Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 49: Giải thích rõ
Tiểu Thanh Tân
30/07/2016
"Vũ Vũ, em đang
nói cái gì." Nhiếp Tử Phong phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhăn mày
lại. Sau một ngày căng thẳng và mệt mỏi lại thêm thái độ này của Nhiếp
Tử Vũ thì cảm thấy thật nhức đầu. Nhướn mắt lên "Anh rất mệt mỏi, anh
không muốn ầm ĩ với em nữa, được không?" Anh khép nép van nài nói.
Vừa nghe đến câu anh mệt mỏi! Ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ liên tưởng đến việc anh và người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì. Nhất thời mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
"Anh đi đi, đi đi! Em không cần anh tới, anh cũng không cần thiết phải tới!" Nhiếp Tử Vũ vừa hét, vừa đẩy anh ra phía cửa phòng.
"Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài.
"Nếu mệt mỏi như vậy, thì anh hãy đi ngay đi!" Nhiếp Tử Vũ sử dụng toàn lực đẩy anh ra, nhưng mà hơi sức của mình quá yếu căn bản không đẩy được anh. Trong lòng vô cùng tức giận và chua xót, cô thôi không đẩy anh nữa mà quay lại đấm vào ngực anh.
Nhiếp Tử Phong ngăn lại không được, tâm tình cả ngày bị đè nén nhất thời bực lên, anh nhịn không được quát lên một tiếng. "Đủ rồi, đừng náo loạn nữa!" Bàn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thật chặt, lạnh nhạt nói: "Đến cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra với em vậy!"
Bởi vì anh đột nhiên nổi giận, Nhiếp Tử Tũ rất kinh ngạc, nước mắt bỗng chốc như hồng thuỷ trào ra, không thể dừng lại được.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung nhìn vẻ mặt không vui của anh, tim đau nhói, liền khóc rống lên.
Thấy bộ dạng cô khóc như ruột gan đứt ra từng khúc, trong lòng Nhiếp Tử Phong cũng nhói lên. Trong mắt hiện lên vẻ áy náy, anh lập tức ý thức được mình đã lỡ lời rồi.
"Vũ Vũ. . ." Anh lấy giọng nói thật dịu dàng gọi, đưa tay lên muốn lau nước mắt trên mặt cô. Nhưng mà cô lại nghiêng người đi, từ chối sự đụng chạm của anh. "Nói cho anh biết, tại sao lại khóc như vậy?" Giọng nói của anh mềm xuống, cố gắng hiểu rõ vấn đề. d,0dylq.d
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chẳng những không nín khóc được mà ngược lại càng khóc nhiều hơn.
Cô bặm môi, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt mạnh mẽ lên án nhìn vào mắt Nhiếp Tử Phong lại thấy bộ dạng uất ức của mình trong ánh mắt anh, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Anh lừa em! Thật đáng chết anh lại lừa em!"
Nghe được giọng điệu tràn đầy phẫn uất của cô, Nhiếp Tử phong sửng sốt, thân thể cứng ngắc.
"Lừa em?" Chân mày đang nhíu chặt vì đáp án này mà càng nhíu chặt hơn. Cả ngày anh ở trong phòng làm việc xử lý công việc, trừ lúc trưa ra ngoài dùng cơm, chẳng lẽ. . . Nghĩ tới đây, đôi mắt đen của Nhiếp Tử Phong thoáng qua một chút bất an. d,0dylq.d
"Phụ nữ, en nhìn thấy anh và một người phụ nữ ôm ôm ấp ấp đi vào quán café, nhưng mà anh lại nói dối em là anh đang ở trong phòng làm việc!" Nói xong, Nhiếp Tử Vũ uất ức cắn chặt răng, bộ dáng thê thảm tới mức đừng có nhắc tới.
Quả nhiên!
Nhiếp Tử Phong trợn mắt một cái, khi anh nghe được những lời ‘lừa em’ cũng đã nghĩ tới chuyện này.
"Vũ Vũ, em khóc như vậy là bởi vì anh lừa em sao?" Lông mày đang nhíu chặt của Nhiếp Tử Phong buông lỏng một chút, vẻ mặt bình tĩnh đã khôi phục lại.
Nhìn anh giống như không có chuyện gì xảy ra, còn mình thì kích động như vậy tạo thành vẻ đối lập, Nhiếp Tử Vũ nhất thời nổi giận. "Anh còn không có gì để giải thích hay sao!" Cô tận mắt chứng kiến anh và người phụ nữ kia ghé sát thì thầm to nhỏ.
"Dĩ nhiên." Nhiếp Tử Phong cười to, trong nụ cười lộ ra vẻ thoải mái: "Bởi vì người phụ nữ kia là Sinja."
"Sinja?" Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cái tên này sao nghe quen quen.
"Em quên rồi à? Sinja là em họ của anh, lúc nhỏ thường trêu chọc em đó." Nhiếp Tử Phong giải thích xong, vòng tay qua hông cô nhốt cô vào trong lòng mình, nhéo cái mũi cô một cái: "Ngay cả cô ấy em cũng ăn dấm chua sao?"
Nghe anh giải thích xong, Nhiếp Tử Vũ hiểu ra. Nhìn ánh mắt chế nhạo của anh, cô có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
"Nhưng mà do anh lừa em, đó là sự thật không chối cãi được." Cô chết sống không thừa nhận sai lầm của mình.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười một tiếng: "Đó là bởi vì anh sợ em lại đòi tới đưa cơm cho anh, không nghĩ tới lại bị em hiểu lầm như vậy."
"Anh không thích em đưa cơm tới cho anh?" Nhiếp Tử Vũ không vui.
"Hả. . . Cũng không phải như vậy." Nếu như là đưa cơm của đầu bếp làm tới thì còn được, nhưng nếu như tự cô xuống bếp thì lại là chuyện khác rồi.
Nói tới chỗ này, Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, nói: "Lần sau bất kể như thế nào cũng không được phép nói dối em nữa!"
"Ừ." Ngay sau đó trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Vừa nghe đến câu anh mệt mỏi! Ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ liên tưởng đến việc anh và người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì. Nhất thời mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
"Anh đi đi, đi đi! Em không cần anh tới, anh cũng không cần thiết phải tới!" Nhiếp Tử Vũ vừa hét, vừa đẩy anh ra phía cửa phòng.
"Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài.
"Nếu mệt mỏi như vậy, thì anh hãy đi ngay đi!" Nhiếp Tử Vũ sử dụng toàn lực đẩy anh ra, nhưng mà hơi sức của mình quá yếu căn bản không đẩy được anh. Trong lòng vô cùng tức giận và chua xót, cô thôi không đẩy anh nữa mà quay lại đấm vào ngực anh.
Nhiếp Tử Phong ngăn lại không được, tâm tình cả ngày bị đè nén nhất thời bực lên, anh nhịn không được quát lên một tiếng. "Đủ rồi, đừng náo loạn nữa!" Bàn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thật chặt, lạnh nhạt nói: "Đến cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra với em vậy!"
Bởi vì anh đột nhiên nổi giận, Nhiếp Tử Tũ rất kinh ngạc, nước mắt bỗng chốc như hồng thuỷ trào ra, không thể dừng lại được.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung nhìn vẻ mặt không vui của anh, tim đau nhói, liền khóc rống lên.
Thấy bộ dạng cô khóc như ruột gan đứt ra từng khúc, trong lòng Nhiếp Tử Phong cũng nhói lên. Trong mắt hiện lên vẻ áy náy, anh lập tức ý thức được mình đã lỡ lời rồi.
"Vũ Vũ. . ." Anh lấy giọng nói thật dịu dàng gọi, đưa tay lên muốn lau nước mắt trên mặt cô. Nhưng mà cô lại nghiêng người đi, từ chối sự đụng chạm của anh. "Nói cho anh biết, tại sao lại khóc như vậy?" Giọng nói của anh mềm xuống, cố gắng hiểu rõ vấn đề. d,0dylq.d
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chẳng những không nín khóc được mà ngược lại càng khóc nhiều hơn.
Cô bặm môi, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt mạnh mẽ lên án nhìn vào mắt Nhiếp Tử Phong lại thấy bộ dạng uất ức của mình trong ánh mắt anh, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Anh lừa em! Thật đáng chết anh lại lừa em!"
Nghe được giọng điệu tràn đầy phẫn uất của cô, Nhiếp Tử phong sửng sốt, thân thể cứng ngắc.
"Lừa em?" Chân mày đang nhíu chặt vì đáp án này mà càng nhíu chặt hơn. Cả ngày anh ở trong phòng làm việc xử lý công việc, trừ lúc trưa ra ngoài dùng cơm, chẳng lẽ. . . Nghĩ tới đây, đôi mắt đen của Nhiếp Tử Phong thoáng qua một chút bất an. d,0dylq.d
"Phụ nữ, en nhìn thấy anh và một người phụ nữ ôm ôm ấp ấp đi vào quán café, nhưng mà anh lại nói dối em là anh đang ở trong phòng làm việc!" Nói xong, Nhiếp Tử Vũ uất ức cắn chặt răng, bộ dáng thê thảm tới mức đừng có nhắc tới.
Quả nhiên!
Nhiếp Tử Phong trợn mắt một cái, khi anh nghe được những lời ‘lừa em’ cũng đã nghĩ tới chuyện này.
"Vũ Vũ, em khóc như vậy là bởi vì anh lừa em sao?" Lông mày đang nhíu chặt của Nhiếp Tử Phong buông lỏng một chút, vẻ mặt bình tĩnh đã khôi phục lại.
Nhìn anh giống như không có chuyện gì xảy ra, còn mình thì kích động như vậy tạo thành vẻ đối lập, Nhiếp Tử Vũ nhất thời nổi giận. "Anh còn không có gì để giải thích hay sao!" Cô tận mắt chứng kiến anh và người phụ nữ kia ghé sát thì thầm to nhỏ.
"Dĩ nhiên." Nhiếp Tử Phong cười to, trong nụ cười lộ ra vẻ thoải mái: "Bởi vì người phụ nữ kia là Sinja."
"Sinja?" Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cái tên này sao nghe quen quen.
"Em quên rồi à? Sinja là em họ của anh, lúc nhỏ thường trêu chọc em đó." Nhiếp Tử Phong giải thích xong, vòng tay qua hông cô nhốt cô vào trong lòng mình, nhéo cái mũi cô một cái: "Ngay cả cô ấy em cũng ăn dấm chua sao?"
Nghe anh giải thích xong, Nhiếp Tử Vũ hiểu ra. Nhìn ánh mắt chế nhạo của anh, cô có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
"Nhưng mà do anh lừa em, đó là sự thật không chối cãi được." Cô chết sống không thừa nhận sai lầm của mình.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười một tiếng: "Đó là bởi vì anh sợ em lại đòi tới đưa cơm cho anh, không nghĩ tới lại bị em hiểu lầm như vậy."
"Anh không thích em đưa cơm tới cho anh?" Nhiếp Tử Vũ không vui.
"Hả. . . Cũng không phải như vậy." Nếu như là đưa cơm của đầu bếp làm tới thì còn được, nhưng nếu như tự cô xuống bếp thì lại là chuyện khác rồi.
Nói tới chỗ này, Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, nói: "Lần sau bất kể như thế nào cũng không được phép nói dối em nữa!"
"Ừ." Ngay sau đó trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.