Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 40: Cho mình một cơ hội
Tiểu Thanh Tân
19/07/2016
Nghe thấy một
giọng nói quen thuộc mang theo sự cưng chiều giống như trước đây, làm
cho Nhiếp Tử Vũ không thể ngờ tới mà ngẩn người ra. Cô do dự từ từ ngẩng đầu lên, mượn chút ánh sáng màu vàng của đèn đường đôi mắt sưng đỏ của
cô mở ra nhìn sau khi nhìn thấy một một đôi mắt sáng sâu thăm thẳm, lỗ
mũi cô chua xót, nước mắt lại không khống chế được mà lã chã rơi xuống.
Thấy nước mắt cô lại bắt đầu rơi, trong lòng Nhiếp Tử Phong rối lên. Vì thế anh vội vàng cúi người xuống lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô.
Khi lòng bàn tay ấm áp của anh truyền hơi ấm qua chiếc khăn tới gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô thì Nhiếp Tử Vũ đẩy anh ra theo bản năng, sau đó đứng lên không thèm nhìn anh mà xoay người bỏ đi.
Nhiếp Tử Phong rất nhanh tay lẹ mắt không cho cô có cơ hội bỏ đi mà vòng qua trước mặt ngăn chặn bước đi của cô. Dđienn damn leie quyýdon
Đôi mắt ngân ngấn nước mắt uất ức nhìn gương mặt đẹp trai mang theo vẻ lo lắng của anh, cô bướng bỉnh nghiến răng: "Anh tránh ra." Nói xong, cô muốn đẩy anh sang một bên. Chỉ tiếc sức lực của cô quá nhỏ, căn bản không làm anh nhúc nhích được chút nào.
Nhìn vẻ mặt rất uất ức của cô, Nhiếp Tử Phong dịu dàng hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi."
"Không cần anh lo, anh đi mà lo cho người tình của anh đi!" Nhiếp Tử Vũ tức giận quát lên với anh, cố gắng hất bàn tay đang giữ mình ra, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với anh. Dđienn damn leie quyýdon
Thấy thế, đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong khẽ cong lên, kéo ra một chút ý cười:
"Vũ Vũ, anh có thể hiểu là em đang ghen không?" Anh bước tới hai bước, đưa tay dịu dàng vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, ngôn ngữ cử chỉ này mang theo sự thân mật chưa từng có giữa hai người.
Đột nhiên anh có hành động như vậy khiến cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nước mắt cũng ngừng rơi.
Trong đôi mắt trong veo là vẻ hoang mang, cô nhìn anh không hiểu, thật lâu cũng không phản ứng kịp.
Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài, cặp mắt cô chằm chằm: "Vũ Vũ, em có biết giữa chúng ta là không thể nào không?"
Nhiếp Tử Vũ kích động hét lại anh, "Tại sao không thể nào! Đừng có nói mấy lời nói như cái gì mà em là em gái của anh nữa!" Quả thật là cô rất hận mấy lời nói này. Dđienn damn leie quyýdon
Mà thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, Nhiếp Tử Phong rất hài lòng, sau khi gật đầu ở trong lòng một cái, đột nhiên anh hỏi: "Em thích anh à?"
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cũng không hiểu được ý của anh, nhưng mà cô chỉ lạnh lùng nhếch môi, nở ra một nụ cười đau khổ: "Bây giờ điều này có quan trọng nữa không?" Anh đã muốn nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác, thì anh vẫn còn để ý chuyện cô thích anh hay không để làm cái gì. . .
Không để ý đến câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tiếp tục hỏi: "Em có hiểu em đối với anh là loại thích nào không? Là lệ thuộc vào hay là thích giữa nam và nữ?" Anh hỏi rất nhẹ nhàng êm ái, rất cẩn thận, giống như là rất sợ hù doạ đến cô.
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn bị những câu hỏi liên tiếp của anh làm cho hồ đồ, cho đến khi cô nghe được một câu nói rất có lực vang lên, cô mới phản ứng kịp.
"Một tuần, anh đồng ý cho em thời hạn một tuần để suy nghĩ rõ ràng cảm giác của em đối với anh. Nếu như em đối với anh là tình yêu giữa nam và nữ, như vậy thì anh sẽ không xem em là em gái nữa." Anh suy nghĩ cho mình một cơ hội, nếu như có thể, anh muốn có được cô. Dđienn damn leie quyýdon
Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ im lặng. Một lúc sau, cô trợn to mắt khiếp sợ, rồi lại vui mừng nói: "Lời anh nói là thật sao?"
Nhiếp Tử Phong không có lên tiếng đáp lại, nhưng sự sủng ái trong mắt anh đã thay thế câu trả lời.
Có lời mở đầu của anh, Nhiếp Tử Vũ cũng to gan ra nói: "Em đối với anh là thích, cho tới bây giờ đều là sự yêu thích giữa nam nữ, không tin thì tự anh cảm nhận đi!" Vừa nói xong thì xông lên phía trước ôm lấy anh, sau đó nhón chân lên hôn lên môi anh.
Sau khi trố mắt ra một giây, trong mắt của Nhiếp Tử Phong thoáng qua vẻ thâm tình, rồi ôm lấy hông của cô, hôm một nụ hôn thật sau thật nóng bỏng.
Ánh trăng màu bạc chiếu lên trên người bọn họ, giống như một đôi tình nhân bước ra từ trong truyện cổ tích.
Gió đêm vẫn thổi như cũ, bóng cây lắc lư,
Phía sau cây đại thụ cách đó không, có một đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ghen tỵ.
Thấy nước mắt cô lại bắt đầu rơi, trong lòng Nhiếp Tử Phong rối lên. Vì thế anh vội vàng cúi người xuống lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau nước mắt cho cô.
Khi lòng bàn tay ấm áp của anh truyền hơi ấm qua chiếc khăn tới gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô thì Nhiếp Tử Vũ đẩy anh ra theo bản năng, sau đó đứng lên không thèm nhìn anh mà xoay người bỏ đi.
Nhiếp Tử Phong rất nhanh tay lẹ mắt không cho cô có cơ hội bỏ đi mà vòng qua trước mặt ngăn chặn bước đi của cô. Dđienn damn leie quyýdon
Đôi mắt ngân ngấn nước mắt uất ức nhìn gương mặt đẹp trai mang theo vẻ lo lắng của anh, cô bướng bỉnh nghiến răng: "Anh tránh ra." Nói xong, cô muốn đẩy anh sang một bên. Chỉ tiếc sức lực của cô quá nhỏ, căn bản không làm anh nhúc nhích được chút nào.
Nhìn vẻ mặt rất uất ức của cô, Nhiếp Tử Phong dịu dàng hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi."
"Không cần anh lo, anh đi mà lo cho người tình của anh đi!" Nhiếp Tử Vũ tức giận quát lên với anh, cố gắng hất bàn tay đang giữ mình ra, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với anh. Dđienn damn leie quyýdon
Thấy thế, đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong khẽ cong lên, kéo ra một chút ý cười:
"Vũ Vũ, anh có thể hiểu là em đang ghen không?" Anh bước tới hai bước, đưa tay dịu dàng vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, ngôn ngữ cử chỉ này mang theo sự thân mật chưa từng có giữa hai người.
Đột nhiên anh có hành động như vậy khiến cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nước mắt cũng ngừng rơi.
Trong đôi mắt trong veo là vẻ hoang mang, cô nhìn anh không hiểu, thật lâu cũng không phản ứng kịp.
Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài, cặp mắt cô chằm chằm: "Vũ Vũ, em có biết giữa chúng ta là không thể nào không?"
Nhiếp Tử Vũ kích động hét lại anh, "Tại sao không thể nào! Đừng có nói mấy lời nói như cái gì mà em là em gái của anh nữa!" Quả thật là cô rất hận mấy lời nói này. Dđienn damn leie quyýdon
Mà thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, Nhiếp Tử Phong rất hài lòng, sau khi gật đầu ở trong lòng một cái, đột nhiên anh hỏi: "Em thích anh à?"
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cũng không hiểu được ý của anh, nhưng mà cô chỉ lạnh lùng nhếch môi, nở ra một nụ cười đau khổ: "Bây giờ điều này có quan trọng nữa không?" Anh đã muốn nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác, thì anh vẫn còn để ý chuyện cô thích anh hay không để làm cái gì. . .
Không để ý đến câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tiếp tục hỏi: "Em có hiểu em đối với anh là loại thích nào không? Là lệ thuộc vào hay là thích giữa nam và nữ?" Anh hỏi rất nhẹ nhàng êm ái, rất cẩn thận, giống như là rất sợ hù doạ đến cô.
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn bị những câu hỏi liên tiếp của anh làm cho hồ đồ, cho đến khi cô nghe được một câu nói rất có lực vang lên, cô mới phản ứng kịp.
"Một tuần, anh đồng ý cho em thời hạn một tuần để suy nghĩ rõ ràng cảm giác của em đối với anh. Nếu như em đối với anh là tình yêu giữa nam và nữ, như vậy thì anh sẽ không xem em là em gái nữa." Anh suy nghĩ cho mình một cơ hội, nếu như có thể, anh muốn có được cô. Dđienn damn leie quyýdon
Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ im lặng. Một lúc sau, cô trợn to mắt khiếp sợ, rồi lại vui mừng nói: "Lời anh nói là thật sao?"
Nhiếp Tử Phong không có lên tiếng đáp lại, nhưng sự sủng ái trong mắt anh đã thay thế câu trả lời.
Có lời mở đầu của anh, Nhiếp Tử Vũ cũng to gan ra nói: "Em đối với anh là thích, cho tới bây giờ đều là sự yêu thích giữa nam nữ, không tin thì tự anh cảm nhận đi!" Vừa nói xong thì xông lên phía trước ôm lấy anh, sau đó nhón chân lên hôn lên môi anh.
Sau khi trố mắt ra một giây, trong mắt của Nhiếp Tử Phong thoáng qua vẻ thâm tình, rồi ôm lấy hông của cô, hôm một nụ hôn thật sau thật nóng bỏng.
Ánh trăng màu bạc chiếu lên trên người bọn họ, giống như một đôi tình nhân bước ra từ trong truyện cổ tích.
Gió đêm vẫn thổi như cũ, bóng cây lắc lư,
Phía sau cây đại thụ cách đó không, có một đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ghen tỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.