Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 25: Đáp trả lại trong bữa tiệc
Tiểu Thanh Tân
09/07/2016
Thân là thiên kim của Nhiếp gia, Nhiếp Tử Vũ không phải là chưa từng tham gia tiệc rượu.
Nhưng bữa tiệc rượu long trọng mà tập trung toàn xã hội thượng lưu rất
có quyền lực và tất cả các siêu sao như vậy thì là lần đầu tiên cô thấy.
Cho nên tự nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy trong lòng rất căng thẳng, bước đi thật cẩn thận, sợ mình xảy ra sai xót gì sẽ khiến cho Lãnh Duy Biệt mất mặt.
Cầm tay cô, Lãnh Duy Biệt cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh ta dừng bước lại, dịu dàng trấn an cô nói: "Không cần căng thẳng, em chỉ cần đi theo anh là được rồi."
Ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt sáng như ngọc của anh ta, Nhiếp Tử Vũ thở phào một cái: "Dạ."
Thấy cô đã thả lỏng không còn nhíu mày nữa, Lãnh Duy Biệt mới đưa cô tới trước bàn tiệc dùng bữa, còn mình thì đi chào hỏi bạn tốt.
Nhìn một bàn toàn thức ăn ngon, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lập tức khá hơn rất nhiều. Không nói hai lời liền cầm cái kẹp thức ăn lên gắp những món mình thích xong, cô đang muốn xoay người tìm chỗ nào yên tĩnh một chút để dùng bữa, thì trước mặt cô vang lên một giọng nói tức giận.
"Sao lại có thể là cô! ?"
Giọng nói bén nhọn chứa đựng sự tức giận, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đi lại, nhất thời hoá đá.
Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Lăng nhăn nhó, đôi mắt đen vừa kinh ngạc vừa tức giận, cô ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ đã trở nên xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, trong mắt bừng lên lửa giận. le^e quyy do^nn
Từ khi Lãnh Duy Biệt bước vào, cô liền chú ý tới anh ta, lại không thể ngờ là bên cạnh anh ta còn có người phụ nữ tóc ngắn, điều khiến cô không thể ngờ tới chính là, người phụ nữ kia lại là kẻ địch của mình Nhiếp Tử Vũ! Nghĩ tới chuyện vì cô ấy mà mình bị nhà trường đuổi học, chỉ có thể nhập học ở một trường bình thường, Quan Lăng lại hận tới nghiến răng nghiến lợi!
Tốt, mình không tìm cô ấy, ngược lại cô ấy lại đưa tới cửa, lúc này mình không chỉnh cô ấy chết, mình nhất định sẽ không bỏ qua!
Nghĩ lại, đôi môi đỏ mọng Quan Lăng nhếch lên, lạnh lùng nói: "Ha, không nghĩ tới một cô gái mồ côi như cô lại xuất hiện ở chỗ này, nói đi, không phải là cô đã lén lút trốn vào trong này đấy chứ?" Cô ta cố ý nói lên thật to, mục đích để bêu xấu cô. le^e quyy do^nn
Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Tử Vũ tối sầm. Cô không lựa chọn im lặng, mà không chịu yếu thế phản bác lại nói: "Tôi nghe bạn bè nói cô chuyển tới một trường công học, nơi đó như thế nào? Nếu như thật sự muốn ở lại, tôi có thể nói với anh Lãnh giúp cô."
"Cô!" Vừa nghe cô ngầm ám chỉ, sắc mặt Quan Lăng đỏ lên, vô cùng tức giận.
Không sợ hãi ánh mắt giết người của cô ta, Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt nói: "Cô không phải là rất biết sử dụng thân phận của mình để doạ nạt người khác hay sao? Vậy bây giờ tôi đang đáp trả lại cô thôi, có gì không được chứ? Mặc dù tôi không phải là con gái ruột của Nhiếp gia nhưng trên danh nghĩa cũng là đại tiểu thư."
Khoé mắt Quan Lăng co giật, cô ta cắn răng nghiến lợi nhìn nụ cười rực rỡ của Nhiếp Tử Vũ nói: "Cô. . . Hôm nay tôi muốn đánh chết loại người đê tiện như cô!" Vừa nói xong đưa tay lên tát cô một cái.
Lúc cái tát kia sắp đánh lên mặt của Nhiếp Tử Vũ, trong mắt cô chợt loé sáng lên, sau đó nghiêng người né tránh, rồi đưa một chân ra.
Bàn tay đánh trượt, dưới chân lại vấp khiến cho cả người Quan Lăng ngã lên bàn đồ ăn.
‘Xoang xoảng’ tiếng chén đĩa trên bàn thức ăn rơi vỡ xuống đất, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Mà Quan Lăng vốn mặc bộ lễ phục màu đỏ, lại dính một miếng bơ ở trên ngực, trên mặt cũng dính đầy chocolate, cả người rất nhếch nhác, nhận lấy không ít tiếng cười khinh thường.
Nhiếp Tử Vũ khóe miệng nở ra một nụ cười đáng đời, xoay người muốn đi khỏi. Nhưng không ngờ tới một khuôn mặt đẹp trai rất tức giận đập vào mắt cô, theo phản xạ đôi mắt trong veo của cô mở to ra, nụ cười cứng đờ trên môi, bởi vì giật mình khiếp sợ mà đĩa đồ ăn ở trên tay rơi xuống đất.
"Nhiếp Tử Vũ, đến cuối cùng thì em đang làm cái gì vậy!"
Cho nên tự nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy trong lòng rất căng thẳng, bước đi thật cẩn thận, sợ mình xảy ra sai xót gì sẽ khiến cho Lãnh Duy Biệt mất mặt.
Cầm tay cô, Lãnh Duy Biệt cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh ta dừng bước lại, dịu dàng trấn an cô nói: "Không cần căng thẳng, em chỉ cần đi theo anh là được rồi."
Ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt sáng như ngọc của anh ta, Nhiếp Tử Vũ thở phào một cái: "Dạ."
Thấy cô đã thả lỏng không còn nhíu mày nữa, Lãnh Duy Biệt mới đưa cô tới trước bàn tiệc dùng bữa, còn mình thì đi chào hỏi bạn tốt.
Nhìn một bàn toàn thức ăn ngon, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lập tức khá hơn rất nhiều. Không nói hai lời liền cầm cái kẹp thức ăn lên gắp những món mình thích xong, cô đang muốn xoay người tìm chỗ nào yên tĩnh một chút để dùng bữa, thì trước mặt cô vang lên một giọng nói tức giận.
"Sao lại có thể là cô! ?"
Giọng nói bén nhọn chứa đựng sự tức giận, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đi lại, nhất thời hoá đá.
Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Lăng nhăn nhó, đôi mắt đen vừa kinh ngạc vừa tức giận, cô ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ đã trở nên xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, trong mắt bừng lên lửa giận. le^e quyy do^nn
Từ khi Lãnh Duy Biệt bước vào, cô liền chú ý tới anh ta, lại không thể ngờ là bên cạnh anh ta còn có người phụ nữ tóc ngắn, điều khiến cô không thể ngờ tới chính là, người phụ nữ kia lại là kẻ địch của mình Nhiếp Tử Vũ! Nghĩ tới chuyện vì cô ấy mà mình bị nhà trường đuổi học, chỉ có thể nhập học ở một trường bình thường, Quan Lăng lại hận tới nghiến răng nghiến lợi!
Tốt, mình không tìm cô ấy, ngược lại cô ấy lại đưa tới cửa, lúc này mình không chỉnh cô ấy chết, mình nhất định sẽ không bỏ qua!
Nghĩ lại, đôi môi đỏ mọng Quan Lăng nhếch lên, lạnh lùng nói: "Ha, không nghĩ tới một cô gái mồ côi như cô lại xuất hiện ở chỗ này, nói đi, không phải là cô đã lén lút trốn vào trong này đấy chứ?" Cô ta cố ý nói lên thật to, mục đích để bêu xấu cô. le^e quyy do^nn
Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Tử Vũ tối sầm. Cô không lựa chọn im lặng, mà không chịu yếu thế phản bác lại nói: "Tôi nghe bạn bè nói cô chuyển tới một trường công học, nơi đó như thế nào? Nếu như thật sự muốn ở lại, tôi có thể nói với anh Lãnh giúp cô."
"Cô!" Vừa nghe cô ngầm ám chỉ, sắc mặt Quan Lăng đỏ lên, vô cùng tức giận.
Không sợ hãi ánh mắt giết người của cô ta, Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt nói: "Cô không phải là rất biết sử dụng thân phận của mình để doạ nạt người khác hay sao? Vậy bây giờ tôi đang đáp trả lại cô thôi, có gì không được chứ? Mặc dù tôi không phải là con gái ruột của Nhiếp gia nhưng trên danh nghĩa cũng là đại tiểu thư."
Khoé mắt Quan Lăng co giật, cô ta cắn răng nghiến lợi nhìn nụ cười rực rỡ của Nhiếp Tử Vũ nói: "Cô. . . Hôm nay tôi muốn đánh chết loại người đê tiện như cô!" Vừa nói xong đưa tay lên tát cô một cái.
Lúc cái tát kia sắp đánh lên mặt của Nhiếp Tử Vũ, trong mắt cô chợt loé sáng lên, sau đó nghiêng người né tránh, rồi đưa một chân ra.
Bàn tay đánh trượt, dưới chân lại vấp khiến cho cả người Quan Lăng ngã lên bàn đồ ăn.
‘Xoang xoảng’ tiếng chén đĩa trên bàn thức ăn rơi vỡ xuống đất, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Mà Quan Lăng vốn mặc bộ lễ phục màu đỏ, lại dính một miếng bơ ở trên ngực, trên mặt cũng dính đầy chocolate, cả người rất nhếch nhác, nhận lấy không ít tiếng cười khinh thường.
Nhiếp Tử Vũ khóe miệng nở ra một nụ cười đáng đời, xoay người muốn đi khỏi. Nhưng không ngờ tới một khuôn mặt đẹp trai rất tức giận đập vào mắt cô, theo phản xạ đôi mắt trong veo của cô mở to ra, nụ cười cứng đờ trên môi, bởi vì giật mình khiếp sợ mà đĩa đồ ăn ở trên tay rơi xuống đất.
"Nhiếp Tử Vũ, đến cuối cùng thì em đang làm cái gì vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.