Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 102: Muốn Đi Mĩ
Họa Thi Ngữ
02/06/2017
CHƯƠNG 102: MUỐN ĐI MĨ
Nối tiếp Mộ Dung Lăng Phong, Lạc Tuấn Tiệp, Hải Minh Vũ, lúc sau lại lục tục xuất hiện vài người, Tần Tình, Nam Ninh, Phú Đình Đình tuy rằng đều nói quen biết cậu, nhưng là cậu như trước ai cũng không nhớ rõ, những chuyện này cũng làm cho Từ Trạch Á cuối cùng cũng hiểu được, nguyên lai cậu thật sự là mất trí nhớ, nhưng cậu như thế nào lại mất trí nhớ? Mà cậu như thế nào lại ở bệnh viện nghe nói là hôn mê vài tháng mới tỉnh lại, thậm chí thiếu chút nữa liền không tỉnh lại, này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Á — Tiểu Á —-”
“Mẹ ——” Nhìn về phía người tới, Từ Trạch Á liền kích động, là mẹ, mẹ đã trở lại gặp cậu, ở trong trí nhớ của cậu trừ bỏ mẹ ra, thật đúng là không có những người khác.
“Tiểu Á —-” Lưu Mĩ Vân lại kích động đem con trai ôm vào trong ***g ngực, mất mà được lại con trai làm cho cô không biết nên nói cái gì.
“Mẹ, mẹ như thế nào đã trở về rồi?” Tuy rằng rất nhớ mẹ, nhưng cậu lại càng không muốn bởi vì cậu mà chậm trễ tiền đồ cùng ước mơ của mẹ.
“Thằng bé ngốc, chuyện trọng yếu gì cũng đều kém hơn con, mẹ như thế nào có thể không trở về” Có đôi khi chỉ đến lúc mất đi mới biết được trân quý, trước kia cô vô luận là rời đi bao lâu, mặc dù nhớ con, nhưng không cảm giác được sẽ như thế nào, tới lần trước con trai xảy ra tai nạn bác sĩ nói sẽ không tỉnh lại nữa, cô mới hiểu được đứa con này mới là người trọng yếu nhất cô không thể mất đi, càng không thể ———
“Mẹ, con không có việc gì”
“Không có việc gì là tốt rồi, nếu con có chuyện gì, mẹ cũng không biết phải làm cái gì bây giờ”
“Mẹ ——-” Từ Trạch Á nhào vào trong lòng Lưu Mĩ Vân, tình thương của mẹ đã lâu, cậu cảm giác giống như đã rất lâu không cảm nhận được rồi, có lẽ đúng là cậu đã hôn mê lâu lắm.
“Tiểu Á, cùng mẹ đi Mĩ đi, lần này mẹ nhất định sẽ chiếu cố con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào thương tổn con nữa” Kỳ thật đối với con trai, trong lòng cô là áy náy lại tự trách, từ lúc nó còn rất nhỏ cô đã không có cô bồi ở bên người, mà lần này lại vì chính mình đem con bỏ lại, bằng không con trai cũng sẽ không xảy ra tai nạn cũng sẽ không —- cho nên lần này cô nhất định sẽ không làm ra chuyện chính mình phải hối hận nữa, cô sẽ bù đắp lại quá khứ cho con trai.
“Chính là — mẹ ——–”
“Tiểu Á, người kết hôn cùng mẹ cũng rất hy vọng Tiểu Á qua sống cùng, hơn nữa anh Jack rất thích Tiểu Á, rất cao hứng Tiểu Á có thể qua”
“Chính là — mẹ —- chú Mộ Dung, chú Lạc, chú Hải, còn có đồng học học trưởng bọn họ cũng đều đối tốt với con lắm, con —-
“Mẹ biết con luyến tiếc bọn họ, nhưng mà mẹ hy vọng Tiểu Á cũng qua sống với mẹ”
“Dạ, con đã biết, mẹ” Có thể sống cùng mẹ cậu cũng rất cao hứng, nhưng mà cậu tổng cảm thấy luyến tiếc rời đi nơi này, tổng cảm thấy nơi này có cái gì đó làm cho cậu không bỏ xuống được.
“Tiểu Á —–” Mộ Dung Lăng Phong đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lưu Mĩ Vân đầu tiên là sửng sốt, “Mĩ Vân, em đã trở về rồi”
“Đúng, em là tới đón Tiểu Á đi Mĩ” Tuy rằng thái độ đối với Mộ Dung Lăng Phong Lưu Mĩ Vân không có lạnh lùng cùng thù địch như lúc trước nhưng vẫn rất hờ hững, mặc dù cô biết không nên như vậy, cô hiểu được Mộ Dung Lăng Phong đối với con trai cô là rất rất tốt, nhưng tưởng tượng đến con trai thiếu chút nữa liền —— lòng hữu hảo của cô liền không trỗi dậy.
“Em là nói em muốn dẫn Tiểu Á đi Mĩ?”
“Đúng vậy, hơn nữa Tiểu Á cũng đáp ứng cùng đi với em”
“Thế nhưng mà ——” Mộ Dung Lăng Phong lại đem ánh mắt nhìn về phía Từ Trạch Á, “Tiểu Á, con thật sự muốn đi Mĩ sao?”
“Dạ, đúng vậy” Từ Trạch Á gật gật đầu rồi sau đó còn nói thêm: “Chú Mộ Dung, cảm ơn chú cho tới nay luôn chiếu cố Tiểu Á, con đã quyết định cùng mẹ đi Mĩ rồi”
“Tiểu Á, có phải nơi này không tốt hay không, hay là con không thích nơi này, hay là chú đã làm cái gì không được tốt, chỉ cần con nói, chú nhất định ——-
“Chú Mộ Dung, không phải như thế, nơi này tốt lắm, Tiểu Á cũng rất thích, nhưng mà Tiểu Á vẫn muốn cùng mẹ cùng một chỗ” Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong như vậy, Từ Trạch Á bỗng nhiên cảm thấy rất không đành lòng, giống như chính lời nói của mình đã làm tổn thương nam nhân này vậy, làm cho lòng cậu cũng xoắn xuýt theo.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi?” Lưu Mĩ Vẫn nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong nói tuy rằng rõ ràng Mộ Dung Lăng Phong đối với con trai cô yêu thương cùng cưng chiều là xuất phát từ nội tâm, nhưng mà dù sao Mộ Dung Lăng Phong cùng con trai hiện tại đã không còn nửa điểm quan hệ, mà như trước cũng là vì ước mơ của mình mà đem con trai giao cho người này, trải qua chuyện này về sau, cô cũng hiểu được ước mơ chưa có có thể cố gắng nữa, thế nhưng mà con chỉ có một, mất đi sẽ không lại có được nữa.
“Ừ, được rồi” Mộ Dung Lăng Phong lại hướng Từ Trạch Á nhìn nhìn một chút, rồi sau đó liền cũng Lưu Mĩ Vân ra khỏi phòng bệnh.
Trong quán cà phê trước cổng bệnh viện, Lưu Mĩ Vân cùng Mộ Dung Lăng Phong ngồi đối diện nhau.
“Cảm ơn anh cho tới nay vẫn luôn chiếu cố Tiểu Á, em biết chuyện Tiểu Á xảy ra tai nạn không phải lỗi của một mình anh, nhưng em lại đem trách nhiệm đổ hết lên trên người anh, thực xin lỗi —–” Lưu Mĩ Vân áy náy nói, cô không thừa nhận cũng không được Mộ Dung Lăng Phong người ngoài này ngược lại còn đối tốt với con trai hơn cả cô, liền ngay cả lần này cũng tin tưởng con trai có thể tỉnh lại hơn cô, mà cô lại ——
“Không, Tiểu Á xảy ra tai nạn tất cả đều là vì anh, nếu không phải anh —— Tiểu Á cũng sẽ không ——–
“Anh không cần tự trách, Tiểu Á hiện tại đã tốt rồi, mặc dù mất đi một bộ phận trí nhớ, nhưng em nghĩ sẽ khôi phục được”
“Có lẽ Tiểu Á như vậy mới là tốt nhất” Mộ Dung Lăng Phong vẻ mặt ảm đạm nói mặc dù không muốn Tiểu Á rời đi, nhưng anh thật sự không muốn Tiểu Á vì anh lại phải tổn thương thêm nữa, mặc dù là hiểu lầm, nhưng anh lại không đánh cuộc được, anh không muốn lại một lần nữa ở ranh giới sinh tử mất đi Tiểu Á.
“Anh là đồng ý để em đưa Tiểu Á đi?”
“Đúng vậy” Mộ Dung Lăng Phong gật gật đầu, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, cà phê không đường đắng chát, nhưng anh lại cảm thấy ngọt ngào, ít nhất so với lòng anh hương vị ngọt còn hơn không biết bao nhiêu lần.
“Cái gì? Cậu là nói Tiểu Á ——
Mộ Dung Lăng Phong như trước buồn bực bưng ly rượu lên uống, ngày mai Tiểu Á sẽ đi Mĩ, mà anh cái gì cũng làm không được lại càng không có tư cách làm gì.
“Tôi nói cậu sẽ không thật sự cứ để Tiểu Á đi Mĩ như vậy chứ?”
“Tôi còn có thể làm gì bây giờ?” Mộ Dung Lăng Phong bất đắc dĩ nói
“Đương nhiên là giữ Tiểu Á ở lại”
“Tôi cũng muốn, thế nhưng mà —– thế nhưng mà —— Tiểu Á hiện tại không nhớ rõ tôi, cậu cho rằng thằng bé sẽ ở lại vì tôi sao?”
“Chuyện này ——- mặc dù nói là nói như vậy, nhưng mà nếu Tiểu Á thật sự đi Mĩ, nói không chừng liền ——-
“Chuyện này tôi đương nhiên biết, nhưng mà có lẽ như vậy đối với Tiểu Á mới là tốt nhất, dù sao Tiểu Á là vì tôi mới có thể xảy ra tai nạn mới có thể mất trí nhớ, mà cùng tôi cùng một chỗ chỉ sợ Tiểu Á cũng là không muốn nhớ tới” Nói xong, Mộ Dung Lăng Phong lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Kia không phải là hiểu lầm không phải sao? Cậu chẳng lẽ muốn để Tiểu Á cả đời hiểu lầm cậu như vậy?” Nhìn thấy bạn tốt hiện tại trở nên nhát gan như vậy, Hải Minh Vũ có điểm kích động cũng có điểm mất bình tĩnh.
Hiểu lầm? Mà đúng là hiểu lầm làm cho anh thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi Tiểu Á, “Cả đời? Có lẽ Tiểu Á cả đời này cũng sẽ không nhớ rõ”
“Cậu thật sự tính toán cứ từ bỏ như vậy?”
“Không từ bỏ thì tôi còn có thể làm gì được bây giờ?”
“Vậy về sau nếu Tiểu Á cùng người khác tình chàng ý thiếp, cậu cũng không để ý?”
“Làm sao có thể không để ý? Tiểu Á là của một mình tôi, tôi tuyệt đối không cho phép người khác làm hoen ố Tiểu Á của tôi”
“Nếu Tiểu Á đi Mĩ, như vậy Jack kia nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường, như vậy Tiểu Á nói không chừng liền thật sự sẽ không nhớ nổi cậu nữa, còn có ———-
Cái bóng đèn kia? Anh mới sẽ không đem Tiểu Á giao cho cái bóng đèn kia, Tiểu Á là của anh. “Làm sao có thể, Tiểu Á sẽ không yêu cái bóng đèn kia, người Tiểu Á yêu chỉ có tôi”
“Chính là hiện tại Tiểu Á không nhớ rõ đã cùng cậu, hơn nữa nếu Tiểu Á đi Mĩ mà cậu lại không ở bên người thằng bé, như vậy khẳng định sẽ có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Á, như vậy thằng bé khẳng định còn có thể yêu người khác”
“Không, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiểu Á yêu người nào ngoài tôi” Mộ Dung Lăng Phong đặt thật mạnh ly rượu lên bàn, kiên định nói anh là không có khả năng chịu đựng được Tiểu Á của anh cùng người khác ôm ấp cùng người khác tình chàng ý thiếp, lại càng không cho phép người khác làm chuyện gì với Tiểu Á của anh như anh đã làm với Tiểu Á.
“Vậy cậu còn chờ cái gì? Tiểu Á chính là ngày mai sẽ đi Mĩ”
Ngày mai? Đúng vậy, Tiểu Á ngày mai sẽ đi Mĩ, “Thế nhưng mà tôi phải làm thế nào mới có thể làm cho Tiểu Á ở lại?”
“Chuyện này sao ——- dù sao bây giờ mấu chốt chính là làm cho Tiểu Á ở lại, còn chuyện gì chỉ có thể để về sau sẽ bàn”
“Chuyện này tôi cũng biết, vấn đề là bây giờ làm thế nào mới có thể làm cho Tiểu Á không đi Mĩ?”
“Chuyện này —– chuyện này ——-” Hải Minh Vũ cũng nâng đầu suy tư nghĩ.
“Tôi nghĩ ra rồi” Hải Minh Vũ kinh hô ra tiếng.
“Nói mau —–”
“Nếu không chúng ta tìm người làm bộ bắt cóc Tiểu Á, như vậy Tiểu Á sẽ không ——
“Tôi nói chủ ý của cậu có thể cùi bắp hơn nữa được không?” Hải Minh Vũ lời còn chưa nói hết, Mộ Dung Lăng Phong liền cắt ngang hung hăng liếc Hải Minh Vũ nói
“Chủ ý cùi bắp? Đúng là chủ ý cùi bắp, nhưng mà cậu ngay cả chủ ý cùi bắp còn không có” Hải Minh Vũ cũng liếc Mộ Dung Lăng Phong nói tuy rằng chủ ý này quả thật không phải là ý kiến hay gì, nhưng đây cũng do hắn hao hết tâm tư nghĩ ra được.
“Này ——— có”
“Cậu có chủ ý?”
“Xem như là vậy đi, bất quá cũng phải xem cậu thế nào”
“Xem tôi?” Hải Minh Vũ không rõ có ý tứ gì.
“Đúng vậy —–” Mộ Dung Lăng Phong xảo trá nhìn Hải Minh Vũ
Vừa thấy ánh mắt này, Hải Minh Vũ chỉ biết tuyệt đối không có chuyện tốt, “Cậu —- cậu sẽ không phải muốn làm chủ ý cùi bắp hơn đi?”
“Tuyệt đối sẽ không cùi bắp hơn chủ ý vừa rồi của cậu”
“Mong là thế —-” Hải Minh ở trong lòng lộp bộp, dù sao lần này khẳng định tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt cho hắn.
Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non – 103 Đăng bởi: admin
Nối tiếp Mộ Dung Lăng Phong, Lạc Tuấn Tiệp, Hải Minh Vũ, lúc sau lại lục tục xuất hiện vài người, Tần Tình, Nam Ninh, Phú Đình Đình tuy rằng đều nói quen biết cậu, nhưng là cậu như trước ai cũng không nhớ rõ, những chuyện này cũng làm cho Từ Trạch Á cuối cùng cũng hiểu được, nguyên lai cậu thật sự là mất trí nhớ, nhưng cậu như thế nào lại mất trí nhớ? Mà cậu như thế nào lại ở bệnh viện nghe nói là hôn mê vài tháng mới tỉnh lại, thậm chí thiếu chút nữa liền không tỉnh lại, này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Á — Tiểu Á —-”
“Mẹ ——” Nhìn về phía người tới, Từ Trạch Á liền kích động, là mẹ, mẹ đã trở lại gặp cậu, ở trong trí nhớ của cậu trừ bỏ mẹ ra, thật đúng là không có những người khác.
“Tiểu Á —-” Lưu Mĩ Vân lại kích động đem con trai ôm vào trong ***g ngực, mất mà được lại con trai làm cho cô không biết nên nói cái gì.
“Mẹ, mẹ như thế nào đã trở về rồi?” Tuy rằng rất nhớ mẹ, nhưng cậu lại càng không muốn bởi vì cậu mà chậm trễ tiền đồ cùng ước mơ của mẹ.
“Thằng bé ngốc, chuyện trọng yếu gì cũng đều kém hơn con, mẹ như thế nào có thể không trở về” Có đôi khi chỉ đến lúc mất đi mới biết được trân quý, trước kia cô vô luận là rời đi bao lâu, mặc dù nhớ con, nhưng không cảm giác được sẽ như thế nào, tới lần trước con trai xảy ra tai nạn bác sĩ nói sẽ không tỉnh lại nữa, cô mới hiểu được đứa con này mới là người trọng yếu nhất cô không thể mất đi, càng không thể ———
“Mẹ, con không có việc gì”
“Không có việc gì là tốt rồi, nếu con có chuyện gì, mẹ cũng không biết phải làm cái gì bây giờ”
“Mẹ ——-” Từ Trạch Á nhào vào trong lòng Lưu Mĩ Vân, tình thương của mẹ đã lâu, cậu cảm giác giống như đã rất lâu không cảm nhận được rồi, có lẽ đúng là cậu đã hôn mê lâu lắm.
“Tiểu Á, cùng mẹ đi Mĩ đi, lần này mẹ nhất định sẽ chiếu cố con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào thương tổn con nữa” Kỳ thật đối với con trai, trong lòng cô là áy náy lại tự trách, từ lúc nó còn rất nhỏ cô đã không có cô bồi ở bên người, mà lần này lại vì chính mình đem con bỏ lại, bằng không con trai cũng sẽ không xảy ra tai nạn cũng sẽ không —- cho nên lần này cô nhất định sẽ không làm ra chuyện chính mình phải hối hận nữa, cô sẽ bù đắp lại quá khứ cho con trai.
“Chính là — mẹ ——–”
“Tiểu Á, người kết hôn cùng mẹ cũng rất hy vọng Tiểu Á qua sống cùng, hơn nữa anh Jack rất thích Tiểu Á, rất cao hứng Tiểu Á có thể qua”
“Chính là — mẹ —- chú Mộ Dung, chú Lạc, chú Hải, còn có đồng học học trưởng bọn họ cũng đều đối tốt với con lắm, con —-
“Mẹ biết con luyến tiếc bọn họ, nhưng mà mẹ hy vọng Tiểu Á cũng qua sống với mẹ”
“Dạ, con đã biết, mẹ” Có thể sống cùng mẹ cậu cũng rất cao hứng, nhưng mà cậu tổng cảm thấy luyến tiếc rời đi nơi này, tổng cảm thấy nơi này có cái gì đó làm cho cậu không bỏ xuống được.
“Tiểu Á —–” Mộ Dung Lăng Phong đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lưu Mĩ Vân đầu tiên là sửng sốt, “Mĩ Vân, em đã trở về rồi”
“Đúng, em là tới đón Tiểu Á đi Mĩ” Tuy rằng thái độ đối với Mộ Dung Lăng Phong Lưu Mĩ Vân không có lạnh lùng cùng thù địch như lúc trước nhưng vẫn rất hờ hững, mặc dù cô biết không nên như vậy, cô hiểu được Mộ Dung Lăng Phong đối với con trai cô là rất rất tốt, nhưng tưởng tượng đến con trai thiếu chút nữa liền —— lòng hữu hảo của cô liền không trỗi dậy.
“Em là nói em muốn dẫn Tiểu Á đi Mĩ?”
“Đúng vậy, hơn nữa Tiểu Á cũng đáp ứng cùng đi với em”
“Thế nhưng mà ——” Mộ Dung Lăng Phong lại đem ánh mắt nhìn về phía Từ Trạch Á, “Tiểu Á, con thật sự muốn đi Mĩ sao?”
“Dạ, đúng vậy” Từ Trạch Á gật gật đầu rồi sau đó còn nói thêm: “Chú Mộ Dung, cảm ơn chú cho tới nay luôn chiếu cố Tiểu Á, con đã quyết định cùng mẹ đi Mĩ rồi”
“Tiểu Á, có phải nơi này không tốt hay không, hay là con không thích nơi này, hay là chú đã làm cái gì không được tốt, chỉ cần con nói, chú nhất định ——-
“Chú Mộ Dung, không phải như thế, nơi này tốt lắm, Tiểu Á cũng rất thích, nhưng mà Tiểu Á vẫn muốn cùng mẹ cùng một chỗ” Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong như vậy, Từ Trạch Á bỗng nhiên cảm thấy rất không đành lòng, giống như chính lời nói của mình đã làm tổn thương nam nhân này vậy, làm cho lòng cậu cũng xoắn xuýt theo.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi?” Lưu Mĩ Vẫn nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong nói tuy rằng rõ ràng Mộ Dung Lăng Phong đối với con trai cô yêu thương cùng cưng chiều là xuất phát từ nội tâm, nhưng mà dù sao Mộ Dung Lăng Phong cùng con trai hiện tại đã không còn nửa điểm quan hệ, mà như trước cũng là vì ước mơ của mình mà đem con trai giao cho người này, trải qua chuyện này về sau, cô cũng hiểu được ước mơ chưa có có thể cố gắng nữa, thế nhưng mà con chỉ có một, mất đi sẽ không lại có được nữa.
“Ừ, được rồi” Mộ Dung Lăng Phong lại hướng Từ Trạch Á nhìn nhìn một chút, rồi sau đó liền cũng Lưu Mĩ Vân ra khỏi phòng bệnh.
Trong quán cà phê trước cổng bệnh viện, Lưu Mĩ Vân cùng Mộ Dung Lăng Phong ngồi đối diện nhau.
“Cảm ơn anh cho tới nay vẫn luôn chiếu cố Tiểu Á, em biết chuyện Tiểu Á xảy ra tai nạn không phải lỗi của một mình anh, nhưng em lại đem trách nhiệm đổ hết lên trên người anh, thực xin lỗi —–” Lưu Mĩ Vân áy náy nói, cô không thừa nhận cũng không được Mộ Dung Lăng Phong người ngoài này ngược lại còn đối tốt với con trai hơn cả cô, liền ngay cả lần này cũng tin tưởng con trai có thể tỉnh lại hơn cô, mà cô lại ——
“Không, Tiểu Á xảy ra tai nạn tất cả đều là vì anh, nếu không phải anh —— Tiểu Á cũng sẽ không ——–
“Anh không cần tự trách, Tiểu Á hiện tại đã tốt rồi, mặc dù mất đi một bộ phận trí nhớ, nhưng em nghĩ sẽ khôi phục được”
“Có lẽ Tiểu Á như vậy mới là tốt nhất” Mộ Dung Lăng Phong vẻ mặt ảm đạm nói mặc dù không muốn Tiểu Á rời đi, nhưng anh thật sự không muốn Tiểu Á vì anh lại phải tổn thương thêm nữa, mặc dù là hiểu lầm, nhưng anh lại không đánh cuộc được, anh không muốn lại một lần nữa ở ranh giới sinh tử mất đi Tiểu Á.
“Anh là đồng ý để em đưa Tiểu Á đi?”
“Đúng vậy” Mộ Dung Lăng Phong gật gật đầu, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, cà phê không đường đắng chát, nhưng anh lại cảm thấy ngọt ngào, ít nhất so với lòng anh hương vị ngọt còn hơn không biết bao nhiêu lần.
“Cái gì? Cậu là nói Tiểu Á ——
Mộ Dung Lăng Phong như trước buồn bực bưng ly rượu lên uống, ngày mai Tiểu Á sẽ đi Mĩ, mà anh cái gì cũng làm không được lại càng không có tư cách làm gì.
“Tôi nói cậu sẽ không thật sự cứ để Tiểu Á đi Mĩ như vậy chứ?”
“Tôi còn có thể làm gì bây giờ?” Mộ Dung Lăng Phong bất đắc dĩ nói
“Đương nhiên là giữ Tiểu Á ở lại”
“Tôi cũng muốn, thế nhưng mà —– thế nhưng mà —— Tiểu Á hiện tại không nhớ rõ tôi, cậu cho rằng thằng bé sẽ ở lại vì tôi sao?”
“Chuyện này ——- mặc dù nói là nói như vậy, nhưng mà nếu Tiểu Á thật sự đi Mĩ, nói không chừng liền ——-
“Chuyện này tôi đương nhiên biết, nhưng mà có lẽ như vậy đối với Tiểu Á mới là tốt nhất, dù sao Tiểu Á là vì tôi mới có thể xảy ra tai nạn mới có thể mất trí nhớ, mà cùng tôi cùng một chỗ chỉ sợ Tiểu Á cũng là không muốn nhớ tới” Nói xong, Mộ Dung Lăng Phong lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Kia không phải là hiểu lầm không phải sao? Cậu chẳng lẽ muốn để Tiểu Á cả đời hiểu lầm cậu như vậy?” Nhìn thấy bạn tốt hiện tại trở nên nhát gan như vậy, Hải Minh Vũ có điểm kích động cũng có điểm mất bình tĩnh.
Hiểu lầm? Mà đúng là hiểu lầm làm cho anh thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi Tiểu Á, “Cả đời? Có lẽ Tiểu Á cả đời này cũng sẽ không nhớ rõ”
“Cậu thật sự tính toán cứ từ bỏ như vậy?”
“Không từ bỏ thì tôi còn có thể làm gì được bây giờ?”
“Vậy về sau nếu Tiểu Á cùng người khác tình chàng ý thiếp, cậu cũng không để ý?”
“Làm sao có thể không để ý? Tiểu Á là của một mình tôi, tôi tuyệt đối không cho phép người khác làm hoen ố Tiểu Á của tôi”
“Nếu Tiểu Á đi Mĩ, như vậy Jack kia nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường, như vậy Tiểu Á nói không chừng liền thật sự sẽ không nhớ nổi cậu nữa, còn có ———-
Cái bóng đèn kia? Anh mới sẽ không đem Tiểu Á giao cho cái bóng đèn kia, Tiểu Á là của anh. “Làm sao có thể, Tiểu Á sẽ không yêu cái bóng đèn kia, người Tiểu Á yêu chỉ có tôi”
“Chính là hiện tại Tiểu Á không nhớ rõ đã cùng cậu, hơn nữa nếu Tiểu Á đi Mĩ mà cậu lại không ở bên người thằng bé, như vậy khẳng định sẽ có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Á, như vậy thằng bé khẳng định còn có thể yêu người khác”
“Không, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiểu Á yêu người nào ngoài tôi” Mộ Dung Lăng Phong đặt thật mạnh ly rượu lên bàn, kiên định nói anh là không có khả năng chịu đựng được Tiểu Á của anh cùng người khác ôm ấp cùng người khác tình chàng ý thiếp, lại càng không cho phép người khác làm chuyện gì với Tiểu Á của anh như anh đã làm với Tiểu Á.
“Vậy cậu còn chờ cái gì? Tiểu Á chính là ngày mai sẽ đi Mĩ”
Ngày mai? Đúng vậy, Tiểu Á ngày mai sẽ đi Mĩ, “Thế nhưng mà tôi phải làm thế nào mới có thể làm cho Tiểu Á ở lại?”
“Chuyện này sao ——- dù sao bây giờ mấu chốt chính là làm cho Tiểu Á ở lại, còn chuyện gì chỉ có thể để về sau sẽ bàn”
“Chuyện này tôi cũng biết, vấn đề là bây giờ làm thế nào mới có thể làm cho Tiểu Á không đi Mĩ?”
“Chuyện này —– chuyện này ——-” Hải Minh Vũ cũng nâng đầu suy tư nghĩ.
“Tôi nghĩ ra rồi” Hải Minh Vũ kinh hô ra tiếng.
“Nói mau —–”
“Nếu không chúng ta tìm người làm bộ bắt cóc Tiểu Á, như vậy Tiểu Á sẽ không ——
“Tôi nói chủ ý của cậu có thể cùi bắp hơn nữa được không?” Hải Minh Vũ lời còn chưa nói hết, Mộ Dung Lăng Phong liền cắt ngang hung hăng liếc Hải Minh Vũ nói
“Chủ ý cùi bắp? Đúng là chủ ý cùi bắp, nhưng mà cậu ngay cả chủ ý cùi bắp còn không có” Hải Minh Vũ cũng liếc Mộ Dung Lăng Phong nói tuy rằng chủ ý này quả thật không phải là ý kiến hay gì, nhưng đây cũng do hắn hao hết tâm tư nghĩ ra được.
“Này ——— có”
“Cậu có chủ ý?”
“Xem như là vậy đi, bất quá cũng phải xem cậu thế nào”
“Xem tôi?” Hải Minh Vũ không rõ có ý tứ gì.
“Đúng vậy —–” Mộ Dung Lăng Phong xảo trá nhìn Hải Minh Vũ
Vừa thấy ánh mắt này, Hải Minh Vũ chỉ biết tuyệt đối không có chuyện tốt, “Cậu —- cậu sẽ không phải muốn làm chủ ý cùi bắp hơn đi?”
“Tuyệt đối sẽ không cùi bắp hơn chủ ý vừa rồi của cậu”
“Mong là thế —-” Hải Minh ở trong lòng lộp bộp, dù sao lần này khẳng định tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt cho hắn.
Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non – 103 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.