Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 65: Ngăn cản một nhát dao giúp cô
Tiểu Thanh Tân
14/08/2016
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lãnh Duy Biệt xong, Nhiếp Tử Phong rất nhanh chạy tới chỗ mà Nhiếp Tử Vũ mất tích, ở những khu vực lân cận trên đường đều có camera giám sát, cuối cùng đem phạm vi thu hẹp lại, rồi sau một thời gian tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ của Nhiếp Tử Vũ.
Trong đôi mắt ngăm đen của Nhiếp Tử Phong phản chiếu ra hình ảnh khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ đang khóc, vì thế trong lòng cảm thấy gấp gáp.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh đã đến chậm." Trong lòng anh vô cùng áy náy nói xin lỗi, sau khi ánh mắt anh nhìn thấy dấu tay đỏ tươi trên má của cô, trong mắt nhất thời dấy lên một cơn tức giận: "Ông ta dám đánh em nữa sao?" Vừa nói, anh vừa đau lòng muốn sờ lên, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại đột nhiên tránh sang một bên, né tránh đụng chạm của anh.
Trong lòng, vô cùng khổ sở. Cô rất muốn cứ như vậy mà nhào vào lòng của anh, uất ức khóc một trận. Nhưng khi cô chú ý thấy sự thâm tình kia trong mắt của anh, cô lui bước. Tối hôm qua những lời nói của mẹ Nhiếp vẫn còn văng vẳng bên tai của cô, kìm chế nhất cử nhất động của cô, khiến cho cô không thể hành động mà không suy nghĩ được.
Không nhìn vẻ bi thương từ đáy mắt của Nhiếp Tử Phong, lạnh nhạt nói: "Em không sao." Nói xong, cô lau nước mắt trên mặt đi.
"Làm sao mà không sao được!" Thấy bộ dạng lạnh nhạt của cô, Nhiếp Tử Phong nói: "Vũ Vũ ngoan, bây giờ không phải là là lúc cậy mạnh, coi như em muốn gây chuyện với anh, thì để về nhà hãy gây được không?" Anh dịu dàng trấn an nói, đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô.
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong không ngờ được là, động tác đơn giản này lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ hét lên thất thanh.
"Anh đừng đụng chạm vào em!" Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt rút tay của mình ra. Tay của cô đã bị người đàn ông kia chạm qua, không còn sạch sẽ nữa. Cô liều mạng chà xát xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Nhiếp Tử Phong, lúc này cô mới ý thức được mình đã khiến cho anh bị tổn thương.
"Nếu Vũ Vũ không có chuyện gì, vậy trước hết chúng ta hãy xử lý hai người đàn ông này đã." Đứng ở một bên, nãy giờ im lặng nhìn hai người Lãnh Duy Biệt lên tiếng đề nghị: "Vũ Vũ, trước khi cảnh sát tới, em muốn trừng phạt bọn chúng như thế nào?" Lãnh Duy Biệt nói xong, dùng chân đá đá người đàn ông đang nằm dưới đất.
"Em. . ." Nhiếp Tử Vũ tức cười, cô nhìn người đàn ông đã làm tổn thương mình, nghĩ tới chủ mưu của vở kịch này, một hồi lâu vẫn quyết định thôi. "Đi thôi, em không muốn đợi ở đây nữa." Có cái nhược điểm này, sau này Quan Duyệt không nên ra tay đối phó với cô mới đúng.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ đứng lên. Đang lúc muốn đi vòng qua người đàn ông để đi ra ngoài, người đàn ông vốn đã bất tỉnh nhân sự vậy mà lại lồm cồm bò dậy.
"Con đàn bà thối tha, nếu tao không sống được, vậy thì mày đừng hòng được sống!" Người đàn ông gào lên một tiếng, rút con dao từ sau lưng ra, đâm tới hướng của Nhiếp Tử Vũ.
"Vũ Vũ, cẩn thận!"
Giọng nói lo lắng của Lãnh Duy Biệt nhắc nhở bên tai nhưng mà Nhiếp Tử Vũ bị sợ đột ngột tới mức ngây người ra.
Ánh sáng phản chiếu lên con dao sáng chói, giờ phút này, Nhiếp Tử Vũ không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Khi con dao còn cách mình không tới một mét, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng một nhát kia, thì có một bàn tay chụp lấy cô, trong nháy mắt đem cô vào một lồng ngực kiên cố.
Tiếng dao cắm vào người vang lên, nhưng không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ mở mắt ra, thấy người ngăn cản cho mình là Nhiếp Tử Phong.
Gương mặt vẫn tuấn lãng như cũ, chẳng qua là giờ phút này sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng thoáng qua một chút bất an, khi cô liếc thấy vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông ở sau lưng của Nhiếp Tử Phong thì hiểu ra tất cả.
"Không!"
Kèm theo tiếng hét chói tai của Nhiếp Tử Vũ, thì Nhiếp Tử phong cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó ngã nhào vào cô. . .
Trong đôi mắt ngăm đen của Nhiếp Tử Phong phản chiếu ra hình ảnh khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ đang khóc, vì thế trong lòng cảm thấy gấp gáp.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh đã đến chậm." Trong lòng anh vô cùng áy náy nói xin lỗi, sau khi ánh mắt anh nhìn thấy dấu tay đỏ tươi trên má của cô, trong mắt nhất thời dấy lên một cơn tức giận: "Ông ta dám đánh em nữa sao?" Vừa nói, anh vừa đau lòng muốn sờ lên, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại đột nhiên tránh sang một bên, né tránh đụng chạm của anh.
Trong lòng, vô cùng khổ sở. Cô rất muốn cứ như vậy mà nhào vào lòng của anh, uất ức khóc một trận. Nhưng khi cô chú ý thấy sự thâm tình kia trong mắt của anh, cô lui bước. Tối hôm qua những lời nói của mẹ Nhiếp vẫn còn văng vẳng bên tai của cô, kìm chế nhất cử nhất động của cô, khiến cho cô không thể hành động mà không suy nghĩ được.
Không nhìn vẻ bi thương từ đáy mắt của Nhiếp Tử Phong, lạnh nhạt nói: "Em không sao." Nói xong, cô lau nước mắt trên mặt đi.
"Làm sao mà không sao được!" Thấy bộ dạng lạnh nhạt của cô, Nhiếp Tử Phong nói: "Vũ Vũ ngoan, bây giờ không phải là là lúc cậy mạnh, coi như em muốn gây chuyện với anh, thì để về nhà hãy gây được không?" Anh dịu dàng trấn an nói, đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô.
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong không ngờ được là, động tác đơn giản này lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ hét lên thất thanh.
"Anh đừng đụng chạm vào em!" Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt rút tay của mình ra. Tay của cô đã bị người đàn ông kia chạm qua, không còn sạch sẽ nữa. Cô liều mạng chà xát xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Nhiếp Tử Phong, lúc này cô mới ý thức được mình đã khiến cho anh bị tổn thương.
"Nếu Vũ Vũ không có chuyện gì, vậy trước hết chúng ta hãy xử lý hai người đàn ông này đã." Đứng ở một bên, nãy giờ im lặng nhìn hai người Lãnh Duy Biệt lên tiếng đề nghị: "Vũ Vũ, trước khi cảnh sát tới, em muốn trừng phạt bọn chúng như thế nào?" Lãnh Duy Biệt nói xong, dùng chân đá đá người đàn ông đang nằm dưới đất.
"Em. . ." Nhiếp Tử Vũ tức cười, cô nhìn người đàn ông đã làm tổn thương mình, nghĩ tới chủ mưu của vở kịch này, một hồi lâu vẫn quyết định thôi. "Đi thôi, em không muốn đợi ở đây nữa." Có cái nhược điểm này, sau này Quan Duyệt không nên ra tay đối phó với cô mới đúng.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ đứng lên. Đang lúc muốn đi vòng qua người đàn ông để đi ra ngoài, người đàn ông vốn đã bất tỉnh nhân sự vậy mà lại lồm cồm bò dậy.
"Con đàn bà thối tha, nếu tao không sống được, vậy thì mày đừng hòng được sống!" Người đàn ông gào lên một tiếng, rút con dao từ sau lưng ra, đâm tới hướng của Nhiếp Tử Vũ.
"Vũ Vũ, cẩn thận!"
Giọng nói lo lắng của Lãnh Duy Biệt nhắc nhở bên tai nhưng mà Nhiếp Tử Vũ bị sợ đột ngột tới mức ngây người ra.
Ánh sáng phản chiếu lên con dao sáng chói, giờ phút này, Nhiếp Tử Vũ không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Khi con dao còn cách mình không tới một mét, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng một nhát kia, thì có một bàn tay chụp lấy cô, trong nháy mắt đem cô vào một lồng ngực kiên cố.
Tiếng dao cắm vào người vang lên, nhưng không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ mở mắt ra, thấy người ngăn cản cho mình là Nhiếp Tử Phong.
Gương mặt vẫn tuấn lãng như cũ, chẳng qua là giờ phút này sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng thoáng qua một chút bất an, khi cô liếc thấy vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông ở sau lưng của Nhiếp Tử Phong thì hiểu ra tất cả.
"Không!"
Kèm theo tiếng hét chói tai của Nhiếp Tử Vũ, thì Nhiếp Tử phong cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó ngã nhào vào cô. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.