Chương 8
Tạp Nhi
02/07/2013
Đột nhiên có tiếng phá cửa làm cho Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn sợ tới mức ngay lập tức chạy đến phòng Bùi Bội.
Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn trốn ở một bên góc tường, đầu ló ra nhìn những mãnh gỗ nhỏ nằm trên sàn nhà.
“Oa, khí lực của ba ba thật không phải vừa nha!” Bùi Tòng Ngạn bội phục nhẹ giọng kêu lên.
Sái Ảnh ở trên đỉnh đầu thằng bé cũng
nhỏ giọng cảnh cáo. “Cháu đừng khinh thường ba ba của cháu, trăm ngàn
lần đừng để bề ngoài nho nhã lừa gạt.”
“Chính xác.” Nó hoàn toàn tán thành lời nói của Sái Ảnh.
Trong phòng một trận cãi nhau nay im
lặng không nghe một chút âm thanh, tình thế phát triển quái dị làm hai
người tò mò, vội vàng rón rén đến núp gần cửa nhìn xem.
Chỉ thấy Bùi Bội hai tay ôm lấy cổ của
Cổ Việt Trì, còn hai tay Cổ Việt Trì thì gắt gao ôm chặt vòng eo Bùi
Bội, đặc sắc nhất là môi của hai người đang dây dưa triền miên rất nóng
bỏng…
“Oa.”
Lập tức bàn tay to của Sái Ảnh che lại
tầm mắt của Bùi Tòng Ngạn, nên Bùi Tòng Ngạn chỉ nghe được giọng nói
cảnh cáo. “Hình ảnh hạn chế độ tuổi, trẻ nhỏ không nên xem.” Anh ta đi
lên phía trước xem, trong mắt lộ ra ý cười.
~~~o0o~~~
Vì thu xếp công việc trước khi đi Liêu Ninh nên Cổ Việt Trì phải làm việc đến tận đêm khuya mới được nghỉ ngơi.
Bùi Bội theo sát quan sát từng cử chỉ hành động của anh, phát hiện anh là người đàn ông cẩn thận đáng để người khác an tâm.
Mắt thấy sắp đến ngày khởi hành nên
thừa dịp lúc anh ngủ say hết sức, Bùi Bội liền vụng trộm lẻn vào phòng
của anh để thẩm duyệt lại tư liệu còn đặt trên bàn.
Thế này cô mới phát hiện, anh trừ bỏ có sưu tập một số tư liệu có liên quan đến miếu nữ thần ra, thì mọi chuyện liên quan đến chuyến đi tới Liêu Ninh đều được anh sắp xếp ổn cả, càng
làm cho cô khiếp sợ hơn là anh còn chuẩn bị một máy bay tư nhân.
Cư nhiên anh có máy bay riêng?
Hai tay Bùi Bội đặt trên tài liệu, hít
một hơi thật sâu, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, cô chống đối lại là một người đàn ông như thế nào?
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện thêm một người, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.
“Trễ như vậy còn không nghỉ ngơi, vụng trộm vào đây làm gì?”
Cô cứ nghĩ là thần không biết quỷ không hay, rốt cuộc vẫn bị phát hiện, mặc kệ, không liên quan, tùy cơ ứng biến đi.
Bùi Bội xoay người đối mặt với anh,
trong phòng u ám, chỉ thấy đôi mắt đen kia rực rỡ ánh hào quang, tình
hình này với một đêm mười năm trước đây…
Trong nháy mắt, chuyện xưa nhớ lại như sóng triều đánh úp lại.
Cô nhớ rõ ràng một đêm kia cùng hiện
tại giống nhau, trong phòng tối thui không thấy rõ gương mặt của anh,
bên hông bị một đôi tay rắn chắc như kìm kẹp, kế tiếp nhớ lại làm cho
hai má cô nóng bừng lên.
“Tôi…” Cô băn khoăn đem hai tay che
trước ngực, phòng ngừa chuyện đêm kia lại xảy ra một lần nữa. Mà khi tay cô đụng vào da thịt ấm áp của anh, làm cô kinh ngạc phát hiện nửa thân
trên của anh trần trụi, khiến cho cô vừa thẹn vừa sợ vội vàng rút tay
về.
Trong bóng đêm không nhìn được vẻ mặt
bối rối của cô, nhưng khi nghe cô hít một hơi kinh ngạc rồi nhanh chóng
rút tay về, trong lúc vô tình như vậy lại kích thích anh.
“Sợ cái gì?”
“Tôi, tôi, tôi…” Bùi Bội kề sát trước
lồng ngực rộng lớn của anh, dường như áp lực của anh đã hút hết không
khí của cô. Cô khó chịu vặn vẹo eo nhỏ, nhưng vô hình đã tăng thêm ma
sát làm cho độ ấm cơ thể tăng lên mấy độ.
“Đừng lộn xộn nữa.” Cổ Việt Trì gầm
nhẹ, huyệt ở hai bên thái dương đập nhanh hơn, khát vọng mãnh liệt ở
ngực sôi trào, vừa thống khổ vừa phấn khởi.
Chính cô đang dính trước ngực anh nhưng lại gây cho anh nhiều tra tấn như vậy.
Bảo bối trong lòng nghe lời đứng im bất động, ấm áp run run áp trước ngực anh, chậm rãi áp xuống phía dưới “Tôi không nhúc nhích.”
Cô không biết cô đã gây cho anh loại
tra tấn nào đâu, thế này so với bất động càng khó chịu hơn, anh nín thở
sắp muốn phá tan xương sườn mà ra. Cầu trời phù hộ trái tim của anh sẽ
không bị bệnh.
Hoài nghi cùng khát vọng giống một tầng sương mù bao phủ lấy suy nghĩ của anh, anh thử thoát khỏi hoang mang
này, thử thăm dò xem cô có giống anh hay không.
“Bùi Bội…” Giọng anh khàn khàn trầm thấp.
“A?”
Tựa hồ Cổ Việt Trì nhìn thấy sâu trong đôi mắt cô là khốn quẫn, nhưng chớp động lại có chút lửa tình dục.
Nhưng lửa tình này nháy mắt đã biến
mất, thay vào đó là cảm xúc bị nhốt cùng giãy dụa, phảng phất không thể
tin vừa rồi mình đã làm cái gì, nhưng lại hiểu được mình làm cái gì mà
vạn phần sợ hãi.
Bùi Bội nhanh chóng giãy thoát ra, cũng gắt gao nắm hai tay trừng anh. “Tôi chỉ nhất thời tò mò anh làm cái gì, cũng không có ý tứ gì khác.”
Cô không dám dẫm lên vết xe đổ, một lần là đủ rồi.
“Bùi Bội.” Anh khẽ vuốt hai má của cô.
Líc này đây cô tự nhiên khai ra. “Thật sự là tôi chỉ vào nhìn xem thôi.”
“Thật sự là tò mò thứ gì đó trên bàn thôi sao? Bùi Bội, đừng…”
Tay anh nhẹ vén tóc của cô, nhưng cô lại nhanh bắt lấy cổ tay anh rồi dùng lực bỏ ra.
“Không, chúng ta không thể lại một lần nữa, tôi không cần.”
Hay là cô cảm giác được áp lực thống khổ của anh ta?
Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô. “Em nói dối, trong lòng em và thân thể của em hiểu được.”
“Im miệng!” Bùi Bội hổn hển nói.
Buồn bực của cô càng chứng minh cho phỏng đoán của anh.
“Phủ nhận?”
Tay Cổ Việt Trì bắt lấy tay cô nhưng lại thả ra.
Thủ đoạn cương ngạnh chọc giận cô chỉ
làm anh đau lòng, anh suy sụp quyết định ,anh muốn đoạn tình cảm này đến một cách bình thường dựa trên tình cảm của hai bên, anh phải kiên trì
đến khi cô nhận thua mới thôi.
“Vốn đã không có chuyện thì vì sao tôi phải phủ nhận?”
Trong mắt cô không có chút giận dữ giả dối, nghe ra có chút phấn khởi, không thể che dấu chính mình cũng động tình như anh.
Giọng nói ôn nhu, nhưng không có thả
lỏng cường ngạnh tiến sát. “Em sợ hãi chúng ta có quan hệ xác thịt một
lần nữa nên vẫn cự tuyệt trốn tránh tình cảm của mình sao?”
Bùi Bội phảng phất giống như bị anh
đánh tới, kinh hách lui ra sau từng bước một. “Anh nói bậy…căn bản chúng ta không có khả năng…”
Hành động của cô làm cho anh rất khổ
sở, nếu đây là báo ứng anh nhận được thì anh phải chịu được, không tiếc
sinh mệnh của mình, anh nhất định phải thắng, tuyệt không để cho hai
người chia lìa lần nữa. “Em sai rồi, vì sao không có khả năng, lý trí của em bị tự tôn vây khốn cho nên không phát hiện ra tình cảm
chân chính của anh.”
“Không! Chân chính của anh là ti bỉ,
ngạo mạn, cùng…” Bùi Bội cực lực tìm tòi nhiều chữ nhục mạ để công kích
anh “Tâm hoài bất quỹ.”
Cổ Việt Trì cười khẽ, phủ nhận lên án của cô. “Anh chỉ bị tình yêu dẫn đường thôi.”
Ôn hòa trong ánh mắt của anh đủ để dập
chết thế giới trong lòng cô, hơn nữa thái độ kiên quyết, nói năng có khí phách, hiển nhiên anh chiếm thế thượng phong.
Anh ta thật yêu thương cô sao?
Bùi Bội nhất thời giãy dụa giữa bối rối và hưng phấn.
“Về phần em phát hiện những tính cách
mới trên người anh, có lẽ bây giờ chính là đức hạnh của anh nên anh sẽ
thẳng thắn vui vẻ chấp nhận. Bùi Bội, em nhớ kỹ lời anh nói, khi cần
thiết anh sẽ không từ thủ đoạn được thứ anh muốn, trăm ngàn lần đừng
quên lời cảnh cáo của anh, bất kể cái gì anh cảm thấy có hứng thú thì
anh sẽ không buông tha, bao gồm cả em, bởi vì em là của anh.” Anh nghênh đón ánh mắt lăng ngốc của cô, nâng cái cằm khéo léo của cô lên. “Anh
muốn tình yêu của em, muốn thể xác của em, muốn trái tim của em, thiếu
một thứ đều không được.”
Lúc này đầu óc Bùi Bội bị uy hiếp mà ầm ầm rung động, cô bối rối cứu lại một chút lý trí còn sót lại của mình,
vô số tình cảm trong lòng nổi lên dày vò cô.
Cô cảm thấy mình vừa vui vừa lo, không
thể nào nhận. “Anh đừng nói như vậy làm tôi sợ, tôi biết anh không thèm
để ý tôi, anh để ý là Tòng Ngạn.”
Nhắc tới Bùi Tòng Ngạn, đứa con thân
yêu nhất của cô đã biến thành đồng minh của anh, làm cho một cỗ chua xót dâng lên trong lòng cô.
“Anh thừa nhận anh để ý Tòng Ngạn, nhưng anh lại càng để ý em hơn.” Ánh mắt thâm trầm chứa tình ý nhìn cô chăm chú.
Bùi Bội khốn đốn thấy chính mình giống
như trầm xuống một đầm lầy, càng hoạt động càng làm tay chân luống cuống hơn. Cô không ngừng nuốt nước miếng, còn liếm liếm cánh môi.
Cổ Việt Trì hơi hướng về phía trước,
dùng ngón tay nhẹ phẩy khuôn mặt của cô. “Bùi Bội, nói thật ra đi.” Anh
nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi. “Em yêu anh sao?”
Tuy rằng mười năm trước quan hệ xác
thịt rồi chia lìa không có tin tức, nhưng mười năm qua cô chưa bao giờ
vọng tưởng còn gặp lại anh, thậm chí là một ngày thôi.
Thương anh sao?
Bùi Bội không biết, chỉ biết là chuyện này tới quá nhanh, quá mau, quá đột ngột, khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị.
“Anh đừng quên chúng ta vừa mới nhận
thức nhau, hiện tại nói…yêu có phải nhanh quá không?” Cô kinh hoàng nhớ
lại cảm giác xa lạ giữa hai người.
“Lại thế nữa.” Cổ Việt Trì tỏ vẻ khinh miệt phiền chán. “Trên đời này có một tình huống gọi là vừa gặp đã yêu.”
“Cái đó chỉ có ở tiểu thuyết mơ mộng mới xuất hiện, sự thật trong cuộc sống không…”
Một tay anh ôm cô vào ngực làm cho cô dính sát vào thân thể trần trụi của anh.
Bùi Bội sợ hãi mắt mở to chăm chú nhìn anh. “Anh…”
“Đừng tưởng rằng nó không có khả năng
xuất hiện ở cuộc sống thực, sự việc như vậy đã xảy ra lâu rồi, hiện tại
đang diễn ra.” Ánh mắt anh nóng cháy trừng cô.
“Không…không có khả năng…” Cô miễn cưỡng phát ra một câu ương ngạnh.
“Trên đời này không có gì là không có
khả năng xảy ra.” Tay anh chỉ lướt qua tay cô rồi rất nhanh kéo cô sát
hơn nữa, làm cho cô đang run nay lại run hơn nữa. “Chỉ cần em nguyện ý
chấp nhận thì ngay bây giờ là thời gian để nói về vấn đề này.”
Phải không?
Bùi Bội chăm chú nhìn mặt anh lộ ra thành khẩn, thâm trầm mà tuấn mỹ, một người đàn ông bây giờ cô mới gặp lại.
“Hôn em.”
Lời mời của cô làm Cổ Việt Trì ngẩn ra !
Yêu cầu này tự nhiên như vậy, ngay cả
chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng là cô muốn chứng thực kích động
giấu ở trong lòng kia là do kích động hay là một phần tình ý chân thật.
Vì xác định, cô dũng cảm nhắc lại lần nữa. “Hiện tại liền hôn em…”
Cô không thể khống chế trái tim đang kinh hoảng, không ngừng liếm môi liên tục.
Anh say lòng chăm chú nhìn cô, đem má
đào ửng đỏ của cô kéo lại gần, rồi cũng đặt môi xuống cánh môi mềm mại
của cô, cuồng dã hôn cô.
Kỹ xảo thuần thục của anh dẫn đường
cùng khiêu khích cô, làm cho cô có cảm giác như trong mơ, cả người lâng
lâng, tay chân vô lực, giống như hồn phách bị câu dẫn đi mất.
Hai tay sau lưng nâng người cô lên, lửa nóng trên môi để lại dấu hôn trên người cô. Anh nghe cô không tự chủ
được thở gấp, âm thanh kia làm cho người ta mất hồn, không nghi ngờ gì
nữa, anh không thể khống chế dục hỏa như lửa cháy của mình.
Cơ thể khát khao dục vọng không ngừng
tra tấn anh, Cổ Việt Trì quá khát vọng lập tức giải trừ lời thề kiên
nhẫn, nên cởi bỏ áo quần trên người cô, để cho anh tiến vào thân thể của cô hợp nhất làm một.
Nhưng là…anh không thể làm như vậy, kia khả năng sẽ phá bỏ tín nhiệm anh mới gây dựng được đối với cô.
Anh vội vàng sắp xếp lại gọn gàng, nhịn đau một chút.
Anh nắm chặt tay cô để trước ngực của
anh, dưới tay cô tim anh đang đập rất mãnh liệt. “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến.”
Bùi Bội kinh ngạc khó hiểu nhìn anh.
Cái miệng của anh mở ra một nụ cười ấm
áp mà yếu ớt. “Anh là một người rất có lòng tham, anh muốn toàn bộ của
em, mà không phải chỉ một phần.”
Trong mắt anh có thần sắc bất đồng, từ ngày gặp lại đến nay thì chưa bao giờ trong mắt anh xuất hiện thần sắc đặc thù này.
“Ngày mai sẽ xuất phát, em đi nghỉ ngơi đi.” Anh ôn nhu hôn nhẹ lên trán của cô.
“Anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Bùi Bội xoay người đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, lập tức
anh tê liệt ngã xuống giường, dùng sức hít thở, ngón tay thì nắm chặt
thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu.
Nhất thời không dập được lửa kích tình trong người thì làm sao anh có biện pháp bình yên đi vào giấc ngủ?
Thật sự là tự gây họa thì không thể sống!Hôm sau.
Ngoài phòng khách truyền đến những âm thanh ầm vang ồn ào.
Cả một đêm chưa ngủ được một giấc cho
ngon, khiến đầu cứ ong ong cả lên, làm cho Cổ Việt Trì tức giận ngồi dậy hét lên. “Bên ngoài ai làm ồn a? Ầm ỹ chết người!” Đầu anh sắp nổ tung
rồi.
Phanh! Phanh! Phanh!
Anh không khỏi tức giận hét lên lần nữa. “Ầm ỹ cái gì…”
“Ba ba, rời giường thôi.” Bùi Tòng Ngạn ở ngoài cửa gọi xong lập tức chạy đi.
Cổ Việt trì đang muốn xả giận lại nghe
giọng nói của con, không có cách nào khác đành phải ức chế cơn tức, thở
phì phì. Trước kia anh tự đại lãnh ngạo không có người có thể trị được
anh, nhưng ngựa bất kham thì cũng sẽ có người chế trụ được dây cương,
lập tức xuất hiện hai khắc tinh, một là Bùi Bội, hai là đứa con bảo bối
Bùi Tòng Ngạn.
Cổ Việt Trì ngoan ngoãn rời đi ổ chăn
ấm áp, tùy tay vớ lấy bộ áo ngủ mặc lên người, bộ dáng buồn ngủ tiêu sái đến cạnh cửa, mới mở cửa đi ra.
“Không cho phép ầm ỹ mẹ!” Phía trước truyền đến một giọng hét thật lớn.
Cổ Việt trì đứng ở cạnh cửa sửng sốt
một chút, nhìn con đứng trước cửa phòng Bùi Bội, hai ngón tay dính trên
hai má thè lưỡi nhăn mặt. “Trên đời này chỉ có mẹ khi rời giường là khó
khăn nhất.”
Cổ Việt trì đứng ở cạnh cửa khinh gọi. “Tòng Ngạn.”
Bùi Tòng Ngạn nghe giọng ba ba, lập tức xoay người mặt mỉm cười chạy đến chỗ anh. “Ba ba, sớm.”
Cổ Việt Trì nhìn cửa phòng còn đóng kín kia một chút. “Mẹ con không chịu rời giường phải không?”
“Cũng không phải như vậy, mẹ chỉ là ngủ không ngon, ngày hôm sau tính tình liền bực bội, con đoán đêm qua mẹ
ngủ không ngon.” Nó vô tội nháy mắt mấy cái, cũng vô tình tiết lộ tính
tình Bùi Bội.
Thì ra ngủ không ngon không chỉ có mình anh…
Trong lòng Cổ Việt Trì biết, anh cười yếu ớt. “Hành lý đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao?”
Lập tức trên mặt Bùi Tòng Ngạn lộ ra
hai lúm đồng tiền sáng lạng. “Đừng quên con là nhà thám hiểm có nhiều
kinh nghiệm, không cần dặn dò thì con cũng chuẩn bị đầy đủ hết, chính
là…” Ánh mắt kinh ngạc đảo trên người của anh. “Ba ba thì sao? Ba ba
không định mang áo ngủ mà đi đấy chứ?”
Áo ngủ?
Cổ Việt Trì cúi đầu nhìn bộ quần áo
rộng thùng thình trên người, ngực lộ ra ngoài, cảm thấy buồn cười nên
hai tay chống hông, ưỡn ngực, xuất ra một tư thế. “Con không thấy ba ba
mặc như thế này cũng rất suất đi?”
“Ba ba mặc cái gì cũng suất, chính là…” Bùi Tòng Ngạn chỉ tay lên ngực anh. “Ngày hôm qua ba ba bị mèo cào hay
sao mà trên ngực có vết cào vậy?”
Vết cào?
Anh kinh ngạc cúi đầu xem cẩn thận,
cũng không hẳn là vết cào, chỉ là trước ngực có bốn vết máu khô…Nhất
định là tối qua vì Bùi Bội qua mức kích tình mà để lại dấu vết.
Anh khốn quẫn, sắc mặt lúc xanh lúc
trắng, bối rối kéo áo lại. “Không phải do mèo cào, là hôm qua ba ba
không cẩn thận bị thương thôi.”
“Phải không? Xem ra giống dấu vết bị nắm hơn?” Nói dối cũng phải có kỹ xảo, lời nói dối ngây thơ này có thể lừa được hắn sao?
Aiz! Người lớn quá coi thường chỉ số thông minh của trẻ nhỏ.
“Đừng đoán mò, lại gọi mẹ con rời giường đi, nếu không lại trễ máy bay.” Anh nhìn về phòng Bùi Bội.
Bùi Tòng Ngạn cũng không ngốc để cho
mặt mũi dính đầy bụi. “Con không đi, ba ba đi gọi mẹ dậy đi.” Nó ném lại củ khoai nóng, xoay người nhanh chân chạy mất.
Cổ Việt Trì tự cho mình có thể trốn
được, đứng ở cửa phòng mình phun khí. “Nhóc con này chạy trốn thật là
nhanh, đem phiền toái cột lên người ba ba.”
~~~o0o~~~
Cổ Việt Trì vừa đấm vừa xoa, chết tha
sống kéo, thật vất vả mới lừa được Bùi Bội cách xa cái giường, nhưng tức giận trên mặt anh lại không ai giám chọc vào. Trên đường đến sân bay,
trong xe bao phủ một tầng áp suất cực kỳ thấp, Bùi Tòng Ngạn cùng Sái
Ảnh thông minh ngậm chặt miệng không nói một câu, bọn họ cũng không muốn chọc đến tâm bão.
Đến sân bay, Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn thức thời cách Bùi Bội thật xa, đương nhiên quăng Bùi Bội cho Cổ Việt Trì phụ trách.
Bùi Bội tức giận cúi đầu trầm mặc.
Cổ Việt Trì đem hộ chiếu của mọi người giao cho Sái Ảnh. “Giao cho cậu đi làm thủ tục.”
Sái Ảnh tiếp nhận hộ chiếu, có thể tránh đi tâm bão này thì tự nhiên không nói hai lời. “Được.”
Bùi Tòng Ngạn thấy thế thì tạ ơn trời
đã cho cơ hội an toàn tạm thời, cố ý lộ ra bộ dáng đáng thương giữ chặt
góc áo Sái Ảnh. “Cháu đi cùng với chú.”
“Được, chúng ta cùng đi.” Đương nhiên Sái Ảnh biết suy nghĩ của Bùi Tòng Ngạn.
Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn kéo hành lý đến quầy tiếp tân hàng không làm thủ tục.
Cho đến giờ phút này, biểu tình trên mặt Bùi Bội mới có chút thay đổi, giương mắt hoài nghi. “Anh đặt vé máy bay?”
Nhưng là ngày hôm qua cô rõ ràng thấy anh ta chuẩn bị máy bay tư nhân nha?
Cổ Việt Trì nhẹ nhàng cười yếu ớt. “Lúc này chúng ta đi đại lục, không phải Cao Hùng, không bay chẳng lẽ ngồi ngồi?”
“Nhưng là ngày hôm qua…”
Thì ra cô ấy phát hiện anh bí mật chuẩn bị máy bay tư nhân.
Bên môi Cổ Việt Trì lộ ra chút cười quỷ dị, ngón giữa nhẹ nhàng đè lại môi cô. “Biết rồi thì đừng nói nhiều.”
Không cần nói nhiều, là ý tứ gì?
Bùi Bội nghi hoặc khó hiểu nhìn Cổ Việt Trì. “Em không hiểu, rõ ràng anh…”
Khuôn mặt tuấn nhã của Cổ Việt Trì hiện nụ cười yếu ớt, đôi mắt ôn nhu ẩn chứa bí mật, một cái chớp mắt cũng
không đổi nhìn cô. “Chính là chuẩn bị để ngăn ngừa vạn nhất, bí mật này
tốt nhất nên giấu ở đáy lòng, em biết, anh biết là được rồi.”
Bùi Bội không tin. “Sái Ảnh cũng không biết?”
Anh lắc đầu mỉm cười.
Cô kinh ngạc sẵng giọng. “Có cần thiết phải bí mật như vậy không?”
“Đây là cần thiết.” Trên mặt vẫn không thay đổi ý cười quỷ dị yếu ớt.
Đây là cần thiết? Đây là ý tứ gì? Rốt cuộc Cổ Việt Trì đang tính toán cái gì nha?
Bùi Bội đoán không ra dụng ý của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.