Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu
Chương 96: Nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta
Tiểu Thanh Tân
21/09/2016
Hôm sau, Nhiếp Tử Vũ
liền nói với mẹ Nhiếp chuyện dọn ra sống ở bên ngoài, nhưng mà mẹ Nhiếp
nhất định không chịu đồng ý. Mẹ Nhiếp ngại ngùng nói xin lỗi, sau đó cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện như vừa rồi nữa, sau đó dùng chuyện này
cầu xin cô không cần dọn ra ngoài. Vì bất đắc dĩ, Nhiếp Tử Vũ cũng đành
không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng cũng bắt đầu từ hôm đó, Nhiếp Tử Vũ đi sớm về trễ, thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng đâu. Có lúc cô sẽ đi gặp bạn cũ ôn chuyện hoặc đi ngắm cảnh ở xung quanh, hoặc là đi ăn những món ăn ngon mà ở Mỹ không có, lâu lắm rồi cô không được ăn, hoặc là cô tình nguyện ngồi ngẩn người trong quán cà phê cả ngày cũng không muốn về nhà họ Nhiếp.
Một ngày nào đó, nhà họ Nhiếp - -
Cũng không biết vì sao khi trời bắt đầu sáng, trên người của Nhiếp Tử Vũ liền đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, tất cả đều có vết máu ứ đọng. Vì vậy, Lãnh Duy Biệt vô cùng đau lòng. Muốn huỷ bỏ cuộc họp.
Có lẽ những người khác sẽ cho vết thương của cô chỉ là vô tình, chỉ có Nhiếp Tử Vũ mới hiểu rõ, vết thương này của cô là do có người cố ý tạo thành...
※
Trong thư phòng ở lầu hai, cửa được đẩy ra, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Anh đã để xảy ra chuyện gì? Không phải tôi đã nói anh hãy nhanh chóng giải quyết con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ sao? Tại sao anh chỉ gây cho nó chút vết thương như vậy? Tôi đã đưa cho anh bao nhiêu tiền như vậy, mấy người là đồ ăn hại sao?!" Mấy câu chất vấn liên tiếp vang lên.
"Phải làm cho dứt khoát một chút! Giống như năm đó các người đã ngộ sát Nhiếp Tử Phong vậy, ra tay độc ác, không chút nhân từ nào, có nghe không!" Nói xong, nét mặt của cô ta dần dần trở nên hung dữ và độc ác, trong mắt xẹt qua tia khát máu: "Làm sạch sẽ vào, đừng để lưu lại bất kỳ chút dấu vết nào cho tôi! Đừng để giống như ba năm trước, để cho người ta túm được đưa tới đồn cảnh sát, nếu tôi không có người quen biết, thì bây giờ các người vẫn còn đang ăn cơm tù!"
Nghe thấy đầu bên kia đã cam kết và bảo đảm không biết bao nhiêu lần, trong lòng Quan Duyệt mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng cô ta rất thông minh, nên không dám buông lỏng, tiếp tục nói: "Nhưng nếu ngày mai tôi vẫn nhìn thấy cô ta, thì số tiền tôi hứa sẽ bị trừ đi một nửa, có biết chưa!"
Giọng nói ngoan độc sau khi nói xong, lúc này Quan Duyệt mới "cạch" một tiếng gấp điện thoại lại.
Nhìn điện thoại di động đã đóng lại, Quan Duyệt nở ra nụ cười âm hiểm và máu lạnh.
Ngu ngốc!
Nhưng mà nếu như tìm người khác thì rất phiền phức, mà Nhiếp Tử Phong lại nhiều lần nhắc đi nhắc lại vụ hủy bỏ hôn ước với cô ta, nên cô ta đành phải vất vả nhiều lần đi tới đồn cảnh sát, nhờ người quen giúp đỡ để đưa hai người đã giúp cô ta ba năm trước ra tù.
Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cất điện thoại di động đi, nhanh chóng thay đổi nét mặt. Lúc đang muốn xoay người đi xuống dưới lầu để lấy lòng lão phu nhân, trong nháy mắt quay người lại kia, cô nhìn thấy một đôi mắt ở ngoài cửa đang nhìn thẳng vào cô ta với ánh mắt khiếp sợ, trong nháy mắt cả người cô ta đông cứng ngay tại chỗ.
Không khí bên trong thư phòng nặng nề tới cực điểm.
"Bà... " Một tay ôm ngực, sắc mặt Quan Duyệt trắng bệch. Nhìn đối phương từ từ mở cửa ra, lộ cả khuôn mặt, Quan Duyệt sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nuốt nước miếng một cái, một lúc lâu sau mới nói ra được một câu: "Bà... Bà... Bà tới đây từ lúc... nào... "
Bà ta đột ngột xuất hiện, lại bị tiếng hét giận dữ của cô ta làm cho kinh ngạc và sợ hãi, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn, một lát sau, lão phu nhân nhìn chằm chằm vào cô ta, từ miệng thốt ra một câu:
"Cũng đã lâu rồi, đủ để nghe được tất cả đoạn đối thoại của cháu!"
Nghe vậy, tất cả những suy nghĩ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói, đầu óc trở nên trống rỗng. Một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng kịp muốn giải thích cái gì đó nhưng lời nói của lão phu nhân khiến cho những lời cô ta định nói ngăn lại ở cổ họng.
"Duyệt Nhi, bà chưa từng nghĩ cháu là loại người như vậy." Bà ta vốn định đi lên lầu để nhờ cô ta tra chút tài liệu giúp mình, nhưng không ngờ lại nghe được chuyện cô ta thuê người để đi giết người. Lão phu nhân không khỏi đau lòng, lắc đầu một cái, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng.
Bởi vì là bạn thân với bà nội của cô ta, cho nên mới yêu thương cô ta như cháu gái ruột. Vậy mà bà ta không ngờ được một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng hiền lành nhưng lại có lòng dạ độc ác như vậy, bà ta đã vô cùng thất vọng.
Nghĩ tới đây, lão phu nhân không khỏi run run, cảm giác thật sợ hãi.
"Không, bà nội hãy nghe cháu giải thích, chuyện không phải như bà đã nghe đâu." Một người quan trọng luôn ủng hộ cô ta, cho dù như thế nào Quan Duyệt cũng không để mất đi được. Cho nên cô ta vội vàng giải thích, nhưng lão phu nhân lại nhẫn tâm một lần nữa cắt đứt lời của cô ta.
"Bà muốn đem chuyện này nói cho Tử Phong. " Vừa nói xong liền xoay người sang chỗ khác.
"Không, không được!" Vừa nghe đến chuyện bà ta muốn đem chuyện này nói lại cho Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt sợ tới mức vội vàng chạy lại ngăn cản ở trước mặt của bà ta, cản trở đường đi của bà ta. "Bà nội, bà đừng như vậy, cháu biết là cháu đã sai lầm rồi, cháu sẽ nói họ dừng tay ngay lập tức có được không? Cháu van xin bà đừng nói lại cho Tử Phong." Nói xong, cô ta nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt.
Nhìn sang, trên gương mặt xinh đẹp của Quan Duyệt hiện đầy vẻ lo lắng kèm theo một chút hung ác.
"Bà nội, không phải bà cũng rất ghét cô ta sao? Cháu giải quyết cô ta rồi, đối với hai người chúng ta đều tốt không phải sao?" Không hề biết mình đã làm một chuyện sai trái, Quan Duyệt nói tiếp: "Hơn nữa, không phải cô ta có cái gì đó với Tử Phong sao, là do cô ta cố tình bám lấy Tử Phong, hoàn toàn đoạt lấy anh ấy từ cháu, bà có biết không?"
Cô ta cố ý bẻ cong sự thật, rồi quan sát sắc mặt của lão phu nhân. Vốn cho là bà ta ít nhiều gì cũng hiểu được nguyên nhân tại sao mình làm như vậy, nhưng không ngờ bà ta lại cố chấp lắc đầu.
Hôm đó Nhiếp Tử Phong đã lên tiếng tố cáo, khiến cho bà ta suy nghĩ một ngày, cũng nhận ra được sai lầm của mình, không nên căn cứ vào nơi người ta sinh ra để kết luận nhân cách của một người. Ví dụ như bây giờ, bà ta cho cô ta là một người ưu tú, không ngờ lại có lòng dạ ác độc như vậy...
Nghĩ tới đây, lão phu nhân càng trên áy náy với Nhiếp Tử Vũ vì những chuyện mình đã làm.
Nhìn lão phu nhân ngày thường vẫn luôn rất yêu quý mình, luôn lộ ra vẻ mặt hiền lành giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc và lạnh lùng nhìn mình, cả người của Quan Duyệt run rẩy. Cô ta còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, lão phu nhân đã nói bằng giọng điệu trách cứ.
"Làm sao cháu có thể làm như vậy đối với Vũ Vũ, cho dù thật sự nó có cái gì đó với Tử Phong, cháu cũng không thể hại nó như vậy không phải sao? Làm sao mà cháu có thể làm ra chuyện như vậy được!" Bà ta mạnh mẽ lên án, trong mắt là vẻ hối tiếc.
Vốn cho là lão phu nhân sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ vẻ mặt của bà ta không có chút dao động nào.
Vạn bất đắc dĩ, Quan Duyệt hạ quyết tâm, cắn môi uất ức nói: “Bà nội, cháu đã mang thai, van xin bà đừng nói chuyện này ra với Tử Phong có được không? Nếu không anh ấy thật sự sẽ hận chết cháu mất, cháu tin bà cũng không hy vọng con của cháu, chắt nội của bà vừa sinh ra đời đã không có ba chứ?” Nói xong, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin.dfien ddn lie qiu doon
Quả nhiên cô ta đoán không sai, sau khi nói câu này xong, vẻ mặt của lão phu nhân thay đổi một chút. Nhưng sự cao hứng của cô ta không kéo dài được bao lâu, chỉ vì một câu nói sau mà trong lòng như chìm xuống đáy bể.
“Nhưng cho dù như thế nào, cháu cũng không nên gây tổn thương cho Vũ Vũ, lại còn gây hoạ cho Tử Phong.” Nghe cô ta kể lại như vậy, lúc này bà ta mới nhớ tới ba năm trước Tử Phong bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, thiếu chút nữa khó giữ được tính mạng, cũng chính vì chuyện này nên bà ta mới càng ghét Vũ Vũ hơn. Nhưng lại không ngờ được là chuyện này không liên quan gì tới Vũ Vũ, mà liên quan tới người mình rất yêu quý...
"Làm sao bà lại cố chấp như vây chứ!" Quan Duyệt bị phản ứng của bà ta làm cho tức giận tới mức nói cũng không lựa lời, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng mắng: "Muốn trách thì trách con Nhiếp Tử Vũ chết tiệt kia kìa, nếu như không phải cô ta cướp đi Nhiếp Tử Phong, hôm nay cháu cũng không cần làm như vậy đối với cô ta, bà nghe còn không hiểu hay sao?"
"Thật sự xin lỗi."
Nói xong vòng qua cô ta liền đi tới hướng cầu thang.
Nhưng cũng bắt đầu từ hôm đó, Nhiếp Tử Vũ đi sớm về trễ, thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng đâu. Có lúc cô sẽ đi gặp bạn cũ ôn chuyện hoặc đi ngắm cảnh ở xung quanh, hoặc là đi ăn những món ăn ngon mà ở Mỹ không có, lâu lắm rồi cô không được ăn, hoặc là cô tình nguyện ngồi ngẩn người trong quán cà phê cả ngày cũng không muốn về nhà họ Nhiếp.
Một ngày nào đó, nhà họ Nhiếp - -
Cũng không biết vì sao khi trời bắt đầu sáng, trên người của Nhiếp Tử Vũ liền đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, tất cả đều có vết máu ứ đọng. Vì vậy, Lãnh Duy Biệt vô cùng đau lòng. Muốn huỷ bỏ cuộc họp.
Có lẽ những người khác sẽ cho vết thương của cô chỉ là vô tình, chỉ có Nhiếp Tử Vũ mới hiểu rõ, vết thương này của cô là do có người cố ý tạo thành...
※
Trong thư phòng ở lầu hai, cửa được đẩy ra, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Anh đã để xảy ra chuyện gì? Không phải tôi đã nói anh hãy nhanh chóng giải quyết con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ sao? Tại sao anh chỉ gây cho nó chút vết thương như vậy? Tôi đã đưa cho anh bao nhiêu tiền như vậy, mấy người là đồ ăn hại sao?!" Mấy câu chất vấn liên tiếp vang lên.
"Phải làm cho dứt khoát một chút! Giống như năm đó các người đã ngộ sát Nhiếp Tử Phong vậy, ra tay độc ác, không chút nhân từ nào, có nghe không!" Nói xong, nét mặt của cô ta dần dần trở nên hung dữ và độc ác, trong mắt xẹt qua tia khát máu: "Làm sạch sẽ vào, đừng để lưu lại bất kỳ chút dấu vết nào cho tôi! Đừng để giống như ba năm trước, để cho người ta túm được đưa tới đồn cảnh sát, nếu tôi không có người quen biết, thì bây giờ các người vẫn còn đang ăn cơm tù!"
Nghe thấy đầu bên kia đã cam kết và bảo đảm không biết bao nhiêu lần, trong lòng Quan Duyệt mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng cô ta rất thông minh, nên không dám buông lỏng, tiếp tục nói: "Nhưng nếu ngày mai tôi vẫn nhìn thấy cô ta, thì số tiền tôi hứa sẽ bị trừ đi một nửa, có biết chưa!"
Giọng nói ngoan độc sau khi nói xong, lúc này Quan Duyệt mới "cạch" một tiếng gấp điện thoại lại.
Nhìn điện thoại di động đã đóng lại, Quan Duyệt nở ra nụ cười âm hiểm và máu lạnh.
Ngu ngốc!
Nhưng mà nếu như tìm người khác thì rất phiền phức, mà Nhiếp Tử Phong lại nhiều lần nhắc đi nhắc lại vụ hủy bỏ hôn ước với cô ta, nên cô ta đành phải vất vả nhiều lần đi tới đồn cảnh sát, nhờ người quen giúp đỡ để đưa hai người đã giúp cô ta ba năm trước ra tù.
Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cất điện thoại di động đi, nhanh chóng thay đổi nét mặt. Lúc đang muốn xoay người đi xuống dưới lầu để lấy lòng lão phu nhân, trong nháy mắt quay người lại kia, cô nhìn thấy một đôi mắt ở ngoài cửa đang nhìn thẳng vào cô ta với ánh mắt khiếp sợ, trong nháy mắt cả người cô ta đông cứng ngay tại chỗ.
Không khí bên trong thư phòng nặng nề tới cực điểm.
"Bà... " Một tay ôm ngực, sắc mặt Quan Duyệt trắng bệch. Nhìn đối phương từ từ mở cửa ra, lộ cả khuôn mặt, Quan Duyệt sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nuốt nước miếng một cái, một lúc lâu sau mới nói ra được một câu: "Bà... Bà... Bà tới đây từ lúc... nào... "
Bà ta đột ngột xuất hiện, lại bị tiếng hét giận dữ của cô ta làm cho kinh ngạc và sợ hãi, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn, một lát sau, lão phu nhân nhìn chằm chằm vào cô ta, từ miệng thốt ra một câu:
"Cũng đã lâu rồi, đủ để nghe được tất cả đoạn đối thoại của cháu!"
Nghe vậy, tất cả những suy nghĩ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói, đầu óc trở nên trống rỗng. Một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng kịp muốn giải thích cái gì đó nhưng lời nói của lão phu nhân khiến cho những lời cô ta định nói ngăn lại ở cổ họng.
"Duyệt Nhi, bà chưa từng nghĩ cháu là loại người như vậy." Bà ta vốn định đi lên lầu để nhờ cô ta tra chút tài liệu giúp mình, nhưng không ngờ lại nghe được chuyện cô ta thuê người để đi giết người. Lão phu nhân không khỏi đau lòng, lắc đầu một cái, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng.
Bởi vì là bạn thân với bà nội của cô ta, cho nên mới yêu thương cô ta như cháu gái ruột. Vậy mà bà ta không ngờ được một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng hiền lành nhưng lại có lòng dạ độc ác như vậy, bà ta đã vô cùng thất vọng.
Nghĩ tới đây, lão phu nhân không khỏi run run, cảm giác thật sợ hãi.
"Không, bà nội hãy nghe cháu giải thích, chuyện không phải như bà đã nghe đâu." Một người quan trọng luôn ủng hộ cô ta, cho dù như thế nào Quan Duyệt cũng không để mất đi được. Cho nên cô ta vội vàng giải thích, nhưng lão phu nhân lại nhẫn tâm một lần nữa cắt đứt lời của cô ta.
"Bà muốn đem chuyện này nói cho Tử Phong. " Vừa nói xong liền xoay người sang chỗ khác.
"Không, không được!" Vừa nghe đến chuyện bà ta muốn đem chuyện này nói lại cho Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt sợ tới mức vội vàng chạy lại ngăn cản ở trước mặt của bà ta, cản trở đường đi của bà ta. "Bà nội, bà đừng như vậy, cháu biết là cháu đã sai lầm rồi, cháu sẽ nói họ dừng tay ngay lập tức có được không? Cháu van xin bà đừng nói lại cho Tử Phong." Nói xong, cô ta nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt.
Nhìn sang, trên gương mặt xinh đẹp của Quan Duyệt hiện đầy vẻ lo lắng kèm theo một chút hung ác.
"Bà nội, không phải bà cũng rất ghét cô ta sao? Cháu giải quyết cô ta rồi, đối với hai người chúng ta đều tốt không phải sao?" Không hề biết mình đã làm một chuyện sai trái, Quan Duyệt nói tiếp: "Hơn nữa, không phải cô ta có cái gì đó với Tử Phong sao, là do cô ta cố tình bám lấy Tử Phong, hoàn toàn đoạt lấy anh ấy từ cháu, bà có biết không?"
Cô ta cố ý bẻ cong sự thật, rồi quan sát sắc mặt của lão phu nhân. Vốn cho là bà ta ít nhiều gì cũng hiểu được nguyên nhân tại sao mình làm như vậy, nhưng không ngờ bà ta lại cố chấp lắc đầu.
Hôm đó Nhiếp Tử Phong đã lên tiếng tố cáo, khiến cho bà ta suy nghĩ một ngày, cũng nhận ra được sai lầm của mình, không nên căn cứ vào nơi người ta sinh ra để kết luận nhân cách của một người. Ví dụ như bây giờ, bà ta cho cô ta là một người ưu tú, không ngờ lại có lòng dạ ác độc như vậy...
Nghĩ tới đây, lão phu nhân càng trên áy náy với Nhiếp Tử Vũ vì những chuyện mình đã làm.
Nhìn lão phu nhân ngày thường vẫn luôn rất yêu quý mình, luôn lộ ra vẻ mặt hiền lành giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc và lạnh lùng nhìn mình, cả người của Quan Duyệt run rẩy. Cô ta còn muốn nói điều gì đó nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, lão phu nhân đã nói bằng giọng điệu trách cứ.
"Làm sao cháu có thể làm như vậy đối với Vũ Vũ, cho dù thật sự nó có cái gì đó với Tử Phong, cháu cũng không thể hại nó như vậy không phải sao? Làm sao mà cháu có thể làm ra chuyện như vậy được!" Bà ta mạnh mẽ lên án, trong mắt là vẻ hối tiếc.
Vốn cho là lão phu nhân sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ vẻ mặt của bà ta không có chút dao động nào.
Vạn bất đắc dĩ, Quan Duyệt hạ quyết tâm, cắn môi uất ức nói: “Bà nội, cháu đã mang thai, van xin bà đừng nói chuyện này ra với Tử Phong có được không? Nếu không anh ấy thật sự sẽ hận chết cháu mất, cháu tin bà cũng không hy vọng con của cháu, chắt nội của bà vừa sinh ra đời đã không có ba chứ?” Nói xong, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin.dfien ddn lie qiu doon
Quả nhiên cô ta đoán không sai, sau khi nói câu này xong, vẻ mặt của lão phu nhân thay đổi một chút. Nhưng sự cao hứng của cô ta không kéo dài được bao lâu, chỉ vì một câu nói sau mà trong lòng như chìm xuống đáy bể.
“Nhưng cho dù như thế nào, cháu cũng không nên gây tổn thương cho Vũ Vũ, lại còn gây hoạ cho Tử Phong.” Nghe cô ta kể lại như vậy, lúc này bà ta mới nhớ tới ba năm trước Tử Phong bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, thiếu chút nữa khó giữ được tính mạng, cũng chính vì chuyện này nên bà ta mới càng ghét Vũ Vũ hơn. Nhưng lại không ngờ được là chuyện này không liên quan gì tới Vũ Vũ, mà liên quan tới người mình rất yêu quý...
"Làm sao bà lại cố chấp như vây chứ!" Quan Duyệt bị phản ứng của bà ta làm cho tức giận tới mức nói cũng không lựa lời, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng mắng: "Muốn trách thì trách con Nhiếp Tử Vũ chết tiệt kia kìa, nếu như không phải cô ta cướp đi Nhiếp Tử Phong, hôm nay cháu cũng không cần làm như vậy đối với cô ta, bà nghe còn không hiểu hay sao?"
"Thật sự xin lỗi."
Nói xong vòng qua cô ta liền đi tới hướng cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.