Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 225: Anh đang làm cái gì?
Tiểu Thanh Tân
05/04/2017
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái vẻ lạnh nhạt, đôi môi
hé mở: "Ngay sáng ngày hôm sau của cái đêm anh không về nhà ngủ ."
"Chết tiệt!" Nghe được câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức, trong nháy mắt mày rậm xoắn chặt lại với nhau."Cô ta đã nói với em những chuyện gì vậy?" Hồi tưởng lại những biểu hiện khác thường của cô trong đêm hôm đó, bất giác Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút bất an.
"Còn có thể là chuyện gì được chứ. Chỉ nói đơn giản mấy câu rằng anh là của cô ấy, bảo em hãy rời khỏi anh ... Chỉ có vậy thôi." Dù sao cô nghe qua cũng chỉ cười cười coi như là xong, mặc kệ cho cô ta một mình ngồi đó mà ảo tưởng.
Quả nhiên là như vậy!
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong liền sa sầm xuống, anh ngưng mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ thật sâu, thật lâu sau cũng không nói một lời nào. Nếu ngày đó anh không thẳng thắn, không chừng sự trong trắng của anh đã bị Sở Nhan bôi cho thành đen mất rồi!
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nhón chân lên liếc nhìn lại mấy tấm ảnh chụp ở trên màn hình điện thoại, vội giật lấy xấu hổ bụm lấy mặt, khẽ khàng nói: "Anh trả lại điện thoại cho em, để em xóa mấy cái ảnh chụp trộm kia đi." Người phụ nữ kia cũng thật sự quá cay cú, vì muốn kích động cô mà có thể chụp trộm cảnh bọn họ đang ân ái rõ ràng như vậy...
"Không cần phải xóa đâu." Nhiếp Tử Phong thuận tay giơ chiếc điện thoại di động lên cao, sau khi nhìn thấy biểu cảm đầy kinh ngạc của cô, anh liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt nói: "Anh lại thấy nên giữ lại thì hay hơn."
". . ."
※
Trong nhà hàng đồ ăn Tây, dưới ánh sáng của chùm đèn thủy tinh khổng lồ, tiếng nhạc Violin du dương bên tai không dứt, có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc những bộ quần áo lộng lẫy dùng những lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau hoặc lặng lẽ dùng cơm. Nhiếp Tử Vũ đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi ôm Tiểu Tử Ngôn ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Cô cố ý ngồi cho thân thể của mình thấp xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng người nào đó đang ngồi cách đó không xa.
Hai người vốn dĩ muốn ra bên ngoài dùng cơm, nhưng Nhiếp Tử Phong lại không hề nói năng gì cho rõ ràng đã vội dẹp đường hồi phủ. Đúng lúc cô vừa vặn ẵm Tiểu Tử Ngôn đang ngủ đi xuống, anh chỉ ném lại cho cô một câu: "Anh còn có công việc cần xử lý." rồi rời đi luôn.
Công việc? Làm sao có thể chứ! Thời điểm buổi tối rõ ràng cô nhìn thấy anh đã xử lý xong công việc rồi mới rời đi mà, giờ thì còn có công việc gì chứ!
Cho nên chờ khi anh chân trước vừa rời đi, chân sau cô cũng đã đi theo anh đến nhà hàng Tây này. May mắn phòng ăn của nhà hàng Tây này lại không quy định trang phục của khách hàng khi tới đây ăn uống, cho nên anh vẫn mặc quần áo cũ lúc buổi chiều mà cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cô đã đợi gần nửa giờ, cũng đã ăn xong bữa tối, vậy mà Nhiếp Tử Phong vẫn ngồi một mình như cũ, thậm chí còn không hề gọi cơm.
Rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, bỗng dưng cô cảm thấy nơi ngực của mình bị đập một cái. Cô cúi đầu xuống xem xét, hóa ra là Tiểu Tử Ngôn, không biết cu cậu đã tỉnh lại từ khi nào. Chỉ thấy cu cậu mở to đôi mắt tròn trong trẻo nhìn bộ ngực của cô vẻ đầy chờ mong, hai bàn tay bé nhỏ của bé thay phiên nhau vỗ vỗ vào cô. Thân thể nho nhỏ cứ vặn vẹo ở trong ngực của cô tựa như một con lươn vậy, có lẽ chỉ còn thiếu mỗi điều lên tiếng gọi Nhiếp Tử Vũ nữa mà thôi.
"Bảo bối, con đói bụng sao?" Nhiếp Tử Vũ nhíu lại hàng lông mày đẹp mắt, nhìn Tiểu Tử Ngôn trong ngực mình, hạ thấp giọng xuống nói với con như cầu khẩn nói: "Con ngoan nhé, lúc này mẹ mặc áo không thích hợp, con nhịn một lát nữa nhé, khi về nhà mẹ sẽ cho con bú, được không?" Cô nói xong, không ngờ Tiểu Tử Ngôn ở trong ngực cô dường như nghe hiểu được lời nói của mẹ, cu cậu thật sự trở lại yên tĩnh.
"Con ngoan lắm!" Bởi vì thấy cu cậu biết nghe lời, Nhiếp Tử Vũ không kiềm chế được liền cúi về phía trước hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc. Cậu nhóc xinh xẻo kia lúc trước còn đang mím chặt môi lại, lập tức liền há miệng ra cười toe toét.
Nhiếp Tử Vũ tính tình vốn nhẫn nại, nhưng sau khi cô chờ đợi được độ mười phút, thì Tiểu Tử Ngôn ở trong ngực cô chân tay lại bắt đầu ngọ nguậy. Không đành lòng để con trai tiếp tục phải chịu đói, vì vậy Nhiếp Tử Vũ gọi bồi bàn tới, sau khi thanh toán xong cô đã định rời khỏi nhà hàng. Chỉ có điều, khi cô vừa mới đứng lên, bỗng dưng một bóng dáng xinh đẹp chợt xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, cô liền sững sờ tại chỗ mất một giây.
Là Sở Nhan!
Nhìn bước chân của cô ta thong thả bước đi về phía Nhiếp Tử Phong đang ngồi đợi, mà lúc này, khi Nhiếp Tử Phong nhìn thấy cô ta cũng lập tức đứng dậy. Sở Nhan đưa tay sang sửa lại tư thế dung nhan, liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đầy vẻ quyến rũ. Nhiếp Tử Phong vẫn không hề đếm xỉa tới cô ta, chỉ làm một tư thế lịch sự xin mời ngồi, sau đó hai người cùng chậm rãi ngồi xuống, gọi cơm.
Nhìn hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, Nhiếp Tử Vũ bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi chọn chỗ ngồi xa như vậy, khiến cô không làm sao nghe được bọn họ đang nói chuyện gì!
Đôi mắt xinh đẹp của Nhiếp Tử Vũ đảo quanh bốn phía, khi nhìn thấy ở phía sau lưng bọn họ cách đó không xa có một chiếc bàn tại thời điểm đó còn để không, cô vội vàng đứng dậy chuồn êm tới đó. Cô ngồi xoay lưng về phía Nhiếp Tử Phong, tiếp đó khi nghe thấy tiếng của Sở Nhan đang cười nói, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hài lòng gật gật đầu, xem ra có thể nghe được rất rõ.
. . .
"Bởi vì có điện thoại của Tổng giám đốc gọi tới, cho nên em phải quay trở lại, đã để cho anh phải chờ đợi lâu như vậy, thật sự em rất ngượng ngùng." Sở Nhan vừa cười vừa nói vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Tôi cũng mới tới trước không bao lâu." Nhiếp Tử Phong cũng nói ba xạo giải quyết giúp cô ta khỏi áy náy.
Mới tới trước không bao lâu? Hơn bốn mươi phút mà vẫn thấy không bao lâu! Ngồi ở đằng sau, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy Nhiếp Tử Phong nói dối mà vẫn cũng không bị nghẹn lời, thở hổn hển..., gương mặt cô tức giận đến đen lại. Thất hẹn với cô, nhưng lại ước hẹn với tình nhân cũ cùng đi ăn bữa tối, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?! Nhưng bất kể anh định làm cái gì, cô cũng chỉ có thể nhẫn nại để mà nghe tiếp.
"Anh hẹn em đến đây chắc hẳn không phải đơn thuần chỉ là vì muốn mời em ăn bữa tối thôi phải không?" Hàng lông mi dày được uốn cong vểnh lên thuận theo cái chớp mắt cũng rung lên. Sở Nhan bày ra một vẻ mặt cực kỳ thanh thuần, ở dưới ánh đèn lại càng thêm chói mắt. Trong mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều tản ra vẻ nữ tính đầy quyến rũ không gì sánh kịp.
"Ừ." Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt nhìn lại cô ta, đáy mắt tối đen không hề xao động: "Hôm nay tôi muốn gọi em tới đây là bởi vì..."
Nhưng không đợi câu nói của anh nói ra miệng, Sở Nhan liền cắt ngang lời của anh: "Chỉ trong chốc lát... Tối nay trở về muộn một chút đi... Thật sự em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh." Nói xong, cô ta duỗi tay ra, hai bàn tay cầm lấy bàn tay của anh đang đặt trên bàn, ném ra một ánh mắt mập mờ: "Tử Phong... Suốt mười năm rời xa khỏi anh, không có một ngày nào em không nghĩ tới anh, vô số ban đêm, em đều hoài niệm sự ấm áp nơi lồng ngực của anh... Còn anh thì sao? Có phải là anh cũng là nhớ đến em, như em đã luôn nhớ đến anh hay không..." Nói xong, đầu ngón tay thon nhỏ liền vẽ vẽ những vòng tròn ở trong bàn tay của anh, đáy mắt lộ rõ dục vọng nồng đậm.
Thật là đồ đàn bà không biết xấu hổ! Nhiếp Tử Vũ ở phía sau nghe thấy lời nói đó, thiếu chút nữa bị nôn mửa! Cô cúi đầu xem xét con trai của mình ở trong ngực, thấy u cậu đang tò mò nhìn lại cô, cô nghiêm mặt lại, lúc này ánh mắt của cô làm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, nói với con như sau: “Con ngoan à, từ nay về sau, ngàn vạn lần con đừng bao giờ tìm một người phụ nữ ác tâm như vậy mà yêu đương nhé!
"Không nhớ!" Trong ánh mắt đầy mong chờ của Sở Nhan, Nhiếp Tử Phong nhổ ra hai chữ này không một chút lưu tình. Anh lạnh lùng rút bàn tay của mình từ trong lòng bàn tay của cô ta ra, sau đó dùng khăn tay lau lau tỉ mỉ từng chút một bàn tay của mình, thâm chí ngay cả những nơi mà cô ta không hề đụng vào cũng không chịu bỏ qua.
Thấy bộ dáng của anh không có một chút cảm kích nào, nụ cười kiều diễm của Sở Nhan lập tức cứng lại ở trên khóe miệng. Mãi một hồi lâu sau, Sở Nhan mới chậm rãi thốt ra được một câu: "Anh đã thay đổi rất nhiều. . ."
"Thật không?" Sau khi đã lau sạch sẽ bàn tay của mình, Nhiếp Tử Phong quăng chiếc khăn tay sang bên cạnh. Khi anh ngước mắt lên, thì từ đáy mắt anh, ánh nhìn lạnh lùng dĩ nhiên liền hiện ra chói mắt: "Thay đổi cũng tốt không thay đổi cũng được, tóm lại tôi rất hài lòng với hiện tại bây giờ của mình."
Trong óc anh không khỏi hiện ra tình cảnh Nhiếp Tử Vũ ôm Tiểu Tử Ngôn từ nãy đến giờ, cánh môi mỏng của Nhiếp Tử Phong bất giác liền hơi nhếch lên một chút, khóe miệng của anh nở một nụ cười rất mực dịu dàng. Bây giờ anh cảm thấy vô cùng thoả mãn với hiện tại của mình, lại càng hài lòng với cuộc sống bây giờ. Cô vợ nhỏ xing đẹp của anh khi thì ôn nhu khi thì nghịch ngợm, còn đứa con trai thiên tài của anh, quả thực là người gặp người thích. Nhiếp Tử Phong anh, đời trước đã phải tích được tài đức lắm mới có thể tìm được hai người bọn họ.
"Là vì con trai anh sao?" Nhìn khóe miệng của anh hiện ra vẻ dịu dàng kia, Sở Nhan không khỏi kinh sợ, lo lắng nói: "Hiện tại em đã trở về rồi, chúng ta có thể lại tiếp tục cùng nhau rồi. Nếu như anh nói muốn một đứa con..., bất kể nhiều ít thế nào, em đều nguyện ý sinh con cho anh." Đáy mắt cô ta mang theo sự chờ mong.
Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt lạnh lùng liếc xéo cô ta một cái, đột nhiên anh hé mở một ý cười lạnh, nói: "Không phải bởi vì đứa con, mà là bởi vì yêu."
Bởi vì yêu Vũ Vũ, cho nên anh đã từ bỏ sự hoa tâm của mình, thậm chí nguyện ý buông bỏ tất cả tự tôn của mình, chỉ vì muốn cùng cô ở chung một chỗ.
Yêu ư?
Sở Nhan ngây ngẩn cả người, một giây sau, hai mắt trở nên mờ mịt.
"Chết tiệt!" Nghe được câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức, trong nháy mắt mày rậm xoắn chặt lại với nhau."Cô ta đã nói với em những chuyện gì vậy?" Hồi tưởng lại những biểu hiện khác thường của cô trong đêm hôm đó, bất giác Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút bất an.
"Còn có thể là chuyện gì được chứ. Chỉ nói đơn giản mấy câu rằng anh là của cô ấy, bảo em hãy rời khỏi anh ... Chỉ có vậy thôi." Dù sao cô nghe qua cũng chỉ cười cười coi như là xong, mặc kệ cho cô ta một mình ngồi đó mà ảo tưởng.
Quả nhiên là như vậy!
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong liền sa sầm xuống, anh ngưng mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ thật sâu, thật lâu sau cũng không nói một lời nào. Nếu ngày đó anh không thẳng thắn, không chừng sự trong trắng của anh đã bị Sở Nhan bôi cho thành đen mất rồi!
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ nhón chân lên liếc nhìn lại mấy tấm ảnh chụp ở trên màn hình điện thoại, vội giật lấy xấu hổ bụm lấy mặt, khẽ khàng nói: "Anh trả lại điện thoại cho em, để em xóa mấy cái ảnh chụp trộm kia đi." Người phụ nữ kia cũng thật sự quá cay cú, vì muốn kích động cô mà có thể chụp trộm cảnh bọn họ đang ân ái rõ ràng như vậy...
"Không cần phải xóa đâu." Nhiếp Tử Phong thuận tay giơ chiếc điện thoại di động lên cao, sau khi nhìn thấy biểu cảm đầy kinh ngạc của cô, anh liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt nói: "Anh lại thấy nên giữ lại thì hay hơn."
". . ."
※
Trong nhà hàng đồ ăn Tây, dưới ánh sáng của chùm đèn thủy tinh khổng lồ, tiếng nhạc Violin du dương bên tai không dứt, có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc những bộ quần áo lộng lẫy dùng những lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau hoặc lặng lẽ dùng cơm. Nhiếp Tử Vũ đội chiếc mũ lưỡi trai, ngồi ôm Tiểu Tử Ngôn ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Cô cố ý ngồi cho thân thể của mình thấp xuống, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng người nào đó đang ngồi cách đó không xa.
Hai người vốn dĩ muốn ra bên ngoài dùng cơm, nhưng Nhiếp Tử Phong lại không hề nói năng gì cho rõ ràng đã vội dẹp đường hồi phủ. Đúng lúc cô vừa vặn ẵm Tiểu Tử Ngôn đang ngủ đi xuống, anh chỉ ném lại cho cô một câu: "Anh còn có công việc cần xử lý." rồi rời đi luôn.
Công việc? Làm sao có thể chứ! Thời điểm buổi tối rõ ràng cô nhìn thấy anh đã xử lý xong công việc rồi mới rời đi mà, giờ thì còn có công việc gì chứ!
Cho nên chờ khi anh chân trước vừa rời đi, chân sau cô cũng đã đi theo anh đến nhà hàng Tây này. May mắn phòng ăn của nhà hàng Tây này lại không quy định trang phục của khách hàng khi tới đây ăn uống, cho nên anh vẫn mặc quần áo cũ lúc buổi chiều mà cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà cô đã đợi gần nửa giờ, cũng đã ăn xong bữa tối, vậy mà Nhiếp Tử Phong vẫn ngồi một mình như cũ, thậm chí còn không hề gọi cơm.
Rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì vậy? Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, bỗng dưng cô cảm thấy nơi ngực của mình bị đập một cái. Cô cúi đầu xuống xem xét, hóa ra là Tiểu Tử Ngôn, không biết cu cậu đã tỉnh lại từ khi nào. Chỉ thấy cu cậu mở to đôi mắt tròn trong trẻo nhìn bộ ngực của cô vẻ đầy chờ mong, hai bàn tay bé nhỏ của bé thay phiên nhau vỗ vỗ vào cô. Thân thể nho nhỏ cứ vặn vẹo ở trong ngực của cô tựa như một con lươn vậy, có lẽ chỉ còn thiếu mỗi điều lên tiếng gọi Nhiếp Tử Vũ nữa mà thôi.
"Bảo bối, con đói bụng sao?" Nhiếp Tử Vũ nhíu lại hàng lông mày đẹp mắt, nhìn Tiểu Tử Ngôn trong ngực mình, hạ thấp giọng xuống nói với con như cầu khẩn nói: "Con ngoan nhé, lúc này mẹ mặc áo không thích hợp, con nhịn một lát nữa nhé, khi về nhà mẹ sẽ cho con bú, được không?" Cô nói xong, không ngờ Tiểu Tử Ngôn ở trong ngực cô dường như nghe hiểu được lời nói của mẹ, cu cậu thật sự trở lại yên tĩnh.
"Con ngoan lắm!" Bởi vì thấy cu cậu biết nghe lời, Nhiếp Tử Vũ không kiềm chế được liền cúi về phía trước hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc. Cậu nhóc xinh xẻo kia lúc trước còn đang mím chặt môi lại, lập tức liền há miệng ra cười toe toét.
Nhiếp Tử Vũ tính tình vốn nhẫn nại, nhưng sau khi cô chờ đợi được độ mười phút, thì Tiểu Tử Ngôn ở trong ngực cô chân tay lại bắt đầu ngọ nguậy. Không đành lòng để con trai tiếp tục phải chịu đói, vì vậy Nhiếp Tử Vũ gọi bồi bàn tới, sau khi thanh toán xong cô đã định rời khỏi nhà hàng. Chỉ có điều, khi cô vừa mới đứng lên, bỗng dưng một bóng dáng xinh đẹp chợt xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, cô liền sững sờ tại chỗ mất một giây.
Là Sở Nhan!
Nhìn bước chân của cô ta thong thả bước đi về phía Nhiếp Tử Phong đang ngồi đợi, mà lúc này, khi Nhiếp Tử Phong nhìn thấy cô ta cũng lập tức đứng dậy. Sở Nhan đưa tay sang sửa lại tư thế dung nhan, liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong đầy vẻ quyến rũ. Nhiếp Tử Phong vẫn không hề đếm xỉa tới cô ta, chỉ làm một tư thế lịch sự xin mời ngồi, sau đó hai người cùng chậm rãi ngồi xuống, gọi cơm.
Nhìn hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, Nhiếp Tử Vũ bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi chọn chỗ ngồi xa như vậy, khiến cô không làm sao nghe được bọn họ đang nói chuyện gì!
Đôi mắt xinh đẹp của Nhiếp Tử Vũ đảo quanh bốn phía, khi nhìn thấy ở phía sau lưng bọn họ cách đó không xa có một chiếc bàn tại thời điểm đó còn để không, cô vội vàng đứng dậy chuồn êm tới đó. Cô ngồi xoay lưng về phía Nhiếp Tử Phong, tiếp đó khi nghe thấy tiếng của Sở Nhan đang cười nói, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hài lòng gật gật đầu, xem ra có thể nghe được rất rõ.
. . .
"Bởi vì có điện thoại của Tổng giám đốc gọi tới, cho nên em phải quay trở lại, đã để cho anh phải chờ đợi lâu như vậy, thật sự em rất ngượng ngùng." Sở Nhan vừa cười vừa nói vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Tôi cũng mới tới trước không bao lâu." Nhiếp Tử Phong cũng nói ba xạo giải quyết giúp cô ta khỏi áy náy.
Mới tới trước không bao lâu? Hơn bốn mươi phút mà vẫn thấy không bao lâu! Ngồi ở đằng sau, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy Nhiếp Tử Phong nói dối mà vẫn cũng không bị nghẹn lời, thở hổn hển..., gương mặt cô tức giận đến đen lại. Thất hẹn với cô, nhưng lại ước hẹn với tình nhân cũ cùng đi ăn bữa tối, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?! Nhưng bất kể anh định làm cái gì, cô cũng chỉ có thể nhẫn nại để mà nghe tiếp.
"Anh hẹn em đến đây chắc hẳn không phải đơn thuần chỉ là vì muốn mời em ăn bữa tối thôi phải không?" Hàng lông mi dày được uốn cong vểnh lên thuận theo cái chớp mắt cũng rung lên. Sở Nhan bày ra một vẻ mặt cực kỳ thanh thuần, ở dưới ánh đèn lại càng thêm chói mắt. Trong mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều tản ra vẻ nữ tính đầy quyến rũ không gì sánh kịp.
"Ừ." Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt nhìn lại cô ta, đáy mắt tối đen không hề xao động: "Hôm nay tôi muốn gọi em tới đây là bởi vì..."
Nhưng không đợi câu nói của anh nói ra miệng, Sở Nhan liền cắt ngang lời của anh: "Chỉ trong chốc lát... Tối nay trở về muộn một chút đi... Thật sự em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh." Nói xong, cô ta duỗi tay ra, hai bàn tay cầm lấy bàn tay của anh đang đặt trên bàn, ném ra một ánh mắt mập mờ: "Tử Phong... Suốt mười năm rời xa khỏi anh, không có một ngày nào em không nghĩ tới anh, vô số ban đêm, em đều hoài niệm sự ấm áp nơi lồng ngực của anh... Còn anh thì sao? Có phải là anh cũng là nhớ đến em, như em đã luôn nhớ đến anh hay không..." Nói xong, đầu ngón tay thon nhỏ liền vẽ vẽ những vòng tròn ở trong bàn tay của anh, đáy mắt lộ rõ dục vọng nồng đậm.
Thật là đồ đàn bà không biết xấu hổ! Nhiếp Tử Vũ ở phía sau nghe thấy lời nói đó, thiếu chút nữa bị nôn mửa! Cô cúi đầu xem xét con trai của mình ở trong ngực, thấy u cậu đang tò mò nhìn lại cô, cô nghiêm mặt lại, lúc này ánh mắt của cô làm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, nói với con như sau: “Con ngoan à, từ nay về sau, ngàn vạn lần con đừng bao giờ tìm một người phụ nữ ác tâm như vậy mà yêu đương nhé!
"Không nhớ!" Trong ánh mắt đầy mong chờ của Sở Nhan, Nhiếp Tử Phong nhổ ra hai chữ này không một chút lưu tình. Anh lạnh lùng rút bàn tay của mình từ trong lòng bàn tay của cô ta ra, sau đó dùng khăn tay lau lau tỉ mỉ từng chút một bàn tay của mình, thâm chí ngay cả những nơi mà cô ta không hề đụng vào cũng không chịu bỏ qua.
Thấy bộ dáng của anh không có một chút cảm kích nào, nụ cười kiều diễm của Sở Nhan lập tức cứng lại ở trên khóe miệng. Mãi một hồi lâu sau, Sở Nhan mới chậm rãi thốt ra được một câu: "Anh đã thay đổi rất nhiều. . ."
"Thật không?" Sau khi đã lau sạch sẽ bàn tay của mình, Nhiếp Tử Phong quăng chiếc khăn tay sang bên cạnh. Khi anh ngước mắt lên, thì từ đáy mắt anh, ánh nhìn lạnh lùng dĩ nhiên liền hiện ra chói mắt: "Thay đổi cũng tốt không thay đổi cũng được, tóm lại tôi rất hài lòng với hiện tại bây giờ của mình."
Trong óc anh không khỏi hiện ra tình cảnh Nhiếp Tử Vũ ôm Tiểu Tử Ngôn từ nãy đến giờ, cánh môi mỏng của Nhiếp Tử Phong bất giác liền hơi nhếch lên một chút, khóe miệng của anh nở một nụ cười rất mực dịu dàng. Bây giờ anh cảm thấy vô cùng thoả mãn với hiện tại của mình, lại càng hài lòng với cuộc sống bây giờ. Cô vợ nhỏ xing đẹp của anh khi thì ôn nhu khi thì nghịch ngợm, còn đứa con trai thiên tài của anh, quả thực là người gặp người thích. Nhiếp Tử Phong anh, đời trước đã phải tích được tài đức lắm mới có thể tìm được hai người bọn họ.
"Là vì con trai anh sao?" Nhìn khóe miệng của anh hiện ra vẻ dịu dàng kia, Sở Nhan không khỏi kinh sợ, lo lắng nói: "Hiện tại em đã trở về rồi, chúng ta có thể lại tiếp tục cùng nhau rồi. Nếu như anh nói muốn một đứa con..., bất kể nhiều ít thế nào, em đều nguyện ý sinh con cho anh." Đáy mắt cô ta mang theo sự chờ mong.
Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt lạnh lùng liếc xéo cô ta một cái, đột nhiên anh hé mở một ý cười lạnh, nói: "Không phải bởi vì đứa con, mà là bởi vì yêu."
Bởi vì yêu Vũ Vũ, cho nên anh đã từ bỏ sự hoa tâm của mình, thậm chí nguyện ý buông bỏ tất cả tự tôn của mình, chỉ vì muốn cùng cô ở chung một chỗ.
Yêu ư?
Sở Nhan ngây ngẩn cả người, một giây sau, hai mắt trở nên mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.