi . Điên à
- Xem cái dáng vẻ mèo xù lông này của em chắc hẳn đã khỏi bệnh rồi !
Con mèo nhỏ này , mới khỏi bệnh là lại mang cái dáng vẻ này rồi . Để sau này xem anh thu phục cô ra sao
- Bệnh ?
Hoá ra là cô bị bệnh sao . Thảo nào cảm thấy trong người có một chút không thoải mái . Lại hơi khó chịu xương cốt nữa . Nhưng mà cái nơi lạ hoắc này ...
- Đây là đâu
Mắt Hứa Giai Kì vẫn đung đưa nhìn xung quanh . Căn phòng này phải nói là rất rộng đi , đầy đủ mọi thứ giống như là một ngôi nhà vậy
- Bệnh viện . Ngu ngốc
Hoắc Triển Bạch ném lại cho cô một ánh mắt ...phải nói là ánh mắt rất đểu đi . Khinh thường cô sao ? Mk...
- Hả ! Bệnh viện . Không phải chứ
Bệnh viện mà như là một ngôi nhà nhỏ có đầy đủ tiện nghi vậy . Không phải chứ
- Đây là phòng Vip hạng sang
Thấy gương mặt khó hiểu của cô , Hoắc Triển Bạch liền thích . Chứ nào có bệnh viện nào phòng bình thường mà hiện đại như thế này . Mà có ...chỉ sợ là dân thường không trả tiền phòng nổi thôi !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.