Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 192: Không có quan hệ gì
Tiểu Thanh Tân
03/02/2017
Editor: Táo đỏ phố núi
Sau khi Nhiếp Tử Phong giải thích một hồi, lúc này sắc mặt của mọi người mới tốt hơn một chút, chân mày nhíu chặt dần dần cũng giãn ra.
“Câu chuyện giống y như những tình tiết trong truyện ngôn tình.” Đây là lời nhận xét của An Hỉ. Điều này cũng giải thích vì sao khi anh ta nhìn thấy Vũ Vũ lại kích động như vậy, thậm chí không tìm được cô ấy còn uy hiếp bọn họ, có thể thấy được anh ta yêu Vũ Vũ thật lòng như thế nào!
“Nói như vậy, cháu đối với Vũ Vũ là lâu ngày sinh tình à?” Sau khi biết được mối quan hệ của Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ, thái độ của mẹ An đối với anh tốt hơn rất nhiều, tự nhiên giọng điệu cũng dịu dàng hơn. “Vũ Vũ à, có một người yêu tốt như vậy, tại sao còn muốn bỏ nhà trốn đi chứ!” Bọn họ còn tưởng rằng cô là cô gái đi làm công bị người ta lừa gạt không có nhà để về, cho nên mới chứa chấp cô, không ngờ cô lại là con nhà giàu, hơn nữa lại còn có một người yêu biết săn sóc như vậy, thực sự là không thể ngờ được!
“Đúng vậy! Hai người có giận dỗi như thế nào cũng không thể xúc động bỏ nhà đi được, tại sao có thể lấy đứa nhỏ ra để đùa chứ, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao đây.” Ba An cũng vậy, chưa hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành đã hiểu lầm Nhiếp Tử Vũ.
Thoáng một cái, tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người của Nhiếp Tử Vũ, nhất thời, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể ngơ ngác nhìn vẻ mặt không vui của mọi người, mà không nói nên lời.
Người khác có thể không nhận ra được sự khác thường của Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà Nhiếp Tử Phong liếc một cái đã nhìn thấy người cô đang run rẩy, môi mỏng mím chặt lại, cho thấy trong lòng của cô đang rất tức giận.
Anh chưa từng nghĩ tới dăm ba câu giải thích của mình lại khiến cho bọn họ liên tưởng tới lý do cô bỏ đi, nhất thời, một cảm giác áy náy xâm chiếm lòng của anh. Giữa lúc anh muốn mở miệng giải thích, thì Nhiếp Tử Vũ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lại lên tiếng.
“Con và anh ấy không có bất cứ mối quan hệ nào hết.” Giọng nói trong trẻo kia vang lên vô cùng kiên định, trong ánh mắt đen láy kia chợt hiện lên sự lạnh lùng. Ánh mắt đó của cô dừng lại trên người của Nhiếp Tử Phong, một tia đau lòng chợt lóe lên. Như là sợ mọi người không nghe rõ, Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng lặp lại một lần nữa. “Sau khi chúng ta đã giải trừ mối quan hệ nhận nuôi thì anh đã không không còn là anh trai của em nữa, hơn nữa nếu như em nhớ không nhầm, tám tháng trước chúng ta đã chia tay rồi!”
Câu nói này của Nhiếp Tử Vũ không thể nghi ngờ chính là một quả bom thả vào đáy lòng của mọi người, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đôi mắt thâm thúy rõ ràng hiện lên sự đau khổ, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng đau như dao cắt.
“Nếu như anh nhớ không lầm, em chưa bao giờ nói với anh hai chữ chia tay, hơn nữa anh cũng không hề đồng ý chia tay.”
Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ run lên, đột nhiên ánh mắt cụp xuống. “Có phải chỉ cần em nói hai chữ kia, thì anh sẽ không quấn lấy em nữa không? Được rồi, bây giờ em sẽ…”
Nhưng mà cô chưa nói hết một câu, thì Nhiếp Tử Phong đã lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô.
“Đủ rồi!” Nhíu chặt chân mày lại, anh dùng ánh mắt thống khổ nhìn Nhiếp Tử Vũ đang muốn nói ra khỏi miệng, hai tay thả hai bên nắm chặt lại thành quyền. Anh dùng ánh mắt kiên định nhìn Nhiếp Tử Vũ, ánh mắt kia giống như muốn nói: Cho dù em có nói, thì cũng không có khả năng anh sẽ buông tha cho em!
Một lát sau, dưới ánh mắt kiên định của anh, Nhiếp Tử Vũ đành phải khép miệng lại với vẻ mặt tâm không cam, tình không nguyện.
Bầu không khí trở nên căng thẳng khác thường, ngoại trừ hai người Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp tử Phong đang đối diện nhìn nhau, thì những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau. Không người nào mở miệng, bởi vì không ai biết phải phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này như thế nào…
Sự trầm mặc lan tràn ra, không ngừng lan rộng.
Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy vô cùng áp lực dưới tầm mắt của Nhiếp Tử Phong, sắp không nhịn nổi muốn té xỉu, thì trợ lý của Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh ghé sát vào tai anh nói mấy câu, khiến cho anh thu hồi lại tầm mắt của mình.
Sau khi Nhiếp Tử Phong giải thích một hồi, lúc này sắc mặt của mọi người mới tốt hơn một chút, chân mày nhíu chặt dần dần cũng giãn ra.
“Câu chuyện giống y như những tình tiết trong truyện ngôn tình.” Đây là lời nhận xét của An Hỉ. Điều này cũng giải thích vì sao khi anh ta nhìn thấy Vũ Vũ lại kích động như vậy, thậm chí không tìm được cô ấy còn uy hiếp bọn họ, có thể thấy được anh ta yêu Vũ Vũ thật lòng như thế nào!
“Nói như vậy, cháu đối với Vũ Vũ là lâu ngày sinh tình à?” Sau khi biết được mối quan hệ của Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ, thái độ của mẹ An đối với anh tốt hơn rất nhiều, tự nhiên giọng điệu cũng dịu dàng hơn. “Vũ Vũ à, có một người yêu tốt như vậy, tại sao còn muốn bỏ nhà trốn đi chứ!” Bọn họ còn tưởng rằng cô là cô gái đi làm công bị người ta lừa gạt không có nhà để về, cho nên mới chứa chấp cô, không ngờ cô lại là con nhà giàu, hơn nữa lại còn có một người yêu biết săn sóc như vậy, thực sự là không thể ngờ được!
“Đúng vậy! Hai người có giận dỗi như thế nào cũng không thể xúc động bỏ nhà đi được, tại sao có thể lấy đứa nhỏ ra để đùa chứ, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao đây.” Ba An cũng vậy, chưa hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành đã hiểu lầm Nhiếp Tử Vũ.
Thoáng một cái, tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người của Nhiếp Tử Vũ, nhất thời, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể ngơ ngác nhìn vẻ mặt không vui của mọi người, mà không nói nên lời.
Người khác có thể không nhận ra được sự khác thường của Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà Nhiếp Tử Phong liếc một cái đã nhìn thấy người cô đang run rẩy, môi mỏng mím chặt lại, cho thấy trong lòng của cô đang rất tức giận.
Anh chưa từng nghĩ tới dăm ba câu giải thích của mình lại khiến cho bọn họ liên tưởng tới lý do cô bỏ đi, nhất thời, một cảm giác áy náy xâm chiếm lòng của anh. Giữa lúc anh muốn mở miệng giải thích, thì Nhiếp Tử Vũ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lại lên tiếng.
“Con và anh ấy không có bất cứ mối quan hệ nào hết.” Giọng nói trong trẻo kia vang lên vô cùng kiên định, trong ánh mắt đen láy kia chợt hiện lên sự lạnh lùng. Ánh mắt đó của cô dừng lại trên người của Nhiếp Tử Phong, một tia đau lòng chợt lóe lên. Như là sợ mọi người không nghe rõ, Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng lặp lại một lần nữa. “Sau khi chúng ta đã giải trừ mối quan hệ nhận nuôi thì anh đã không không còn là anh trai của em nữa, hơn nữa nếu như em nhớ không nhầm, tám tháng trước chúng ta đã chia tay rồi!”
Câu nói này của Nhiếp Tử Vũ không thể nghi ngờ chính là một quả bom thả vào đáy lòng của mọi người, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đôi mắt thâm thúy rõ ràng hiện lên sự đau khổ, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng đau như dao cắt.
“Nếu như anh nhớ không lầm, em chưa bao giờ nói với anh hai chữ chia tay, hơn nữa anh cũng không hề đồng ý chia tay.”
Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ run lên, đột nhiên ánh mắt cụp xuống. “Có phải chỉ cần em nói hai chữ kia, thì anh sẽ không quấn lấy em nữa không? Được rồi, bây giờ em sẽ…”
Nhưng mà cô chưa nói hết một câu, thì Nhiếp Tử Phong đã lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô.
“Đủ rồi!” Nhíu chặt chân mày lại, anh dùng ánh mắt thống khổ nhìn Nhiếp Tử Vũ đang muốn nói ra khỏi miệng, hai tay thả hai bên nắm chặt lại thành quyền. Anh dùng ánh mắt kiên định nhìn Nhiếp Tử Vũ, ánh mắt kia giống như muốn nói: Cho dù em có nói, thì cũng không có khả năng anh sẽ buông tha cho em!
Một lát sau, dưới ánh mắt kiên định của anh, Nhiếp Tử Vũ đành phải khép miệng lại với vẻ mặt tâm không cam, tình không nguyện.
Bầu không khí trở nên căng thẳng khác thường, ngoại trừ hai người Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp tử Phong đang đối diện nhìn nhau, thì những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau. Không người nào mở miệng, bởi vì không ai biết phải phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này như thế nào…
Sự trầm mặc lan tràn ra, không ngừng lan rộng.
Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy vô cùng áp lực dưới tầm mắt của Nhiếp Tử Phong, sắp không nhịn nổi muốn té xỉu, thì trợ lý của Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh ghé sát vào tai anh nói mấy câu, khiến cho anh thu hồi lại tầm mắt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.