Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 237: Chương 208.4
Tiểu Thanh Tân
21/04/2017
Thu thập xong chỗ chocolate, Tống Hi vừa sai người hầu bưng tới hai chén nước trái cây cùng trà bánh, sau đó ngồi an vị ở trên ghế sa lon cùng
hai đứa trẻ trò chuyện về những ngày qua.
“Cháu tên là gì vậy? Cháu và Đường Đường học chung một lớp hay sao?” Trước kia Đường Đường thỉnh thoảng cũng có nhắc tới anh Tử Ngôn, hôm nay nhìn kỹ một lần như vậy, quả nhiên nhận thấy cậu bé trai này rất có tư cách, bảo sao cô công chúa nhà mình mê mẩn đến mức cứ xoay quanh cậu bạn trai!
Mái tóc đen như mực của cậu để lộn xộn, không giống như các bé trai khác đương thời thường bị cạo sạch trơn, nhìn rất phong độ, nói thẳng ra là nhìn cậu rất đẹp trai và có khí phách. Gương mặt của cậu vuông vức rõ ràng, ngũ quan lập thể, đặc biệt là đôi mắt của cậu, nhìn vừa đen như mực vừa sâu thẳm, nhưng lại sáng chói như ánh sao, nhìn rất đẹp. Cô dám khẳng định, sau này khi lớn lên nhất định cậu bé này sẽ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
Nhìn cặp mắt của Tống Hi như đang cười với mình, Nhiếp Tử Ngôn sững sờ một hồi mới đáp lại: “Tên cháu là Nhiếp Tử Ngôn, cháu lớn hơn Đường Đường một tuổi.”
“Nhiếp Tử Ngôn ư?” Nghe cái tên này, chẳng biết tại sao, Tống Hi cảm thấy dường như trong trái tim mình lập tức giống như bị ai đó bấm vào một cái, mơ hồ cảm thấy rất đau đớn. Cố chống lại cặp mắt tràn ngập sự hoang mang của Nhiếp Tử Ngôn, cô cười tán dương cậu một lần nữa: “Cái tên này nghe rất êm tai, cô đoán, đây là cái tên mà mẹ cháu đặt cho cháu phải không?”
“Không phải đâu ạ.” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, trên gương mặt nho nhỏ thoáng hiện một chút nghiêm túc, cũng có chút tiếc nuối: “Mẹ của cháu sau khi sinh cháu ra được hơn một tháng, về sau mẹ cháu đã…”
Nghe đến đó, trong lòng Tống Hi như thấy rơi “lộp bộp” một tiếng, thoáng cái liền trầm xuống.
“Cô thật xin lỗi.” Cô nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng tràn ngập sự áy náy.
“Không sao đâu ạ!” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu một cái vẻ như không sao cả, toét ra một nụ cười: “Cháu nghĩ chắc chắn là cháu có thể sẽ được gặp lại mẹ rất nhanh thôi ạ… Cô ơi, cho tới bây giờ cô cũng chưa hề nghe thấy tên của cháu lần nào à?” Nói đến đây, giọng nói của Nhiếp Tử Ngôn liền trở nên hạ thấp hơn, trùng hẳn xuống.
Tống Hi nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Đúng là lần đầu tiên cô mới được nghe thấy tên của cháu đấy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu ạ.” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu giả bộ như mọi chuyện đều không có gì xảy ra. Nhìn bộ dáng đầy mờ mịt của người phụ nữ ở trước mặt mình, trong lòng của cậu đã mơ hồ có đáp án rồi. Cậu nghe ba mình kể lại, bọn họ đã phải trải qua rất nhiều trắc trở cuối cùng mới đến được với nhau, mà đúng vào ngày cử hành hôn lễ đó, tự dưng mẹ cậu lại biến mất không thấy tăm tích đâu cả, còn người dì của cậu thì bị rơi xuống vực sâu bỏ mình, như vậy mẹ của cậu… Nghĩ đến đây, cậu không nén nổi được nữa, liền nuốt nước miếng một cái.
Tống Hi đánh giá cậu bé trước mặt mình từ trên xuống dưới một lần, lộ ra một nụ cười: “Xem ra cháu đã trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi của mình đấy, tuyệt đối không giống như một cậu bé mới năm tuổi như nhiều đứa trẻ khác.” Những đứa trẻ năm tuổi chắc chắn sẽ không có những biểu lộ già dặn chín chắn như vậy được.
“Đúng vậy đấy ạ, ở nhà của cháu, những người hầu ở trong nhà đều nói cháu trưởng thành sớm hơn tuổi của mình. Bởi vì ba cháu bận nhiều công việc, cho nên cháu không thể không trưởng thành chín chắn hơn một chút.” Trong khoảng thời gian qua, cậu đã học được tính kiên cường.
“Đã làm khó cháu rồi.” Nghe đến đó, chẳng biết tại sao tự dưng Tống Hi lại cảm thấy trong lòng không khỏi bị rung động. Cô dịch chuyển cái mông đến sát bên cạnh cậu bé hơn, vươn tay sờ lên đầu của cậu, bất giác nơi đáy mắt của cô liền bừng lên ánh sáng đôn hậu: “Giá như Đường Đường nhà cô mà có thể hiểu chuyện bằng một nửa cháu thôi, cô không biết mình sẽ vui mừng đến bao nhiêu nữa.” Cô lắc đầu, biểu hiện ra một bộ dáng mang biểu cảm vạn phần đau đầu. Bộ dáng kia, lập tức làm cho gương mặt của Đường Đường hiện rõ biểu cảm vô tội.
Thoáng cái Nhiếp Tử Ngôn đã bị nét mặt của Tống Hi chọc làm cho thấy buồn cười, bỗng dưng, dường như cậu chợt nghĩ ra một điều gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, hỏi: “Đường Đường lớn lên dường như tuyệt đối không hề giống cô...”
Nói xong, cậu liền nhìn vào đáy mắt của Tống Hi thấy trong mắt cô bừng lên một tia sáng rực rỡ: “Thật vậy sao? Tất cả mọi người ai cũng nói như vậy đấy!.” Cô như có điều suy nghĩ, nhìn Đường Đường lúc này đang cau mày uống cốc nước trái cây ép, nói: “Đương Đường nhà cô càng lớn lên lại càng giống với cha của nó hơn. Nhưng mà... cháu cũng đừng khó hiểu hay hoài nghi gì, con bé chính là con gái ruột thịt của cô đấy.” Là cô đã mang thai suốt mười tháng ròng, cuối cùng phải mổ đẻ mới sinh ra cô bé này, tuy rằng lúc ấy cô cũng không hề biết cái gì hết...
Nghe vậy, trong nháy mắt Nhiếp Tử Ngôn liền ngây ngẩn cả người. Cậu ngẩng đầu lên, hướng cái nhìn về phía gương mặt của Tống Hi, nét mặt biểu hiện vẻ chăm chú, trong lòng có chút đau nhức. Lại hướng sang phía Đường Đường nhìn lại một cái, lập tức cậu có cảm giác thoáng cái thế giới của chính mình trở nên tối đen.
Nếu như Đường Đường là con gái ruột do Tống Hi sinh ra, vậy thì cô bé Đường Đường kia sẽ chính là em gái của cậu rồi... Thoáng cái nét mặt và thần thái của Nhiếp Tử Ngôn trở nên phức tạp dị thường. Người đầu tiên, vấn đề đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là ba của mình. Liệu ba của cậu có thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ mà mình yêu lại trở thành vợ của người khác được không? Chân tướng của sự việc này sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Đang lúc cậu còn mải nghĩ ngợi, một giọng nói đã vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cậu.
“Phu nhân, bữa tối đã làm xong rồi, hiện tại ngài có dùng bữa luôn không ạ?” Quản gia cung kính hỏi.
“Chờ anh ấy trở về chúng ta sẽ cùng nhau ăn.” Tống Hi thản nhiên nói.
“Thiếu gia ngài...” Quản gia nhìn sang Tống Hi, bộ dáng vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
“Anh ấy làm sao vậy?” Tống Hi ngẩng đầu nhìn hướng về phía người quản gia kia.
Quản gia mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, sau đó hạ thấp giọng xuống nói: “Thiếu gia và Lý tiểu thư lúc này đang...”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Tống Hi lập tức đông cứng lại ở trên khóe môi. Cô vỗ vỗ vào Đường Đường đang ngồi ở bên cạnh mình và Nhiếp Tử Ngôn, cười nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Không đợi chú sao ạ?” Nhiếp Tử Ngôn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Anh ấy à... Cô nghĩ đại khái là hôm nay ba của Đường Đường sẽ không trở về nhà rồi.” Tống Hi để lại một câu nói mang ý vị sâu xa trong lời nói như vậy, rồi đưa cả Đường Đường và Nhiếp Tử Ngôn đi về phía phòng ăn ến.
. . .
Cùng mẹ đẻ của mình có thể ăn một bữa cơm tối phong phú thế này, đây chính là một chuyện mà Nhiếp Tử Ngôn từ ngày biết suy nghĩ đến nay vẫn luôn chờ đợi. Mặc dù về sau cũng có không ít thời gian ba của cậu cũng sẽ ngồi ăn cơm cùng với cậu, nhưng bình thường ba của cậu vì bận công tác luôn đi sớm về trễ, hai cha con cậu cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau. Mà mỗi lần hai cha con cậu cùng ngồi bên bàn ăn để dùng cơm, lại chỉ có sự trầm mặc đến vô hạn, đến cuối cùng thực sự không thể nuốt trôi được nữa. Ba cậu rất yêu mẹ, mất đi mẹ, có đôi khi, lúc nửa đêm cậu khát nước, khi rời giường đều có thể nghe thấy được tiếng khóc của ba cậu vọng ra từ trong thư phòng. Cậu đoán chừng, nếu như không có cậu, chắc chắn ba của cậu đại khái đã sớm đi theo mẹ cậu rồi...
Suy nghĩ mới chỉ đến đây thôi mà đã như mắc kẹt lại...
Nhiếp Tử Ngôn ăn xong bữa cơm tối thì Tống Hi liền bảo tài xế đưa cậu trở về nhà, sau đó Đường Đường lại làm thế nào cũng không chịu, cứ một mực ôm lấy chân của cậu không chịu buông tay để cậu rời đi. Nói không được, cuối cùng Tống Hi phải mở miệng mắng cô bé, nhưng mắng không được, rốt cuộc Tống Hi đành phải thỏa hiệp. Đành phải ra miệng cầu xin Nhiếp Tử Ngôn tạm ở lại nhà của cô một đêm này, vì thế cô còn muốn tự mình gọi điện thoại cho người lớn trong nhà của cậu để trao đổi.
Nghe được lời khẩn cầu của Tống Hi, Nhiếp Tử Ngôn đúng là cầu còn không được, lập tức không nói hai lời, liền chính bản thân gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Phong, sau đó cậu ở lại ngay trong nhà họ Tống một đêm. Buổi tối, ba người ngủ ở trên một giường lớn, Đường Đường thích xem Anime, Nhiếp Tử Ngôn lại không ngừng thay đổi chủ đề để trò chuyện cùng với Tống Hi. Nhưng từ trong những lời nói, cậu cảm nhận được ở đây mẹ của cậu vô cùng cô độc. Chuyện này lại càng làm cho cậu đưa ra quyết định, bất kển như thế nào, cậu cũng muốn cướp mẹ trở về.
Cậu thề như vậy...
※
Sáng sớm. Vào buổi sáng sớm nhà họ Tống đã bận rộn không ngừng ...
“Con heo nhỏ lười biếng, con lại ngủ muộn rồi!” Tống Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đường Đường đang vội vàng đánh răng rửa mặt, cô giuos con thu thập túi sách.
“Ô oa, ai bảo mẹ không gọi con chứ! Người ta ngủ dậy muộn, chẳng phải mẹ cũng bị ngủ muộn đó sao!” Đường Đường nói lại với vẻ mặt thật là vô tội, thuần thục chà răng, xúc miệng mấy ngụm sau đó đi rửa mặt.
Nghe vậy, Tống Hi trầm mặc. Đúng như vậy, cô cũng ngủ dậy muộn, đây là lần đầu tiên sau bốn năm, từ khi cô tỉnh lại. Cô đã ngủ một giấc ngủ rất sâu cũng cực kỳ thoải mái. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhiếp Tử Ngôn sớm đã tự chuẩn bị cho mình xong xuôi đang đứng ở cửa phòng nhìn mình ra vẻ rất người lớn, cười cười vẻ xin lỗi: “Thực xin lỗi cháu, đại khái hôm nay cô đã làm liên lụy đến cháu phải đi học muộn rồi.”
“Không có việc gì đâu ạ.” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, buồn cười nhìn hai người một lớn một nhỏ đang vội vàng rối lên thành một đoàn.
Mà cả hai mẹ con thật vất vả mới thu thập xong đi xuống lầu thì, kết quả...
“Xe đâu rồi?” Tống Hi vội vàng vừa hỏi quản gia, vừa phân phát bữa ăn sáng cho Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường mà người đầu bếp nữ vừa đưa cho cô.
“Phu nhân, a Trương đã đi ra ngoài đón Trần tiểu thư rồi...” Quản gia nói vẻ khó xử.
Đứng ở bên cạnh, khuôn mặt của Nhiếp Tử Ngôn tái nhợt đi, ngày hôm qua đã có một người là Lý tiểu thư, hôm nay lại đến một người khác là Trần tiểu thư, vậy cái người họ Tống kia đến tột cùng đã để mẹ của cậu ở nơi nào đây! Tuy rằng cậu rất tức giận, nhưng lại cũng không thể làm gì hơn được. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Hi, nhưng chỉ thấy hình như cô không nghe thấy quản gia vừa nói gì thì phải.
“Ông hãy giúp tôi mang chìa khóa xe của tôi đến đây, tôi sẽ tự mình đưa hai đứa trẻ đi đến trường học.” Tống Hi vội vội vàng vàng lôi kéo hai người Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường đi ra ngoài.
“Vâng!” quản gia nghe lệnh vội vàng đi tìm chìa khóa rồi cũng đi ra theo
“Cháu tên là gì vậy? Cháu và Đường Đường học chung một lớp hay sao?” Trước kia Đường Đường thỉnh thoảng cũng có nhắc tới anh Tử Ngôn, hôm nay nhìn kỹ một lần như vậy, quả nhiên nhận thấy cậu bé trai này rất có tư cách, bảo sao cô công chúa nhà mình mê mẩn đến mức cứ xoay quanh cậu bạn trai!
Mái tóc đen như mực của cậu để lộn xộn, không giống như các bé trai khác đương thời thường bị cạo sạch trơn, nhìn rất phong độ, nói thẳng ra là nhìn cậu rất đẹp trai và có khí phách. Gương mặt của cậu vuông vức rõ ràng, ngũ quan lập thể, đặc biệt là đôi mắt của cậu, nhìn vừa đen như mực vừa sâu thẳm, nhưng lại sáng chói như ánh sao, nhìn rất đẹp. Cô dám khẳng định, sau này khi lớn lên nhất định cậu bé này sẽ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
Nhìn cặp mắt của Tống Hi như đang cười với mình, Nhiếp Tử Ngôn sững sờ một hồi mới đáp lại: “Tên cháu là Nhiếp Tử Ngôn, cháu lớn hơn Đường Đường một tuổi.”
“Nhiếp Tử Ngôn ư?” Nghe cái tên này, chẳng biết tại sao, Tống Hi cảm thấy dường như trong trái tim mình lập tức giống như bị ai đó bấm vào một cái, mơ hồ cảm thấy rất đau đớn. Cố chống lại cặp mắt tràn ngập sự hoang mang của Nhiếp Tử Ngôn, cô cười tán dương cậu một lần nữa: “Cái tên này nghe rất êm tai, cô đoán, đây là cái tên mà mẹ cháu đặt cho cháu phải không?”
“Không phải đâu ạ.” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, trên gương mặt nho nhỏ thoáng hiện một chút nghiêm túc, cũng có chút tiếc nuối: “Mẹ của cháu sau khi sinh cháu ra được hơn một tháng, về sau mẹ cháu đã…”
Nghe đến đó, trong lòng Tống Hi như thấy rơi “lộp bộp” một tiếng, thoáng cái liền trầm xuống.
“Cô thật xin lỗi.” Cô nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng tràn ngập sự áy náy.
“Không sao đâu ạ!” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu một cái vẻ như không sao cả, toét ra một nụ cười: “Cháu nghĩ chắc chắn là cháu có thể sẽ được gặp lại mẹ rất nhanh thôi ạ… Cô ơi, cho tới bây giờ cô cũng chưa hề nghe thấy tên của cháu lần nào à?” Nói đến đây, giọng nói của Nhiếp Tử Ngôn liền trở nên hạ thấp hơn, trùng hẳn xuống.
Tống Hi nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Đúng là lần đầu tiên cô mới được nghe thấy tên của cháu đấy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu ạ.” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu giả bộ như mọi chuyện đều không có gì xảy ra. Nhìn bộ dáng đầy mờ mịt của người phụ nữ ở trước mặt mình, trong lòng của cậu đã mơ hồ có đáp án rồi. Cậu nghe ba mình kể lại, bọn họ đã phải trải qua rất nhiều trắc trở cuối cùng mới đến được với nhau, mà đúng vào ngày cử hành hôn lễ đó, tự dưng mẹ cậu lại biến mất không thấy tăm tích đâu cả, còn người dì của cậu thì bị rơi xuống vực sâu bỏ mình, như vậy mẹ của cậu… Nghĩ đến đây, cậu không nén nổi được nữa, liền nuốt nước miếng một cái.
Tống Hi đánh giá cậu bé trước mặt mình từ trên xuống dưới một lần, lộ ra một nụ cười: “Xem ra cháu đã trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều so với tuổi của mình đấy, tuyệt đối không giống như một cậu bé mới năm tuổi như nhiều đứa trẻ khác.” Những đứa trẻ năm tuổi chắc chắn sẽ không có những biểu lộ già dặn chín chắn như vậy được.
“Đúng vậy đấy ạ, ở nhà của cháu, những người hầu ở trong nhà đều nói cháu trưởng thành sớm hơn tuổi của mình. Bởi vì ba cháu bận nhiều công việc, cho nên cháu không thể không trưởng thành chín chắn hơn một chút.” Trong khoảng thời gian qua, cậu đã học được tính kiên cường.
“Đã làm khó cháu rồi.” Nghe đến đó, chẳng biết tại sao tự dưng Tống Hi lại cảm thấy trong lòng không khỏi bị rung động. Cô dịch chuyển cái mông đến sát bên cạnh cậu bé hơn, vươn tay sờ lên đầu của cậu, bất giác nơi đáy mắt của cô liền bừng lên ánh sáng đôn hậu: “Giá như Đường Đường nhà cô mà có thể hiểu chuyện bằng một nửa cháu thôi, cô không biết mình sẽ vui mừng đến bao nhiêu nữa.” Cô lắc đầu, biểu hiện ra một bộ dáng mang biểu cảm vạn phần đau đầu. Bộ dáng kia, lập tức làm cho gương mặt của Đường Đường hiện rõ biểu cảm vô tội.
Thoáng cái Nhiếp Tử Ngôn đã bị nét mặt của Tống Hi chọc làm cho thấy buồn cười, bỗng dưng, dường như cậu chợt nghĩ ra một điều gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, hỏi: “Đường Đường lớn lên dường như tuyệt đối không hề giống cô...”
Nói xong, cậu liền nhìn vào đáy mắt của Tống Hi thấy trong mắt cô bừng lên một tia sáng rực rỡ: “Thật vậy sao? Tất cả mọi người ai cũng nói như vậy đấy!.” Cô như có điều suy nghĩ, nhìn Đường Đường lúc này đang cau mày uống cốc nước trái cây ép, nói: “Đương Đường nhà cô càng lớn lên lại càng giống với cha của nó hơn. Nhưng mà... cháu cũng đừng khó hiểu hay hoài nghi gì, con bé chính là con gái ruột thịt của cô đấy.” Là cô đã mang thai suốt mười tháng ròng, cuối cùng phải mổ đẻ mới sinh ra cô bé này, tuy rằng lúc ấy cô cũng không hề biết cái gì hết...
Nghe vậy, trong nháy mắt Nhiếp Tử Ngôn liền ngây ngẩn cả người. Cậu ngẩng đầu lên, hướng cái nhìn về phía gương mặt của Tống Hi, nét mặt biểu hiện vẻ chăm chú, trong lòng có chút đau nhức. Lại hướng sang phía Đường Đường nhìn lại một cái, lập tức cậu có cảm giác thoáng cái thế giới của chính mình trở nên tối đen.
Nếu như Đường Đường là con gái ruột do Tống Hi sinh ra, vậy thì cô bé Đường Đường kia sẽ chính là em gái của cậu rồi... Thoáng cái nét mặt và thần thái của Nhiếp Tử Ngôn trở nên phức tạp dị thường. Người đầu tiên, vấn đề đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là ba của mình. Liệu ba của cậu có thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ mà mình yêu lại trở thành vợ của người khác được không? Chân tướng của sự việc này sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Đang lúc cậu còn mải nghĩ ngợi, một giọng nói đã vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cậu.
“Phu nhân, bữa tối đã làm xong rồi, hiện tại ngài có dùng bữa luôn không ạ?” Quản gia cung kính hỏi.
“Chờ anh ấy trở về chúng ta sẽ cùng nhau ăn.” Tống Hi thản nhiên nói.
“Thiếu gia ngài...” Quản gia nhìn sang Tống Hi, bộ dáng vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
“Anh ấy làm sao vậy?” Tống Hi ngẩng đầu nhìn hướng về phía người quản gia kia.
Quản gia mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, sau đó hạ thấp giọng xuống nói: “Thiếu gia và Lý tiểu thư lúc này đang...”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Tống Hi lập tức đông cứng lại ở trên khóe môi. Cô vỗ vỗ vào Đường Đường đang ngồi ở bên cạnh mình và Nhiếp Tử Ngôn, cười nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Không đợi chú sao ạ?” Nhiếp Tử Ngôn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Anh ấy à... Cô nghĩ đại khái là hôm nay ba của Đường Đường sẽ không trở về nhà rồi.” Tống Hi để lại một câu nói mang ý vị sâu xa trong lời nói như vậy, rồi đưa cả Đường Đường và Nhiếp Tử Ngôn đi về phía phòng ăn ến.
. . .
Cùng mẹ đẻ của mình có thể ăn một bữa cơm tối phong phú thế này, đây chính là một chuyện mà Nhiếp Tử Ngôn từ ngày biết suy nghĩ đến nay vẫn luôn chờ đợi. Mặc dù về sau cũng có không ít thời gian ba của cậu cũng sẽ ngồi ăn cơm cùng với cậu, nhưng bình thường ba của cậu vì bận công tác luôn đi sớm về trễ, hai cha con cậu cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau. Mà mỗi lần hai cha con cậu cùng ngồi bên bàn ăn để dùng cơm, lại chỉ có sự trầm mặc đến vô hạn, đến cuối cùng thực sự không thể nuốt trôi được nữa. Ba cậu rất yêu mẹ, mất đi mẹ, có đôi khi, lúc nửa đêm cậu khát nước, khi rời giường đều có thể nghe thấy được tiếng khóc của ba cậu vọng ra từ trong thư phòng. Cậu đoán chừng, nếu như không có cậu, chắc chắn ba của cậu đại khái đã sớm đi theo mẹ cậu rồi...
Suy nghĩ mới chỉ đến đây thôi mà đã như mắc kẹt lại...
Nhiếp Tử Ngôn ăn xong bữa cơm tối thì Tống Hi liền bảo tài xế đưa cậu trở về nhà, sau đó Đường Đường lại làm thế nào cũng không chịu, cứ một mực ôm lấy chân của cậu không chịu buông tay để cậu rời đi. Nói không được, cuối cùng Tống Hi phải mở miệng mắng cô bé, nhưng mắng không được, rốt cuộc Tống Hi đành phải thỏa hiệp. Đành phải ra miệng cầu xin Nhiếp Tử Ngôn tạm ở lại nhà của cô một đêm này, vì thế cô còn muốn tự mình gọi điện thoại cho người lớn trong nhà của cậu để trao đổi.
Nghe được lời khẩn cầu của Tống Hi, Nhiếp Tử Ngôn đúng là cầu còn không được, lập tức không nói hai lời, liền chính bản thân gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Phong, sau đó cậu ở lại ngay trong nhà họ Tống một đêm. Buổi tối, ba người ngủ ở trên một giường lớn, Đường Đường thích xem Anime, Nhiếp Tử Ngôn lại không ngừng thay đổi chủ đề để trò chuyện cùng với Tống Hi. Nhưng từ trong những lời nói, cậu cảm nhận được ở đây mẹ của cậu vô cùng cô độc. Chuyện này lại càng làm cho cậu đưa ra quyết định, bất kển như thế nào, cậu cũng muốn cướp mẹ trở về.
Cậu thề như vậy...
※
Sáng sớm. Vào buổi sáng sớm nhà họ Tống đã bận rộn không ngừng ...
“Con heo nhỏ lười biếng, con lại ngủ muộn rồi!” Tống Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đường Đường đang vội vàng đánh răng rửa mặt, cô giuos con thu thập túi sách.
“Ô oa, ai bảo mẹ không gọi con chứ! Người ta ngủ dậy muộn, chẳng phải mẹ cũng bị ngủ muộn đó sao!” Đường Đường nói lại với vẻ mặt thật là vô tội, thuần thục chà răng, xúc miệng mấy ngụm sau đó đi rửa mặt.
Nghe vậy, Tống Hi trầm mặc. Đúng như vậy, cô cũng ngủ dậy muộn, đây là lần đầu tiên sau bốn năm, từ khi cô tỉnh lại. Cô đã ngủ một giấc ngủ rất sâu cũng cực kỳ thoải mái. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhiếp Tử Ngôn sớm đã tự chuẩn bị cho mình xong xuôi đang đứng ở cửa phòng nhìn mình ra vẻ rất người lớn, cười cười vẻ xin lỗi: “Thực xin lỗi cháu, đại khái hôm nay cô đã làm liên lụy đến cháu phải đi học muộn rồi.”
“Không có việc gì đâu ạ.” Nhiếp Tử Ngôn lắc đầu, buồn cười nhìn hai người một lớn một nhỏ đang vội vàng rối lên thành một đoàn.
Mà cả hai mẹ con thật vất vả mới thu thập xong đi xuống lầu thì, kết quả...
“Xe đâu rồi?” Tống Hi vội vàng vừa hỏi quản gia, vừa phân phát bữa ăn sáng cho Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường mà người đầu bếp nữ vừa đưa cho cô.
“Phu nhân, a Trương đã đi ra ngoài đón Trần tiểu thư rồi...” Quản gia nói vẻ khó xử.
Đứng ở bên cạnh, khuôn mặt của Nhiếp Tử Ngôn tái nhợt đi, ngày hôm qua đã có một người là Lý tiểu thư, hôm nay lại đến một người khác là Trần tiểu thư, vậy cái người họ Tống kia đến tột cùng đã để mẹ của cậu ở nơi nào đây! Tuy rằng cậu rất tức giận, nhưng lại cũng không thể làm gì hơn được. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Hi, nhưng chỉ thấy hình như cô không nghe thấy quản gia vừa nói gì thì phải.
“Ông hãy giúp tôi mang chìa khóa xe của tôi đến đây, tôi sẽ tự mình đưa hai đứa trẻ đi đến trường học.” Tống Hi vội vội vàng vàng lôi kéo hai người Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường đi ra ngoài.
“Vâng!” quản gia nghe lệnh vội vàng đi tìm chìa khóa rồi cũng đi ra theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.